"Rầm rầm!"
Trên bầu trời bông tuyết còn đang rơi xuống, ở dưới luông nhiệt cuồng đại, thế mà cũng tuyết hóa thành mưa, rơi xuống ào ào.
Mà ở xung quanh ánh kiếm màu đỏ kia trong phạm phi ngàn mét, thế mà ngay cả một giọt nước cũng không có, toàn bộ bốc hơi thành hơi nước!
Mọi người ở hai bên bờ sông, nhìn qua đạo thân ảnh ở dòng sông giống như thiên thần kia, và thanh kiếm kinh khủng dường như có thể xé rách bầu trời xanh kia, đã có người không nhịn được mà quỳ xuống trên mặt đất quỳ bái.
Vào lúc này, sắc mặt của Tần Đạp Thiên rốt cục cũng thay đổi, nghẹn ngào lẩm bẩm nói:
"Sao lại thế...làm sao lại mạnh như vậy!"
"Vẫn Tinh Thức!"
Theo tiếng quát kẽ của Diệp Trần, ánh kiếm khổng lồ lớn gần ngàn mét đã hung hăng giáng xuống.
Ở dưới khí thế áp bách to lớn kia, Tần Đạp Thiên căn bản không kịp trốn tránh, chỉ có thể thao túng đao thanh đao Linh khí khổng lồ màu xanh lam ở trên đỉnh đầu kia tới liều mạng ngăn cản!
"Oanh!"
Một đao một kiếm, hung hăng đụng vào nhau, sau đó lại nhanh chóng tác ra.
Mà Tần Đạp Thiên, tuy rằng đã nỗ lực ngăn cản xuống một kiếm này của đối phương, nhưng cả người ngay lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể trực tiếp rơi vào đáy sông, thậm chí còn va chạm xuống đấy sông tạo thành một cái động lớn!
Oanh!
Nước sông ở xung quanh theo đó mà nổ tung lên, chẳng những sông Thiên Giang trong nháy mắt không chỉ đột nhiên ngừng chảy mà ngay cả đáy sông sâu hàng chục mét đều bại lộ ra!
Soạt!
Nước sông ở dưới cỗ lực lượng cường đại kia đè ép, thế mà nhấc lên từng cơn sóng nước cao hơn trăm mét, trực tiếp hung hăng đạp vào hai bên trên bờ sông.
Mọi người ở hai bên bờ sông lập tức thi nhau thốt lên một tràng!
Những tông sư Hóa Kình kia vôi vàng vươn hai tay ra, lấy khí kình bao lại cổ đình mình đang đứng để cản trở nước sông xung kích, mà ở những đình cổ không có tông sư trấn giữ thì thảm rồi, tất cả mọi người trong nháy mắt bị ướt như chột lột...
Nhưng mà, đây chỉ là vừa mới bắt đầu!
Oanh! Oanh! Oanh!
Thời gian chỉ trong nháy mắt, đa kiếm một lam một đỏ đã giao phong mấy chục lần!
Mà mỗi một lần giao phong, nước sông sẽ xung kích tới hai bên bờ một lần...
Sau khi liên tiếp mấy chục lần như vậy, nước sông Thiên Giang đã triệt để bị hai người ngăn chặn, hai người đã từ lâu từ mặt sông đánh xuống tới đáy sông sâu mấy chục mét!
"Phốc!"
Tần Đạp Thiên lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, lúc này sớm đã không có uy phong như lúc đầu, đầu tóc rối bời, chật vật không chịu nổi!
"Diệp Cuồng Tiên! Đây là ngươi bức ta! Hôm nay ta muốn đồng quy vu tận với ngươi!"
Tần Đạp Thiên đã hoàn toàn bị tơi vào thế hạ phong, lập tức rống lớn một tiếng, bỗng nhiên hung hăng đập một cái vào chính vị trí tim của mình!
"Phốc!"
Một chút máu tươi từ trong tim, trực tiếp phun ra ở phía trên thanh Linh khí phi đao màu xanh lam!
"Ầm ầm!"
Linh khí phi đao khí tức vốn đã bắt đầu trở nên hư nhược, đột nhiên tăng vọt, đồng thời tỏa ra một cỗ sát khí nồng đậm!
Diệp Trần thấy thế, khóe miệng hơi nhếch lên, "Chơi cũng chơi chán rồi! Cũng là lúc nên kết thúc!"
Nói xong, Diệp Trần bỗng nhiên chắp tay trước ngực, nâng cái ánh kiếm gần ngàn mét kia, nặng nề đè ép xuống!
"Lưu Hỏa Tru Tiên Trảm!"
Mắt thấy đối phương sử xuất ra một kích liều mình, Diệp Trần cũng không có khinh thường, rốt cuộc sử xuất sát chiêu của mình!
"Oanh long long long long!!"
Mọi người ở hai bên bờ sông, chỉ thấy hai luồng ánh sáng một đỏ mộ lam ở dưới đáy sông hung hăng va chạm vào nhau!
Sau một khắc,
Núi sông rung chuyển! Nước sông chảy ngược!
Nước sông ở thượng du sông Thiên Giang, đột nhiên đã bay vụt mấy chúc mét lại sững sờ không cách nào chảy xuống dưới Thay vào đó, nó nhanh chóng chảy ngược xuống trong dòng chảy lên!!
Cứ như vậy qua một lúc lâu, hai luồng ánh sáng ở đáy sông bắt đầu từ từ tiêu tán, mà nước sông lưu ở trên không trung cũng lập tức trút xuống dưới, trong nháy mắt hai người chìm ngập vào trong đó, mọi thứ trở nên bình tĩnh lại, giống như chưa có chuyện gì xảy ra...
"Cuối cùng kết thúc sao?"
"Cũng không biết là ai thua người nào thắng?"
"Cứ tiếp tục đánh như thế, chỉ sợ chúng ta đều phải nhanh trốn!"
"Quá kinh khủng!"
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ, đồng thời tất cả đều đang mong mỏi cùng trông mong nhìn chăm chú nhìn động tĩnh ở trên mặt sông.
Nhưng mà, đợi tới qua nửa giờ, mặt sông vẫn luôn bình tĩnh một cách kỳ lạ!
Nước sông từ từ chảy xuôi và tuyết rơi một lần nữa bao phủ toàn bộ sông Thiên Giang, vô luận là Diệp Cuồng Tiên hay là Tần Đạp Thiên, từ lúc đó cho tới bây giờ vẫn chưa thấy xuất hiện...
"Chẳng lẽ hai người kia, thật đồng quy vu tận?"
"Rất có khả năng! Dù sao đều là nhân vật cấp độ thần tiên!"
"Đáng tiếc! Đây chính là hai vị tiên nhân chân chính a! Mấy trăm năm đều chưa chắc có thể xuất hiện ra một vị a!"
"Tần Đạp Thiên kia đã sống hơn hai trăm tuổi, chết đi thì cũng thôi, nhưng Diệp Cuồng Tiên vẫn chỉ là một thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi!"
"Đáng tiếc! Thật sự là trời cao đố kỵ anh tài!"
...
Ngay cả vị đại thủ trưởng kia, cũng không thể không liên tục dậm chân thở dài:
"Ai! Sớm biết Diệp Cuồng Tiên này có thực lực như thế, nói như thế nào ta cũng không nên đồng ý để hắn quyết đấu với Tần Đạp Thiên! Đây chính là Thần Long vệ ta từ lúc thành lập đến nay đã trăm năm rồi mới ra được vị tiên nhân đầu tiên!"
Khẽ thở dài một lát, đại thủ trưởng đột nhiên đứng dậy, hướng về phía Dịch Sơn Hà nói:
"Dịch lão ca, lập tức phái người xuống nước vớt, sống thì gặp người chết thù phải thấy xác!"
Dịch Sơn Hà cũng có vẻ mặt ngưng trọng, vội vàng gật đầu đồng ý.
Nhưng mà, Dịch Sơn Hà phái ra tám tên tông sư Hóa Kình, thậm chí ngay cả chính hắn tự thân lên trân, tìm kiếm trong phạm vi hơn mười dặm ở đáy sông mấy lần nhưng vẫn không có thu hoạch được gì!
Cuối cùng, chín tên tông sư Hóa Kình chỉ có thể có vẻ mặt thất vọng mà trở về phục mệnh.
Đại thủ trưởng lần nữa nặng nề thở dài một hơi, lẩm bẩm nói:
"Quốc sĩ chết! Trời không giúp Hoa Hạ chúng ta! Ai tai! Ai tai!"
Đối với nước sông cuồn cuồn ở trước mặt, sau khi liên tiếp thở dài nói một tiếng, lúc này đại thủ trưởng mới thất vọng rời đi, mọi người còn lại thấy thế, lập tức cũng tiếp nhận sự thật này, không thể không thở dài một lúc.
Vẻ mặt của Đường Thanh Nhã thì trở nên trắng bệch, bỗng nhiên nghiêng đầu trực tiếp hôn mê.
Mấy nữ sinh còn lại vội vàng đỡ lấy, tất cả mọi người còn tưởng rằng cô ta bị cảnh đánh nhau trước đó làm kinh hãi, chỉ có Mạnh Huyền Lễ mới biết, Đường Thanh Nhã cũng đã đoán ra được Diệp Cuồng Tiên chính là Diệp Trần, cô ta tự nhiên là bi thương quá độ mà gây nên!
"Ai, Diệp tiên sinh, lão phu còn chưa kịp hồi báo ân chỉ điểm của ngài, ngài sao có thể..."
Mạnh Huyền Lễ cũng thầm than một hồi, tuy nhiên buỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ, dường như nghĩ tới điều gì, lại thấp giọng tự nhủ:
"Nếu như tin tức Diệp tinh sinh chiến tử, một khi truyền về Vân Châu, nhất định toàn bộ Thiên Nam đều sẽ vì điều đó mà chấn động, hơn nữa trật tự cân bằng vừa mới thành lập trước đó, tất nhiên cũng sẽ bị rối loạn, toàn bộ tỉnh Thiên Nam chỉ sợ sẽ phải loạn! Ta nhất định phải lập tức trở về Vân Châu mới được!"
Vừa nghĩ tới đây, Mạnh Huyền Lễ vội vàng tự mình cõng Đường Thanh Nhã đang hôm mê, chàu hỏi mọi người rồi trở về Vân Châu.
Đợi đến lúc tất cả mọi người ở hai bên bờ thi nhau tán đi, cả Vân Đường Khẩu rộng lớn, chỉ còn lại một thân ảnh, Diệp Thiên Ca chiến thần Hoa Hạ!