Tôi chần chừ một lát, dáng vẻ khó dò của Quan Lập Thành khiến cho tôi vừa sợ hãi vừa bàng hoàng, sau một hồi tôi mới giật giật thân thể, đi tới chỗ anh.
Anh cầm trong tay ly nước đưa tới môi tôi: “Uống”
Tôi ngửi mùi mới phát hiện đây hoàn toàn không phải nước lọc mà nước cây thùa có vị đắng chát cay xè. Những cô gái ngành thường nói thà uống mười chai Brandy còn hơn uống một chén nước thùa. Thứ này được pha với rượu ngoại, nồng độ mạnh đến không thể chịu đựng được, có không ít những cô gái trẻ đã ngã xuống vì nó, thương tích đầy mình, quả thực nghe tên đã sợ mất mật
Tôi biết Quan Lập Thành muốn mượn rượu nhắc nhở thân phận của tôi ngày xưa, nếu hành vi vượt qua phạm trù cho phép, sẽ bị phóng đại lên vô số lần, tôi đã là bà chủ tham mưu trưởng được đóng dấu danh chính ngôn thuận, danh phận này cũng được công bố công khai, tương tự cũng là thứ ràng buộc tôi.
Tôi cau mày qua loa lấy lệ: “Tiệc tối uống rượu, tửu lượng của em kém. Em cùng anh ta chỉ chạm mặt ở tòa núi giả sân sau, chỗ bia đá mà anh đề tám chữ, đông lâm kiệt Thạch, lấy quan Thượng Kinh, nếu có cái gì không thể cho ai biết, em sẽ làm trước mặt mọi người chắc.”
Ánh mắt của anh khóa chặt khuôn mặt tôi, ý đồ tìm tòi lời nói của tôi có mấy phần thật giả, mấy phần diễn trò, đáy mắt đen kịt của anh cảm giác như sắp bộc phát sự uy hiếp khủng bố, sắc bén đến mức tôi hoàn toàn không chống lại được.
“Rượu không say người người tự say. Thủ đoạn trước sau như một của đàn bà, chuốc say đàn ông nói lời chân thật, cô Quan không uống, tôi làm sao nghe lời nói thật
Tôi nói: “Đến thời điểm không tiếp xúc nữa, chính là lời nói thật”
Anh cười lạnh hỏi: “Có đúng không”
Tôi quay mặt, không muốn tranh cãi với anh nữa, cãi không lại, Quan Lập Thành lập nghiệp bằng việc đóng góp mưu lược mà thành tài, chính là vị quan mưu lược và thông thái. Trên con đường quan liêu, người ta phong cho anh là quân sư Gia Cát Lượng, không phải chỉ nói mồm. Cho nên tôi chắc chắn đấu không lại.
“Anh Quan không tin, em cần gì phải nói nhiều lời.”
Tôi quay đầu định đi, anh kéo tay tôi lại, cầm ly thùa màu xanh nhạt rót vào trong miệng, tôi bị anh kiềm chế không thể động đậy, ho khan liên tục, anh ném ly thủy tinh vào trong tủ rượu, liếm nước từ khóe miệng của tôi chảy ra, ngậm lấy môi dưới không cho tôi nhổ ra.
Đầu lưỡi cong lên truyền đến một cơn đau rát, mùi máu tanh nhàn nhạt tràn ngập trong khoang miệng, toàn thân mồ hôi lạnh túa ra, rằng anh cắn rất đau, giống như cắn đứt đầu lưỡi, mắt tôi trừng lớn giãy dụa. Sâu thẳm trong đôi mắt Quan Lập Thành giống như mấy chục mũi tên, mỗi tên đều có thể giết chết tôi.
Khi máu tươi chảy ra không ngừng, anh mới buông tôi ra, anh liếm láp từng dòng dơ bẩn: “Trương Thành Nam tìm em. Anh ta nói em là loại phụ nữ, sớm muộn cũng từng bước xơi tái tôi không còn một giọt. Em đoán anh nói sao với anh ta, anh nói vui vẻ chịu đựng. Trình Bảo Ái, anh ta tính sai rồi. Anh ta cho rằng em không dám phản bội anh ta để gả cho anh. Cho nên anh ta nghĩ rằng, anh sẽ đề phòng cuộc hôn nhân với mục đích không thuần khiết này. Nhưng đáng tiếc là, anh có đầy sự kiên trì.
Anh vuốt nhẹ nốt ruồi son dưới lông mày của tôi: “Nhớ kỹ, vị trí bà chủ Quan không dành cho người khác, nhưng cũng không nhất định chỉ là em, nó có thể để trống. Tiền đề là, em mất bao lâu để quên anh ta.”
Anh nói xong, rồi đẩy tôi ra, rời khỏi nhà bếp.
Tôi suy yếu dựa vào tủ bát, ngã ngồi trên nền gạch men lạnh lẽo, trong biệt thự trống không, tiếng bước chân của anh ngày càng xa, sau đó hoàn toàn tĩnh mịch.
Tôi ngồi một lúc lâu, bên trong khoang miệng vẫn còn nồng đậm mùi, tôi há to miệng móc ngón tay vào, nằm ở bàn rượu liên tục ói, lúc đầu là nôn khan, tiếp theo làn nên tất cả đồ ăn trong dạ dày còn lại, đến cuối cùng, gần như nôn hết cả mật xanh mật vàng, tôi vốc nước cọ rửa hết, đi ra ngoài nhà bếp phát hiện lầu một tắt đèn, tôi chậm rãi đi lên lầu hai, Quan Lập Thành đóng cửa phòng ngủ, có tiếng nước ào ào, tôi dùng sức gõ cánh cửa đang đóng chặt, không có tiếng đáp lại.
Tôi nghẹn ngào cầu xin: “Anh không muốn nghe lời nói thật trong lòng em à. Em thẳng thắn.
Tiếng nước rất nhanh dừng lại, sau một lúc, cánh cửa kéo ra, Quan Lập Thành mặc áo ngủ màu sẫm đứng ở cửa, vóc dáng của anh cao hơn tôi rất nhiều, tôi phải ngẩng mặt lên mới thấy được đường viền trên áo, tôi không chút do dự nhào vào trong lồng ngực của anh, ôm chặt lấy anh, chôn đầu trong lồng ngực vẫn còn chưa lau hết nước: “Em và Trương Thành Nam, đúng là chưa cắt đứt hoàn toàn, mấy năm qua, em từng có một vài người đàn ông, giải quyết nhu cầu mỗi bên, cũng đều có âm mưu, em không thương bọn họ. Chỉ có Trương Thành Nam, em thừa nhận em không chạy trốn khỏi bẫy rập của anh ta."
Bị ôm đột ngột, lưng Quan Lập Thành cứng ngắc, anh để cho tôi dựa vào người mình, đem toàn bộ trọng lượng cơ thể giao cho anh, anh vững chắc chống đỡ lấy tôi, là say rượu, là bất lực, hòa tan làm một, tôi không nhịn được gào khóc.
“Thẩm Hạo Hiên rửa sạch một thân em nhiễm bùn ô uế, anh ta cho em một con đường tồn tại chân chính. Cho dù không danh không phận, so với bán rẻ nụ cười trước kia, cũng tốt hơn nhiều. Anh hỏi em đó là yêu sao, em trả lời chắc chắn không phải, em chỉ biết, em yêu Trương Thành Nam.”
Tôi nức nở: “Em sẽ quên anh ta, cho em chút thời gian, Lập Thành, hiện tại em không làm được.”
Anh chống cằm lên đỉnh đầu tôi, không chịu được sự gào khóc của tôi, ngữ khí mềm mại hơn nửa: “Khóc cái gì.” Anh buồn cười: “Làm em sợ à?”
Anh cố gắng nâng mặt tôi lên, tôi không muốn đối mặt với anh trong tư thế mất kiểm soát và xấu hổ này. Bàn tay ôm cổ anh siết chặt, vùi đầu vào cổ anh không chịu nghe lời. Anh không còn cách nào khác ngoài việc để cho tôi khóc tiếp.
Không biết tôi khóc bao lâu, hai gò má đều sưng đỏ, hơi thở mong manh nhìn về phía anh, Quan Lập Thành đánh giá tôi vài giây, lau đi nước mắt còn đọng trên khóe mắt: “Tính tình bướng bỉnh. Nửa chữ không xuôi tai, lại khóc lóc om sòm giày vò anh, có đúng không.
Tôi không nói tiếng nào, mặc cho anh an bài.
Anh phát giác quần áo của tôi có mùi hôi, liền cởi đi váy dài bẩn thỉu, vừa ôm ngang hông tôi lên, vừa không chế mà hôn lên gò má vẫn còn vương nước mắt của tôi: “Là lỗi của anh, không khóc.”
Tôi kề sát tại anh, anh bế tôi vào phòng tắm rồi đặt vào bồn tắm. Nước ẩm thấm qua làn da trần trụi của tôi, chảy xuôi xuống rồi lan tràn ra, nước ở giữa hai chân tôi cũng lăn tăn, chìm nổi, phiêu đãng trong bồn.
Anh nhẹ nhàng xử lý mái tóc dài của tôi, còn tôi nhìn chằm chằm khói trắng lượng lờ trên nền đá cẩm thạch: “Anh ta tìm anh lúc nào.”
“Ngày hôm nay."
Trương Thành Nam như một con chim ưng, anh ta tính toán thời cơ vô cùng chính xác, anh ta có thể thao túng toàn bộ Đông Nam Tây Bắc chặt chẽ đến mức không có một cơn gió nào lọt qua.
Tôi không ở bên cạnh Quan Lập Thành hai lần, một lần ở sân sau, một lần khác tôi uống rượu trên bàn tiệc, anh ta đúng là rất biết cách chọn thời CƠ.
Quan Lập Thành cũng giữ được bình tĩnh, sau hai giờ không biểu lộ dấu vết gì vẫn chuyện trò vui vẻ, cứ như vậy nghẹn đến tận bây giờ mới phát tiết ra phẫn nộ.
Đầu ngón tay thô ráp của anh mơn trớn qua xương quai xanh, đến đồi núi đầy đặn rồi xuống tới rốn, nhẹ nhàng không tiếng động chen vào nơi bí ẩn. Tôi vô ý thức ngăn cản cổ tay anh, anh chen thẳng tay vào, xoa nắn đúng nơi mẫn cảm yếu ớt nhất của tôi, tôi hốt hoảng luống cuống giãy dụa không những không thoát khỏi bàn tay anh trái lại càng làm cho tay anh đẩy vào sâu hơn.
Cơ thể tôi run rẩy co rút lại, cả người không kìm lòng được cong mông lên, trồi lên khỏi mặt nước.
Tiếng của anh khàn khàn: “Chớ lộn xộn.”
Quan Lập Thành giống như đang thăm dò hành lang chật hẹp ẩm ướt, bên trong là cảnh xuân khiến cho người đàn ông phải điên cuồng mê luyến, anh trúc trắc điều khiển tay mình, khi nông khi sâu, lúc hơi đau, lúc hơi ngứa, tôi đại khái để khô hạn quá lâu, anh lại lỗ mãng xâm lược vào, tôi cuộn mình trong bồn tắm phát tiết ra một lần, một đêm này lắc lư thoải mái, thăng trầm cùng thiên đường địa ngục vui sướng tột cùng, dục vọng no đủ bị kích thích nên phóng thích ra đến càng sôi trào mãnh liệt, khó có thể khống chế. Quan Lập Thành chỉ dùng ba ngón tay, lại làm cho tôi thất hồn lạc phách.
Tôi rên rỉ kẹp chặt hai chân, khuôn mặt ửng hồng ngã ở một bên, anh ta rút ra ngón trỏ và ngón giữa liếc mắt nhìn, hai ngón tay đầy nước, mang theo đùa cợt tà ác cười: "Cô Quan rất mẫn cảm.”
Tôi mất đi nửa cái mạng, lười biếng nằm sấp trên ngực Quan Lập Thành, hô hấp của anh bình thản nhẹ nhàng, bên ngoài tiếng mưa rơi tí tách, phản chiếu sự yên bình và ấm áp bên trong căn phòng, cùng một người đàn ông ôm nhau ngủ trong một đêm mưa triền miên, đây là hạnh phúc mỹ mãn cơ nào, nhưng những điều chúng ta muốn, thực ra lại không hài lòng về nó.
Chúng tôi và thời gian ganh đua cao thấp, cùng dục vọng con người liều mạng đánh cờ, khi người đời vướng bận chuyện ngày đêm, chúng tôi lại cầu mong khát vọng chinh phục thắng bại quyền tài.
Rạng sáng tôi bị cơn mưa xuân nặng hạt làm tỉnh giấc, trằn trọc mãi cũng không ngủ được, cảm thấy không khí ngột ngại đến nghẹt thở, liền xuống giường đi xuống lầu một, định ra ngoài sân nhỏ ngồi một chút, đi qua hành lang phòng khách, một chấm nhỏ màu đỏ yếu ớt nhảy lên, dọa tôi giật mình.
Tôi lần mò công tắc đèn trên vách tường để nhìn rõ hơn. Một tiếng ho khan trầm thấp vang lên, động tác của tôi lập tức dừng lại.
Đèn treo trên sân thượng không bật, mây đen che lấp mặt trăng, đai lưng của áo ngủ buộc lỏng lẻo trên eo của anh, tay trái cầm một điều xì gà Mexico hút dở.
Bình thường anh không hút thuốc, trừ phi có tâm sự.
Quan hệ của chúng tôi phát triển đến giai đoạn này, đều trăm phương ngàn kế nắm giữ đối phương, chuyện gió trăng vớ vẩn, chắc chắn anh không cho phép.
Nghĩ ở góc độ khác, Quan Lập Thành nếu có vương tơ lòng dòm ngó người phụ nữ khác, tôi cũng không chịu ngồi yên không để ý.
Không liên quan gì tới thứ khác, chỉ là để bảo vệ bộ mặt, địa vị và lợi ích chính mình mà thôi.
Chúng tôi đứng cách xa nhau, tôi nhìn theo bóng lưng anh mười mấy phút, coi như chưa từng tới đây, đi vòng về phòng ngủ.
Hôm sau, trời vừa sáng Quan Lập Thành đã đi họp ở quân khu, tôi cũng không nhàn rỗi, bảo tài xế lái xe đưa tôi đến hội Lan Đại.
Khách sạn đối diện hội Lan Đại, tôi có dấu một người.
Khi tôi đến nơi, quản lý đang đứng đợi ở sảnh chính, cô ấy chào tôi, tôi cũng không nói nhiều dứt khoạt hỏi người còn ở đây không..
“Nguyễn Lâm Dĩnh rất nghe lời, mấy ngày nay vẫn chờ trong phòng không ra ngoài. Chỉ lo đánh rắn động cỏ, tôi rất hiểu Mễ Loan, cô ấy không phải người hiền lành, không dễ lừa gạt, cô ấy dày công nấp trong bóng tối, tính toán chuẩn thời gian, sau đó sẽ hành động”
Tôi nhàn nhạt “Ừ”: “Hành động của Mễ Loan, cô sẽ không biết, chỉ cần lướt qua cô đã có thể ra tay. Cô ấy ở trong vòng hỗn loạn này, tình tình rất đa nghi, chỉ cần nhiều hơn một người biết, cô ấy sẽ hoảng loạn, do đó chọn cách trốn tránh nguy hiểm, giảm bớt nguy cơ, thu lại tiếng gió.”
“Cô Quan nhìn xa trông rộng, tôi mở rộng tầm mắt.”
Quản lí cầm chìa khóa mở cửa, phả vào mặt là mùi đàn hương, và một bóng người tinh tế yểu điệu đập vào mặt. Trước đây, khi gặp Tề Kỳ, tôi đã thấy ảnh của Nguyễn Lâm Dĩnh, lúc đó tôi vô thức tiến lại gần nhìn kỹ. Vẻ đẹp của cô ấy không xinh đẹp bằng Tề Kỳ nhưng lại hàm súc cảm giác thú vị đặc thù, yếu đuối mong manh, thiên kiều bá mị, là điều mà đám con ông cháu cha yêu say đắm. Chỉ là lấy hiểu biết của tôi về Thẩm Quốc Minh, ông ta lại yêu thích sự hiên ngang, trong trẻo, lạnh lùng của của cô gái Tề Kỳ
Tôi ngồi trên ghế gỗ mà cô ấy đã chuẩn bị trước, uống một hớp trà Ô Long khi vẫn còn nóng, những là trà mới pha vẫn còn tươi mới, từng búp trà như bông hoa nở rộ, hương thơm vẫn còn lưu ở khoang miệng, tôi nhắm mắt thưởng thức: “Kỹ thuật khéo léo, cô đã