Tiếng khóc của trẻ nhanh chóng phá vỡ bầu không khí trong phòng, Tần Lãng lập tức đứng dậy, khẽ hắng giọng bước tới xe nôi.
“Là nhóc nào tỉnh?” Tô Thi Hàm đỏ mặt hỏi.
“Là bé út.” Tần Lãng liền bế con lên, “Bé út so với hai anh chị có vẻ kém một chút.”
(.........)
Hai ngày sau đó, hầu như Lâm Tiêu mỗi ngày đều tới bệnh viện, trước trò truyện với Tô Thi Hàm, sau giúp Tần Lãng chăm sóc ba đứa nhóc tì.
Tô Thi Hàm cơ thể cũng hồi phục lại một chút, hôm qua cùng hôm nay đều có thể xuống giường vận động một ít.
Buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào phòng bệnh khiến mấy người trong phòng đều có chút buồn ngủ nhưng đúng lúc này, bé út mới ngủ không lâu đột nhiên tỉnh lại, tiếng khóc oa oa của bé lập tức đánh thức Tần Lãng, hắn liền đi nhanh qua ôm.
Tô Thi Hàm vừa mới ngủ nên Tần Lãng sợ quấy rầy đến cô và hai đứa bé, liền nhanh chóng mang bé út ra ngoài.
Nhưng Tô Thi Hàm vẫn nghe thấy nên đã tỉnh giấc, Lâm Tiêu nhìn thấy cảnh này liền nhỏ giọng nói với cô: “Thi Hàm, tôi thấy Tần Lãng đối với bọn nhóc chăm sóc thật chu đáo.”
Tô Thi Hàm nhẹ nhàng cười, gật đầu nói: “Ừ, mấy ngày nay nếu không có anh ấy, tớ một mình chắc không ứng phó nổi...”
Thi Hàm nói chưa hết câu, Tần Lãng lúc này đã ôm bé út trở lại.
Vẻ mặt có chút căng thăng.
Tô Thi Hàm liền hỏi: “Tần Lãng, sao thể?”
Tần Lãng đem bé út đặt vào xe nôi nhỏ, cẩn thận kiểm tra thân thể của bé, sau đó lấy chăn nhỏ đắp lại cẩn thận.
Tần Lãng lúc này nhíu mày nói: “Bé út dường như mắc bệnh vàng da.”
Tô Thi Hàm cùng Lâm Tiêu vừa nghe đến liền lập tức hốt hoảng.
“Sao... sao lại như vậy? Bệnh vàng da... có nghiêm trọng lắm không? Tần Lãng, bé út... bé út...”
“Thi Hàm, cô đừng gấp, tôi đã xem qua trên cơ thể bé út chỉ có một điểm nhỏ, trường hợp này cũng không nghiêm trọng, hơn nữa bệnh vàng da ở trẻ sơ sinh xác suất mắc bệnh cũng lớn, nhất là với trẻ sinh non, bé út lại nhỏ nhất, cơ thể cũng yếu nhất, cho nên mới có chuyện này phát sinh.”
Tần Lãng kiên nhẫn giải thích cho Tô Thi Hàm một chút, sau đó nói: “Tôi bây giờ đi gọi bác sĩ tới, chúng ta hiện tại đang ở bệnh viện, nên không cần phải lo.”
Tần Lãng bấm chuông báo ở đầu giường, bác sĩ cùng y tá nhanh chóng đến, sau đó mang bé út đi làm kiểm tra, Tô Thi Hàm cũng muốn đi theo nhưng Tần Lãng an ủi nói: “Thi Hàm, tôi đi là được rồi, yên tâm đi bé út đã có tôi bên cạnh, cô ở lại cùng Lâm Tiêu chăm sóc cho bọn nhỏ đi.”
“Bệnh vàng da không phải bệnh nghiêm trọng, tôi đã tìm hiểu một số tài liệu về bệnh này, nhiều trẻ sơ sinh có thể tự lành bệnh, chắc chắn không có vấn đề gì đâu.”
Giọng nói của Tần Lãng làm Tô Thi Hàm yên tâm hơn nhiều.
Tô Thi Hàm nắm tay của Tần Lãng rất chặt, sau đó nói: “Tần Lãng, anh...”
“Yên tâm đi, không có việc gì hết.” Tần Lãng hướng về phía cô gật gật đầu.
Sau khi cả nhóm rời đi, Lâm Tiêu an ủi Tô Thi Hàm một lúc lại lấy điện thoại lên mạng tìm kiếm thông tin về bệnh vàng da, quả thật những gì Tần Lãng nói cùng thông tin trên mạng đều giống nhau.
Hai người sau khi xem xong, trong lòng lúc này mới thoải mái hơn một chút.
“Thi Hàm, cậu nói không sai, Tần Lãng chăm sóc bọn nhỏ rất tốt, có hắn ở đấy bé út chắc chắn không có vấn đề gì.” Lâm Tiêu nói một câu an ủi.
Tần Lãng rất nhanh liền trở về, mang theo bé út trên tay, sau một trận giày vò mệt mỏi nhóc con mới chịu đi ngủ. Tần Lãng cẩn thận đặt bé vào xe nôi dùng chăn nhỏ đắp lại cẩn thẩn.
“Thi Hàm, bác sĩ đã giúp bé út kiểm tra. Bé út đúng là bị mắc bệnh vàng da, nhưng nồng độ bilirubin trong huyết thanh rất thấp vẫn trong giới hạn bình thường, theo chẩn đoán có thể mất một tuần bệnh sẽ tự khỏi, nên đừng lo lắng nữa.”
Tô Thi Hàm nghe được điều này liền thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn ba tên tiểu bảo đang ngủ, ánh mắt tràn đầy yêu thương triều mến.
Lại qua hai ngày, Lâm Tiêu bị công ty bắt đi công tác, Tần Lãng tiếp tục chăm sóc Tô Thi Hàm cũng các tiểu bảo bối.
Căn bệnh vàng da của bé út lúc này đã trở nên nặng hơn, nhưng vì Tần Lãng có kiến thức chuyên môn về chăm sóc trẻ, hai ngày nay đều chăm sóc cẩn thận bé út, trị số TSB (bilirubin huyết thanh) được kiểm soát tốt, bé con không phải chiếu tia để điều trị, ngoại trừ thỉnh thoảng hay khó chịu khóc nhè và chán ăn, thì không có vấn đề gì khác.
Còn hai bé đại bảo và nhị bảo, hai tên nhóc này thể chất rất tốt, mỗi ngày trừ ăn ra thì chỉ có ngủ, bé út thỉnh thoảng tỉnh giấc và khóc vài lần, điều này cũng không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của bọn chúng.
Rạng sáng, ba tên nhóc bị cơn đói bụng làm cho tỉnh giấc, thế là một cuộc thi ‘ai khóc lớn hơn’ liền diễn ra trong phòng.
Tần Lãng mấy ngày nay liên tục chăm sóc các tiểu bảo bối nên đã có chút kinh nghiệm, hắn tranh thủ đi đến phòng “mẹ và bé” để pha sữa bột.
Sau khi quay lại phòng, hắn cùng Tô Thi Hàm mỗi người một bé cho bú sữa.
Nhìn nhị bảo trong tay uống sữa vui vẻ, Tô Thi Hàm thấy vậy khẽ thở dài.
“Bé con, mẹ xin lỗi! Đã qua năm ngày rồi nhưng mẹ vẫn không có sữa cho con uống.”
Giọng nói của cô mang theo chút áy náy.
Về cơ bản người mẹ sau khi sinh, đều mất khoảng từ hai đến ba ngày mới có sữa mẹ. Tô Thi Hàm lúc này vẫn không có sữa, mỗi ngày xem các tiểu bảo bối uống sữa bột trong lòng cô liền cảm thấy khó chịu.
Tần Lãng thấy Tô Thi Hàm có chút buồn tủi, liền an ủi: “Thi Hàm, điều này cũng là bình thường, sinh thường cũng cần đến ba hoặc năm ngày mới có sữa, cô là sinh mổ nên sẽ lâu hơn một chút, cô đừng buồn, các bảo bối hiện tại uống sữa bột vẫn ổn mà, đây là sữa tốt nhất rồi đấy.”
Thấy Tần Lãng thoải mái như vậy, Tô Thi Hàm môi khẽ run nhưng trong mắt vẫn hiện lên một tia áy náy.
Vì thế, khi y tá kiểm tra phòng bệnh, cô lại một lần nữa nhỏ giọng hỏi thăm về vấn đề này.
Y tá lập tức nói: “Mẹ của bé à, tình huống của cô rất bình thường, cô cứ tiếp tục như mấy ngày nay, cứ để cho bọn nhỏ hỗ trợ một chút là sẽ tốt lên thôi.”
“Tôi.. tôi vẫn theo phương pháp các cô dạy, để cho các bé thường xuyên bú một chút, thế nhưng hôm nay đã là ngày thứ bốn rồi...”
“Tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng vấn đề tiết sữa còn phải tùy trường hợp, thật ra nếu cô muốn nhanh tiêt sữa, cô có thể nhờ bố của bé giúp.”
"Anh ấy có thể giúp sao? Anh... anh ấy giúp tôi thế nào?” Tô Thi Hàm hỏi.
Tần Lãng ở đằng kia nghe vậy cái cổ liền đỏ lên, trong đầu hiện lên vài hình ảnh thiếu nhi không thích hợp xem.
Y tá cười nói: "Đương nhiên là cũng làm giống các bé, khí lực em bé tương đối nhỏ nhưng bố của bé thì khí lực chắc chắn tốt hơn, nếu cô gấp như vậy có thể liền thử biện pháp này một chút nha, như vậy các bé cũng sẽ sớm có sữa mẹ để uống...”
Cô y tá nói xong, trên mặt mang theo nụ cười đi ra ngoài, lúc ra tới cửa liền nói: "Tôi giúp hai người đóng cửa..."
Tô Thi Hàm lúc này mới có phản ứng, khuôn mặt cô lúc này đỏ bừng, cũng không dám nhìn Tần Lãng, hận không thể chạy ra ngoài tìm chỗ để trốn.
Tần Lãng lúc đầu có chút ngượng ngùng, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng Tô Thi Hàm ngượng ngùng và dễ thương như vậy, hắn liền không nhịn được cười liền nói: “Thi Hàm, nếu không thì để tôi giúp cô một chút nha?”
Tô Thi Hàm nắm chặt tay nhỏ, xấu hổ cùng chút tức giận nói: “Không... không cần anh giúp, không cần anh giúp.”
“Sao lại không, tôi là cha của bọn nhóc, tôi cũng có trách nhiệm giúp tụi nhỏ sớm có sữa mẹ uống.” Tần Lãng làm ra vẻ chính chắn nói.
Tô Thi Hàm xấu hổ, cắn chặt môi dưới không dám lên tiếng nữa.
Thấy cô hành động như vậy, Tần Lãng cười nói: “Được rồi, tôi chỉ trêu cô thôi, đừng cắn môi như vậy, nếu không cái miệng nhỏ xinh xắn của cô một lát nữa chảy máu mất. Tôi đi nấu bữa tối đây, hiện tại cô có thể ăn một chút đồ ăn bình thường được rồi. Để tôi làm cho cô một vài món giúp cô nhanh tiết sữa. Đừng lo lắng nữa, bọn nhóc sẽ nhanh có sữa mẹ uống thôi!”