“Không được, không được nghịch gương mặt của con, sẽ làm chảy nước miếng đấy!”
Tô Thi Hàm kiên nhẫn giải thích: “Làn da trên mặt trẻ em rất là mỏng và mềm mại, tuyến nước bọt trong miệng chưa được phát triển hoàn thiện. Cho nên cực kỳ yếu ớt, rất dễ bị tổn thương từ bên ngoài. Nếu như khuôn mặt bọn trẻ thường xuyên bị bóp, sẽ tổn hại đến tuyến nước bọt gây nên hiện tượng chảy nước miếng. Điều này ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của chúng.”
Tần Lãng thu tay lại, không nghĩ đến việc chăm sóc trẻ con có nhiều việc phải lưu ý như vậy.
Tần Lãng nói: "Được, không được bóp khuôn mặt của con vậy có thể sờ được không?”
“Có thể sờ nhè nhẹ, không được dùng sức.” Tô Thi Hàm nói.
“Được rồi đừng lo lắng, tôi sẽ rất nhẹ nhàng không làm tổn thương đến con của chúng ta.” Tần Lãng cẩn thận đưa tay ra, sau đó rất nhẹ nhàng đụng nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của các con.
Cảm giác trên khuôn mặt của bọn nhỏ thực sự rất tuyệt.
Thật đáng yêu.
Khó trách được bọn nhỏ, cho dù là đang khóc hay cười thì đây đúng là thứ đáng yêu nhất trên đời, khiến cho người lớn vô cùng yêu thương chiều chuộng.
Sau khi sờ một cái, Tần Lãng liền thu tay về, sợ bản thân không khống chế được mà bóp gương mặt của con trai và con gái yêu dấu.
Tần Lãng cứ đứng như thế xem các con của mình ngủ, đây cũng là một loại hưởng thụ.
Dưới ánh mắt tràn đầy tình cảm của cha và mẹ, ba tên tiểu bảo bối mơ màng tỉnh lại. Đầu tiên là bé út đang ngủ thì phát ra tiếng khóc, sau đó là bé hai bị giật mình cơ thể run nhẹ một cái rồi cũng khóc theo.
Anh bạn nhỏ Tần Huyên bị hai em gái mình đánh thức, mở mắt ngây ra một lúc, cũng nhanh chóng chu miệng khóc cùng một chỗ.
Mỗi lần bọn nhỏ tỉnh lại, trong phòng bệnh đều diễn ra một trận khóc lóc oanh động.
Tần Lãng và Tô Thi Hàm đối với việc này đã quá quen thuộc, không còn sốc giống như lần đầu cha mẹ. Hai người không có vội vàng, chậm rãi bế lên từng bé chuẩn bị cho chúng bú sữa.
Bên ngoài các ý tá chăm sóc cũng đã đến, có ba vị y tá chuyên môn phụ trách nhanh chóng giúp đỡ, ba đứa nhóc liền ngưng khóc.
“Anh Tần, chị Tần, chờ một lúc bọn trẻ ăn xong không nên cho bọn chúng ngủ lại. Hôm nay bệnh viện có sắp xếp bác sĩ phụ sản tới, họ sẽ chích vắc xin BCG ngừa bệnh lao cho các bé. Lúc này các bọn trẻ đang thức, chúng ta nên đi tiêm vắc xin cho chúng, tiêm xong rồi quay về ngủ tiếp.”
Lúc mới sinh ba tên nhóc này đã được tiêm viêm gan B, nhưng lúc đó vắc xin ngừa bệnh lao không có tiêm, vì lúc đó là sinh ba lại là sinh non. Lúc ba tên nhóc ra đời thể chất có chút yếu, vắc xin là chủng virus nhẹ, nên lần đầu chỉ tiêm vắc xin viêm gan B.
Hiện tại ba tên nhóc một ngày thời gian ngủ tầm 18 – 22 giờ, vắc xin tiêm vào lúc bọn nhóc tỉnh dậy thì tốt hơn, cho nên lúc này dẫn bọn chúng đi tiêm là phù hợp nhất.
Thế là sau khi bú xong sữa, Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm mỗi người ôm một đứa con gái, y tá thì ôm con trai Tần Huyên, một đoàn người đi tiêm phòng vắc xin.
Bác sĩ phụ sản là một người nữ trung niên gương mặt hiền lành, nhìn thấy ba đứa trẻ sinh ba đáng yêu, cô lập tức nở nụ cười.
“Các bé thật đáng yêu nha, cha mẹ ngoại hình đẹp như vậy, mấy đứa nhỏ này xem ra từ bé đã là tiểu mỹ nam và tiểu mỹ nhân xinh đẹp.”
Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm nghe nói như thế, trên mặt đều ngập tràn nụ cười.
Bác sĩ chuẩn bị vắc xin ở bên kia, lấy vắc xin được ướp lạnh ra để hâm nóng trở lại, Tần Lãng và mọi người ở một bên chờ đợi.
Ba tên nhóc lúc này cực kỳ tỉnh táo.
Vũ Đồng ghé vào đầu vai Tần Lãng, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại bị bả vai của Tần Lãng đè lên, trên mép miệng đọng lại một giọt nước bọt trong vắt. Tên nhóc này thấy hiếu kỳ liền thổi ra một hơi, tạo thành một cái bong bóng nhỏ.
Đây là một trải nghiệm rất mới lạ, cô bé tựa như phát hiện ra một thế giới mới, tiếp tục thổi liên tiếp mấy lần, miệng phát ra âm thanh tút tút tút.
Tô Thi Hàm nhìn thấy, vội vàng cười nói: “Tần Lãng anh mau nhìn, Vũ Đồng đang thổi bong bóng kìa.”
Tần Lãng quay đầu lại, nhìn thấy đầu vai mình dính một ít nước, đây là nước miếng của con gái. Hắn không cảm thấy bẩn chút nào ngược lại cảm thấy việc này rất tốt.
Nhìn thấy Vũ Đồng vui vẻ thổi bong bóng chơi, hắn nở một nụ cười vui vẻ.
Tiểu Khả Hinh cũng không chịu nhàn rỗi, bên trong ngực của mẹ hiếu kỳ nắm lấy mọi thứ có thể bắt được, ví như quần áo, tóc của Tô Thi Hàm.
Tên nhóc nhỏ này người không lớn, nhưng sức lực trên tay lại không nhỏ, siết chặt sau đó lại buông ra.
Tô Thi Hàm buộc tóc thành quả cầu nhỏ trên đầu, nhưng có một ít tóc rối thả xuống. Tiểu Khả Hinh bắt được phần tóc này và chơi với nó một cách vui vẻ.
“Ái, đau đau đau Khả Hinh, tóc của mẹ không phải đồ chơi nha.”
Khả Hinh nghe thấy giọng nói của mẹ, chẳng những không buông ngược lại còn càng mừng rỡ quơ tay, giống như là cùng mẹ chơi đùa vậy.
“Các bé thực sự tràn đầy năng lượng.” Bác sĩ vừa nói, vừa tiến lên hỗ trợ giải cứu Tô Thi Hàm giúp cô gỡ tóc khỏi bàn tay nhỏ.
Bên kia Tần Huyên mặc dù được y tá ôm, nhưng tay nhỏ cũng không ngừng kéo quần áo của mẹ.
Tần Lãng thấy thế, không đành lòng nhìn con trai một mình, dứt khoát đưa tay ra ôm. Để con trai và con gái ôm chung một chỗ trên bờ vai.
Tụi nhóc bây giờ còn rất nhỏ, cánh tay Tần Lãng mạnh mẽ có lực, cùng một lúc ôm cả hai cũng không thành vấn đề.
Hai anh em ở cùng một chỗ, lập tức trở nên vui vẻ nắm lấy tay nhỏ của đối phương mà chơi đùa.
Ba đứa nhỏ chơi đùa vui vẻ, Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm tâm tình cũng tốt lên, cho đến khi bác sĩ đem ống chích ra.
Các bé chỉ mới hơn mười ngày nên không biết ông chích là cái gì, thế nhưng mẹ Tô Thi Hàm lại một mặt lo lắng.
Cô ôm Khả Hinh hỏi: “Bác sĩ, chích vắc xin này có phải đau lắm không?”
Bác sĩ nhìn cô cười nói: “Không đâu, cô cứ yên tâm tôi làm việc này đã hơn ba mươi năm, tay rất mát nha.”
Tô Thi Hàm so với bé út đang nằm trong ngực còn lo lắng hơn, lời nói này không biết là an ủi Khả Hinh hay là an ủi chính cô.
“Không việc gì đâu nha bé con, dì rất là chuyên nghiệp, chích vào sẽ không đau đâu nha.”
Khả Hinh nhìn mẹ một cách ngây ngô, đôi mắt to lanh lợi lộ ra vẻ ngây thơ.
Tần Lãng thấy vậy, trấn an nói: “Không có việc gì đâu, Thi Hàm. Chỉ là chích vắc xin thôi mà, tụi nhỏ lúc mới sinh cũng đã chích qua một lần rồi.”
Tô Thi Hàm bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Nhưng lúc đó tôi không có ở bên cạnh, bây giờ nhìn tận mắt khó tránh khỏi lo lắng một chút.”
Tần Lãng không nghĩ tới, mang con đi chích ngừa. Bọn trẻ chưa cần an ủi thì phải an ủi người mẹ trước rồi.
“Không có việc gì đâu, bác sĩ rất chuyên nghiệp, không chừng mấy đứa nhóc cũng không có phản ứng, thì đã xong rồi.”
Bác sĩ đứng bên cạnh nói: “Tôi sẽ làm rất nhanh.”
Tô Thi Hàm thấy mọi người cùng an ủi mình, mặt có chút đỏ lên vì ngượng ngùng: “Cám ơn bác sĩ.”
Tần Huyên là anh cả nên chích đầu tiên, tên nhóc hiếu kỳ ghé vào lòng ngực của cha, để mặc Tần Lãng kéo xuống quần áo trên người.