Sáu giờ đúng, trên đường người người xe cộ tấp nập. Hiện đang là giờ tan tầm cao điểm, trời đầu đông, gió mùa mới về lạnh căm căm khiến cho không khí càng thêm hối hả.
An Tri Hạ mặc váy dạ dài gần tới cổ chân, thu mình trong chiếc áo khoác bông dày mềm mại. Cô gái nhỏ ngồi tĩnh lặng trong sảnh trung tâm thương mại, nhìn người người nhộn nhịp đi qua mình.
Cô hẹn Mặc Đông lúc sáu giờ ba mươi, nhưng bản thân cô vì quá hồi hộp mà tự giác đến trước những ba mươi phút. Vào nhà hàng thì sợ đợi lâu, vậy nên cô mới ngồi bên ngoài hành lang chờ anh.
Quả nhiên, người như anh rất đúng giờ. Năm phút trước giờ hẹn, anh xuất hiện trước cửa lớn, dáng vẻ đẹp trai không hề bị gió lạnh làm cho phai nhạt đi chút nào.
“Sao không vào mà ngồi đây?”
Nhìn thấy chóp mũi cô đỏ ửng, anh nhăn mày, hướng mắt vào bên trong, không quên cằn nhằn:
“Ngốc thế!”
An Tri Hạ lật đật đứng dậy, cười vui vẻ chạy theo sau lưng anh:
“Tôi chờ cậu mà.”
Bữa cơm trôi đi cũng rất yên bình, chẳng có gì khác biệt với lúc hai người cùng ăn trưa ở căng tin, điều duy nhất khác đi có lẽ chính là đồ ăn ngon hơn, giá cũng chát hơn nhiều lần. Nhìn hóa đơn lên tiền triệu, An Tri Hạ xon xót trong lòng. Cô không tiếc, chỉ là cảm thấy bản thân mình sống đạm bạc lâu nay đã cảm thấy đủ, xa xỉ hơn cô cảm thấy không quen.
Mặc Đông cũng không hề có chuyện tranh giành trả tiền, cũng để cho cô tự mình phát huy.
Ăn xong, hai người rời khỏi nhà hàng cùng nhau, rồi cứ thế thành ra đi dạo mà chẳng hẹn trước gì.
Bên cạnh khu đó là một công viên tương đối rộng, cảnh đẹp, lại được chăm sóc thường xuyên nên tình trạng rất tốt. Hai người cùng dạo quanh con đường ngoàn ngoèo, ngắm những ánh đèn cùng khu vườn được chăm sóc kì công, cẩn thận.
An Tri Hạ hơi căng thẳng. Kỳ thực, bình thường ngoài trao đổi với anh về việc học hành, cô chưa từng nói chuyện với anh về thứ gì khác, đột nhiên ở riêng với anh như thế này, lại chưa tìm được chủ đề nói chuyện thích hợp khiến không khí gượng gạo bao trùm.
“Mặc Đông.”
Không khí gượng gạo ấy lên đến đỉnh điểm khi cô vừa thốt tên anh ra khỏi miệng, từ góc tối nào đó vang lên âm thanh ám muội không thích hợp cho trẻ vị thành niên.
Ban đầu cô đi phía sau không nghe rõ, nhưng anh đi phía trước cô thì nghe thấy mồn một.
Cô gái nhỏ tò mò, vừa bước lên phía trước một bước thì anh liền ngay lập tức quay lại, lấy thân mình to lớn che hết khung cảnh phía bên kia.
“Tiếng gì… Ưm…?”
Mặc Đông vội vàng lấy tay bịt miệng cô, ngăn cô phát ra tiếng động khiến tình cảnh càng thêm ngượng ngùng. Anh nắm lấy tay kéo cô ngược về hướng ban nãy đi qua, rất dứt khoát.
Nhưng cô gái nhỏ không kìm được tò mò trong lòng bèn quay đầu nhìn xem tiếng động kia phát ra từ đâu.
Đôi nam nữ nào đó say sưa trên băng ghế tối om, tư thế thân mật dính lấy nhau như sam, âm thanh phát ra tiếng chùn chụt cách đó mấy mét còn nghe được.
Đôi má An Tri Hạ hồng rực, lập tức thu đầu mình lại, bước chân chạy vội theo Mặc Đông. Cho chừa cái tật tò mò, rốt cuộc cô nghĩ gì mà lại quay lại nhìn cảnh đó vậy. Nếu không phải cô bao đồng tò mò thì đã không khó xử như bây giờ.
Rời khỏi hẳn chỗ đó, tim cô vẫn đập thình thịch.
Ôi trời ơi, cô đúng là ngốc mà.
Đến khi hơi ấm trong lòng bàn tay đột ngột biến mất, An Tri Hạ hụt hẫng nhìn bàn tay của mình trong không khí. Khi nãy, Mặc Đông đã nắm tay cô, nhưng hiện tại anh đã buông ra rồi.
Cô gái nhỏ cố sửa chữa tình huống, chỉ vào hàng kẹo hồ lô lề đường, nói cô muốn ăn. Mà anh thì đứng yên lặng, không có phản ứng gì.
Thì đúng là vậy rồi, cô muốn ăn thì tự đi mua mà ăn, chẳng lẽ còn đợi anh mua cho cô hay sao? Thế là cô gái nhỏ rút ví, mua hai cây hồ lô, bản thân ngậm một cây, cây còn lại thì dí vào tay anh.
Bỗng một chiếc xe đạp lấn vỉa hè chạy vụt qua, Mặc Đông nhanh tay tóm được cổ tay An Tri Hạ kéo sát cô vào mình, giúp cô tránh khỏi bị chiếc xe kia đâm trúng.
“Á.”
Cô thỏ con nhắm tịt mắt, sau một hồi không thấy đau, chỉ thấy có tiếng gì đập thình thịch vững chãi, lại có mùi thơm thơm cùng hơi ấm từ lồng ngực ai đó vương vấn nơi đầu mũi.
Cô lại nhớ tới đôi tình nhân cuồng nhiệt trong công viên vừa nãy, bỗng chốc khuôn mặt lại đỏ lựng. Gần đây thi xong, không cần học bài nhiều, thành ra đầu óc cô rảnh rỗi nên hay nghĩ linh tinh nhiều thì phải.
“Tri Hạ? Tri Hạ?”
“Ơ?”
An Tri Hạ ngốc ngốc, phải đến khi anh gọi tên vài lần cô mới tỉnh táo, lùi khỏi lòng anh, chân tay lúng túng không biết đặt đâu cho đúng.
“Xin lỗi… À không… Cảm ơn cậu.”
Mặc Đông thở dài, gõ lên đầu cô một cái rõ mạnh:
“Đồ ngốc!”
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả."
An Tri Hạ mặc váy dạ dài gần tới cổ chân, thu mình trong chiếc áo khoác bông dày mềm mại. Cô gái nhỏ ngồi tĩnh lặng trong sảnh trung tâm thương mại, nhìn người người nhộn nhịp đi qua mình.
Cô hẹn Mặc Đông lúc sáu giờ ba mươi, nhưng bản thân cô vì quá hồi hộp mà tự giác đến trước những ba mươi phút. Vào nhà hàng thì sợ đợi lâu, vậy nên cô mới ngồi bên ngoài hành lang chờ anh.
Quả nhiên, người như anh rất đúng giờ. Năm phút trước giờ hẹn, anh xuất hiện trước cửa lớn, dáng vẻ đẹp trai không hề bị gió lạnh làm cho phai nhạt đi chút nào.
“Sao không vào mà ngồi đây?”
Nhìn thấy chóp mũi cô đỏ ửng, anh nhăn mày, hướng mắt vào bên trong, không quên cằn nhằn:
“Ngốc thế!”
An Tri Hạ lật đật đứng dậy, cười vui vẻ chạy theo sau lưng anh:
“Tôi chờ cậu mà.”
Bữa cơm trôi đi cũng rất yên bình, chẳng có gì khác biệt với lúc hai người cùng ăn trưa ở căng tin, điều duy nhất khác đi có lẽ chính là đồ ăn ngon hơn, giá cũng chát hơn nhiều lần. Nhìn hóa đơn lên tiền triệu, An Tri Hạ xon xót trong lòng. Cô không tiếc, chỉ là cảm thấy bản thân mình sống đạm bạc lâu nay đã cảm thấy đủ, xa xỉ hơn cô cảm thấy không quen.
Mặc Đông cũng không hề có chuyện tranh giành trả tiền, cũng để cho cô tự mình phát huy.
Ăn xong, hai người rời khỏi nhà hàng cùng nhau, rồi cứ thế thành ra đi dạo mà chẳng hẹn trước gì.
Bên cạnh khu đó là một công viên tương đối rộng, cảnh đẹp, lại được chăm sóc thường xuyên nên tình trạng rất tốt. Hai người cùng dạo quanh con đường ngoàn ngoèo, ngắm những ánh đèn cùng khu vườn được chăm sóc kì công, cẩn thận.
An Tri Hạ hơi căng thẳng. Kỳ thực, bình thường ngoài trao đổi với anh về việc học hành, cô chưa từng nói chuyện với anh về thứ gì khác, đột nhiên ở riêng với anh như thế này, lại chưa tìm được chủ đề nói chuyện thích hợp khiến không khí gượng gạo bao trùm.
“Mặc Đông.”
Không khí gượng gạo ấy lên đến đỉnh điểm khi cô vừa thốt tên anh ra khỏi miệng, từ góc tối nào đó vang lên âm thanh ám muội không thích hợp cho trẻ vị thành niên.
Ban đầu cô đi phía sau không nghe rõ, nhưng anh đi phía trước cô thì nghe thấy mồn một.
Cô gái nhỏ tò mò, vừa bước lên phía trước một bước thì anh liền ngay lập tức quay lại, lấy thân mình to lớn che hết khung cảnh phía bên kia.
“Tiếng gì… Ưm…?”
Mặc Đông vội vàng lấy tay bịt miệng cô, ngăn cô phát ra tiếng động khiến tình cảnh càng thêm ngượng ngùng. Anh nắm lấy tay kéo cô ngược về hướng ban nãy đi qua, rất dứt khoát.
Nhưng cô gái nhỏ không kìm được tò mò trong lòng bèn quay đầu nhìn xem tiếng động kia phát ra từ đâu.
Đôi nam nữ nào đó say sưa trên băng ghế tối om, tư thế thân mật dính lấy nhau như sam, âm thanh phát ra tiếng chùn chụt cách đó mấy mét còn nghe được.
Đôi má An Tri Hạ hồng rực, lập tức thu đầu mình lại, bước chân chạy vội theo Mặc Đông. Cho chừa cái tật tò mò, rốt cuộc cô nghĩ gì mà lại quay lại nhìn cảnh đó vậy. Nếu không phải cô bao đồng tò mò thì đã không khó xử như bây giờ.
Rời khỏi hẳn chỗ đó, tim cô vẫn đập thình thịch.
Ôi trời ơi, cô đúng là ngốc mà.
Đến khi hơi ấm trong lòng bàn tay đột ngột biến mất, An Tri Hạ hụt hẫng nhìn bàn tay của mình trong không khí. Khi nãy, Mặc Đông đã nắm tay cô, nhưng hiện tại anh đã buông ra rồi.
Cô gái nhỏ cố sửa chữa tình huống, chỉ vào hàng kẹo hồ lô lề đường, nói cô muốn ăn. Mà anh thì đứng yên lặng, không có phản ứng gì.
Thì đúng là vậy rồi, cô muốn ăn thì tự đi mua mà ăn, chẳng lẽ còn đợi anh mua cho cô hay sao? Thế là cô gái nhỏ rút ví, mua hai cây hồ lô, bản thân ngậm một cây, cây còn lại thì dí vào tay anh.
Bỗng một chiếc xe đạp lấn vỉa hè chạy vụt qua, Mặc Đông nhanh tay tóm được cổ tay An Tri Hạ kéo sát cô vào mình, giúp cô tránh khỏi bị chiếc xe kia đâm trúng.
“Á.”
Cô thỏ con nhắm tịt mắt, sau một hồi không thấy đau, chỉ thấy có tiếng gì đập thình thịch vững chãi, lại có mùi thơm thơm cùng hơi ấm từ lồng ngực ai đó vương vấn nơi đầu mũi.
Cô lại nhớ tới đôi tình nhân cuồng nhiệt trong công viên vừa nãy, bỗng chốc khuôn mặt lại đỏ lựng. Gần đây thi xong, không cần học bài nhiều, thành ra đầu óc cô rảnh rỗi nên hay nghĩ linh tinh nhiều thì phải.
“Tri Hạ? Tri Hạ?”
“Ơ?”
An Tri Hạ ngốc ngốc, phải đến khi anh gọi tên vài lần cô mới tỉnh táo, lùi khỏi lòng anh, chân tay lúng túng không biết đặt đâu cho đúng.
“Xin lỗi… À không… Cảm ơn cậu.”
Mặc Đông thở dài, gõ lên đầu cô một cái rõ mạnh:
“Đồ ngốc!”
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả."