Câu nói của Long Vũ giống như cái van khóa hết mạch máu đang chạy dọc trong não cô bé. Tâm trí bây giờ chẳng còn đủ tỉnh táo để phản ứng lại.
Long Vũ thấy Ái Nhi đơ người thì ngại ngùng đứng dậy. Cậu đánh trống lảng bằng cách kéo chiếc cặp sau vai cô ra.
- Đưa tôi cầm. Chân ngắn còn đeo cặp nặng, đi chậm như rùa.
Ái Nhi đỏ mặt đánh thùm thụp vào vai Long Vũ. Vừa nhảy lên vừa mắng:
- Cái đồ ba trợn! Lại miệt thị ngoại hình! Xin lỗi ngay!
- Xin lỗi. Cậu không phải rùa. Là heo!
Long Vũ nói xong thì sải bước đi thật nhanh, mang theo chiếc cặp của cô. Ái Nhi giơ nắm đấm lên trời, hét lớn:
- Cái gìiiii? Đứng lại đó!
Lúc nào chàng trai trẻ này cũng tinh tế như thế...
...----------------...
Thấm thoắt trời cũng tối. Ngọc Ánh vẫn phải đi học thêm như mọi ngày. Nhưng cô bạn đang trong thời kì kinh nguyệt nên Ái Nhi có một chút lo lắng.
Nàng ta nằm vắt vẻo trên giường, nghĩ đi nghĩ lại. Hôm nay cô muốn nghỉ học với "thầy giáo Vũ" một tối để đi mua đồ.
Socola, băng vệ sinh, sữa, trà, thuốc giảm đau,... Muốn mua thêm những thứ đó. Chúng có thể hỗ trợ cho Ngọc Ánh. Sắp tới, Ái Nhi mà "bị" thì cũng có thể dùng.
- Thầy giáo Vũ ơi!
Cô gái nhỏ thò đầu ra cửa sổ. Long Vũ nghe tiếng gọi thì bước ra ngoài ban công. Cậu ngạc nhiên hỏi:
- Sớm vậy? Tôi còn chưa kịp ăn tối.
Ái Nhi xua tay:
- Không! Tớ chỉ muốn nói là hôm nay nghỉ nha! Tí nữa tớ đi siêu thị!
- Hmm?
- Tại vì tớ định mua tí đồ cho Ngọc Ánh! Cậu ấy đang có kinh, chắc khó chịu lắm!
Hóa ra là quan tâm bạn bè. Còn nói toẹt ra mấy chuyện tế nhị này nữa.
Tính cách vô lo vô nghĩ của Vương Ái Nhi đã mua chuộc được trái tim của Long Vũ từ lâu. Cậu đi đến gần cửa sổ rồi búng nhẹ lên trán cô.
- Ngốc! Đừng có kể với con trai như thế! Lần sau nói đi mua đồ là được.
Hai tay nhỏ xíu ôm lấy trán ra vẻ oan ức lắm.
- Ui da! Cậu bảo là sinh lý bình thường còn gì?
- Ừ! Nhưng cái gì không cần thiết thì khỏi nói.
Ái Nhi gật gật. Lần này não nhỏ thật sự hiểu.
Long Vũ nghĩ đến cảnh trời tối, đường đông đúc, siêu thị thì xa, cô bé còn phải đi bộ một mình. Cậu gãi nhẹ lên cổ nói:
- À mà...
- Hở?
- Đợi tôi ăn xong rồi đi. Tôi cũng có thứ cần mua.
...----------------...
Siêu thị ở trung tâm thành phố rộng thênh thang. Nhiều sản phẩm đẹp mắt được trưng bày trên các kệ.
Long Vũ chỉ mặc áo sơ mi ngắn tay. Chồng thêm chiếc gile nam màu đen cho đỡ lạnh. Đơn giản vậy thôi nhưng lại khá nổi bật trong đám đông.
Ái Nhi mặc đầm yếm Jean, đi kế bên. Nhìn từ xa giống như một ông bố trẻ đưa con gái đi chơi.
Long Vũ đẩy giỏ hàng. Mắt hướng lên các kệ đồ dùng. Vì siêu thị có quá nhiều dãy sản phẩm nên vẫn chưa thấy chỗ mua băng vệ sinh.
Đi được một đoạn, họ cũng tìm ra. Ái Nhi ba chân bốn cẳng chạy đến bên cái kệ lớn.
- Đây! Đây nè!
Cô ngoắc tay gọi Long Vũ tới. Dẫu sao cậu cũng đang đóng vai trò tài xế "lái" chiếc xe đẩy.
Ánh mắt cô gái nhỏ dò theo các loại băng vệ sinh nối đuôi nhau trên kệ.
Bỗng, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt. Bán tín bán nghi, cô gọi thử:
- Lớp trưởng ơi?
Hải Nam giật mình quay lưng lại. Hai tay còn đang cầm hai loại băng khác nhau.
Ái Nhi trợn tròn mắt:
- Trời ơi? Cái gì đây? Cậu mua...?
Khuôn mặt Hải Nam sượng trân. Cậu ta vội quăng hai gói băng về chỗ cũ. Chỉ muốn tìm cái quần đội lên đầu cho đỡ quê.
Trần Long Vũ xuất hiện như một vị cứu tinh. Hải Nam chớp thời cơ chuyển bại thành thắng.
- Á à! Bắt gặp hai người đi hẹn hò!
Cô gái nhỏ ngượng chín mặt. Miệng nhỏ lắp bắp:
- C-có đâu! Tớ không thèm nhá! T-tại vì có việc nên m-mới...
Long Vũ thấy cô lúng ta lúng túng thì bật cười. Cậu bước đến, lấy hai gói băng vệ sinh vừa nãy rồi bỏ vào giỏ hàng. Lời nói có chút ẩn ý:
- Lớp trưởng suýt nữa thì bị lộ tẩy rồi nhỉ?
Hai má Hải Nam đỏ lên, cậu đùa giỡn kẹp cổ Long Vũ.
- Cậu nói thêm câu nữa tớ đánh đấy!
Ái Nhi nhìn hai thiếu niên cứ thần thần bí bí. Cô đoán bừa:
- Lộ gì vậy? Hải Nam là con gái nên mới đi mua băng hả?
Hai chàng trai trẻ vừa đùa giỡn xong đã lập tức hóa đá. Một dấu chấm hỏi siêu khổng lồ rớt xuống đầu Hải Nam. Cậu cười ngặt nghẽo:
- Há há! Gì vậy bà già? Cậu ăn nhiều quá nên lú rồi hả?
- Ủa chứ sao?
Long Vũ "à" một tiếng, định nói ra thì Hải Nam vội bịt miệng lại. Cậu cố gắng phân trần:
- Vương Ái Nhi! Tớ biết cậu là một cô gái thông minh, biết phân biệt đúng sai. Thế nên chuyện hôm nay coi như chưa xảy ra nha?
Cô gái nhỏ nghe xong thì trầm lắng hẳn. Lập tức quay lưng bỏ đi mà không nói lời nào.
Long Vũ gỡ tay Hải Nam ra rồi chạy theo. Vài ba sải chân đã bắt kịp "con rùa" Ái Nhi.
- Này! Cậu giận hả?
Cô bé lắc đầu. Lúc ngẩng mặt lên nhìn Vũ, đôi mắt lộ rõ nét buồn rười rượi, chậm rãi đáp:
- Tớ thấy mình giống như bị ra rìa khỏi cuộc vui của bạn bè...
Trái tim cậu hẫng một nhịp. Định trả lời thì Ái Nhi đã cười gượng mà nói tiếp:
- Ha ha. Xin lỗi nha! Sao mà ép người ta nói ra bí mật được! Tớ xấu tính quá!
Lúc này, Hải Nam mới kịp chạy tới. Biết là chuyện này trước sau gì cũng vở lỡ, cậu đỏ mặt nói nhỏ:
- Nè! Th-thật ra...