Nghĩ thì nghĩ thế nhưng ai mà chẳng buồn khi bị người khác nghi oan. Có lẽ phải mất thêm một thời gian nữa để bản thân cô có thể quen với thân phận xấu xa này.
Giờ tan trường, An Tri Hạ mệt mỏi lê từng bước chân. Dù đã hết sốt nhưng cô vẫn hơi mệt, cô vì không muốn mẹ phải lo lắng cho mình nên mới đi học.
Mặc Đông nhìn thấy An Tri Hạ thẫn thờ bước ra từ tòa nhà đối diện. Mấy ngày không gặp, hình như cô đã gầy đi một chút.
Anh bước đi ngay phía trước cô, đôi chân dài sải những bước ngắn, nhịp độ cũng không nhanh như ngày thường, nhưng mà mãi vẫn không thấy tiếng chân chạy bình bịch quen thuộc phía sau.
Mặc Đông đứng lại, quay đầu. Vài giây sau, cô gái nào đó đi đứng không nhìn đường mà cứ cắm cúi đếm gạch dưới chân đâm sầm vào ngực anh, lảo đảo lùi lại hai bước.
An Tri Hạ xoa xoa mũi, ngẩng đầu nhìn "bức tường thịt" bị mình đâm trúng, lời xin lỗi vừa tới đầu môi đã ngưng lại. Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng đáng ghét kia xuất hiện trước mặt cô.
Nếu là bình thường cô sẽ ríu rít bám lấy anh, nhưng hiện tại cô không có tâm trạng muốn làm thân với anh chút nào. Nói thẳng ra, cô vẫn còn ấm ức chuyện anh lạnh lùng tỏ ra nghi ngờ cô mấy ngày trước. An Tri Hạ bặm môi, tránh sang một bên tiếp tục đi.
Mặc Đông thấy cô lướt qua mình, sau một chút ngạc nhiên liền vội vàng bước theo mấy bước, buột miệng:
"Tôi chưa từng nói tôi không tin cậu."
Lời vừa nói ra, anh đã hối hận. Sao mà mình phải xuống nước trước cô như thế này? Cô ấy mới là người nhờ vả cầu cạnh mình cơ mà.
Còn An Tri Hạ, trống ngực cô đập thình thịch, tim như có bông hoa đào chớm nở, vừa vui đến lâng lâng lại vừa có chút tủi hờn. Ngẫm lại, đây là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện với cô, trước đây đều là cô xoay quanh bám riết lấy anh không tha.
Có lẽ mấy ngày ở nhà được gia đình cưng chiều đến quen, An Tri Hạ được nước giận dỗi, đầu quay lại nhưng không nhìn Mặc Đông mà chỉ nhìn mũi giày của mình đang cọ cọ trên nền gạch:
"Cậu tin tôi thật à?"
"Ừ."
Anh chỉ đáp đúng một từ, sau đó cả hai đều rơi vào im lặng. Cô cứ tưởng anh sẽ nói thêm gì đó nữa, nhưng không, anh thực sự chỉ đáp đúng một từ rồi thôi.
Trong trường hợp này, dù là ai cũng sẽ tức giận thôi.
"Muộn rồi. Bây giờ mới tin tôi thì có ích gì chứ? Cậu..."
"Tôi dạy kèm cho cậu là được chứ gì?"
Anh vừa nói đồng ý dạy kèm cho cô sao?
An Tri Hạ giật mình ngẩng đầu, đôi mắt long lanh bán đứng vỏ bọc làm giá của cô:
"Thật sao?"
Hình như cô lại thể hiện quá lố rồi. Cứ như vậy, cô sẽ mãi dưới cơ anh, chạy theo anh mà thôi. Nhưng cô cũng sợ động chạm vào lòng kiêu ngạo của thiếu niên. Cô gái nhỏ lí nhí trong cổ họng:
"Hừm, cũng được. Nhưng tôi quyết định hôm nay sẽ không thích cậu nữa, hôm nay cũng không muốn học kèm."
Khóe môi anh nhếch lên thành một đường cong, thậm chí không kìm được phát ra tiếng. Anh bước lên một bước đứng sát trước mặt cô, giọng lạnh tanh:
"Cậu nói gì?"
Ơ, anh là người có lỗi, giờ lại nói với vẻ như đang đe dọa người ta thế kia, có quá đáng không cơ chứ. Vậy nên cô đối diện với mắt anh mà lặp lại rõ ràng rành mạch:
"Tôi nói hôm nay tôi sẽ không thích cậu nữa."
Mặc Đông thoáng ngạc nhiên vì đôi mắt to tròn thể hiện đầy vẻ quyết tâm ấy của cô, sau đó mỉm cười, cúi xuống sát với khuôn mặt nhỏ nhắn, hơi thở âm ấm mang theo vị thơm mát của bạc hà khẽ phả lên gò má, giọng nói bỗng trầm hơn bình thường:
"Thế ngày mai lại thích à?"
Khoảng cách này gần quá rồi, chỉ vài ba xăng ti mét là mũi anh sẽ chạm mũi cô mất. Cô còn tưởng như anh vừa truyền điện từ đầu đến chân cô, khiến chân tay cô tê rần.
An Tri Hạ rụt đầu, làn tóc mềm mại buông khỏi tai cũng không đủ để che đi làn má đã đỏ hồng như hoa đào.
Cô gái nhỏ bối rối, mất một lúc cũng không tìm được cách nào đáp trả liền tính bài chuồn. Giả vờ ngơ ngác nhìn ra cổng trường, cô nói "Tài xế nhà tôi đang chờ, tôi về đây" rồi nhanh chân chạy mất hút.
Mặc Đông nhìn bóng lưng tung tăng như bé thỏ của cô, bất giác bật cười thành tiếng.
Cảm nhận sự bất thường của bản thân, anh thu lại nụ cười, nhìn theo hình thể nhỏ bé đang leo lên xe, suy nghĩ gì đó rồi cất bước đi.
Hàng cây xào xạc, làn gió man mát cuối thu, ánh nắng hoàng hôn rực rỡ, người con trai đẹp đẽ bước đi dưới sân trường, giống như một bạch mã hoàng tử chính hiệu.
An Tri Hạ vừa lên xe đã hối hận vì thái độ vừa rồi của mình. Anh là đối tượng cô cần phải tiếp cận, phải ngăn được anh hắc hóa thì cô mới có thể trở về, thế mà vừa nãy cô lại làm giá giận dỗi, kiêu ngạo bơ anh như thế. Nếu anh giận, không thèm để ý cô thì bao công sức từ đầu đến giờ đổ bể hết. Cũng may là anh không để bụng chuyện vừa rồi, thậm chí còn đồng ý kèm học cho cô.
An Tri Hạ mở cửa kính xe nhìn ngắm đường phố cuối thu, đôi môi cong lên một nụ cười.
Hôm nay, thời tiết thật là đẹp!
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#
Giờ tan trường, An Tri Hạ mệt mỏi lê từng bước chân. Dù đã hết sốt nhưng cô vẫn hơi mệt, cô vì không muốn mẹ phải lo lắng cho mình nên mới đi học.
Mặc Đông nhìn thấy An Tri Hạ thẫn thờ bước ra từ tòa nhà đối diện. Mấy ngày không gặp, hình như cô đã gầy đi một chút.
Anh bước đi ngay phía trước cô, đôi chân dài sải những bước ngắn, nhịp độ cũng không nhanh như ngày thường, nhưng mà mãi vẫn không thấy tiếng chân chạy bình bịch quen thuộc phía sau.
Mặc Đông đứng lại, quay đầu. Vài giây sau, cô gái nào đó đi đứng không nhìn đường mà cứ cắm cúi đếm gạch dưới chân đâm sầm vào ngực anh, lảo đảo lùi lại hai bước.
An Tri Hạ xoa xoa mũi, ngẩng đầu nhìn "bức tường thịt" bị mình đâm trúng, lời xin lỗi vừa tới đầu môi đã ngưng lại. Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng đáng ghét kia xuất hiện trước mặt cô.
Nếu là bình thường cô sẽ ríu rít bám lấy anh, nhưng hiện tại cô không có tâm trạng muốn làm thân với anh chút nào. Nói thẳng ra, cô vẫn còn ấm ức chuyện anh lạnh lùng tỏ ra nghi ngờ cô mấy ngày trước. An Tri Hạ bặm môi, tránh sang một bên tiếp tục đi.
Mặc Đông thấy cô lướt qua mình, sau một chút ngạc nhiên liền vội vàng bước theo mấy bước, buột miệng:
"Tôi chưa từng nói tôi không tin cậu."
Lời vừa nói ra, anh đã hối hận. Sao mà mình phải xuống nước trước cô như thế này? Cô ấy mới là người nhờ vả cầu cạnh mình cơ mà.
Còn An Tri Hạ, trống ngực cô đập thình thịch, tim như có bông hoa đào chớm nở, vừa vui đến lâng lâng lại vừa có chút tủi hờn. Ngẫm lại, đây là lần đầu tiên anh chủ động nói chuyện với cô, trước đây đều là cô xoay quanh bám riết lấy anh không tha.
Có lẽ mấy ngày ở nhà được gia đình cưng chiều đến quen, An Tri Hạ được nước giận dỗi, đầu quay lại nhưng không nhìn Mặc Đông mà chỉ nhìn mũi giày của mình đang cọ cọ trên nền gạch:
"Cậu tin tôi thật à?"
"Ừ."
Anh chỉ đáp đúng một từ, sau đó cả hai đều rơi vào im lặng. Cô cứ tưởng anh sẽ nói thêm gì đó nữa, nhưng không, anh thực sự chỉ đáp đúng một từ rồi thôi.
Trong trường hợp này, dù là ai cũng sẽ tức giận thôi.
"Muộn rồi. Bây giờ mới tin tôi thì có ích gì chứ? Cậu..."
"Tôi dạy kèm cho cậu là được chứ gì?"
Anh vừa nói đồng ý dạy kèm cho cô sao?
An Tri Hạ giật mình ngẩng đầu, đôi mắt long lanh bán đứng vỏ bọc làm giá của cô:
"Thật sao?"
Hình như cô lại thể hiện quá lố rồi. Cứ như vậy, cô sẽ mãi dưới cơ anh, chạy theo anh mà thôi. Nhưng cô cũng sợ động chạm vào lòng kiêu ngạo của thiếu niên. Cô gái nhỏ lí nhí trong cổ họng:
"Hừm, cũng được. Nhưng tôi quyết định hôm nay sẽ không thích cậu nữa, hôm nay cũng không muốn học kèm."
Khóe môi anh nhếch lên thành một đường cong, thậm chí không kìm được phát ra tiếng. Anh bước lên một bước đứng sát trước mặt cô, giọng lạnh tanh:
"Cậu nói gì?"
Ơ, anh là người có lỗi, giờ lại nói với vẻ như đang đe dọa người ta thế kia, có quá đáng không cơ chứ. Vậy nên cô đối diện với mắt anh mà lặp lại rõ ràng rành mạch:
"Tôi nói hôm nay tôi sẽ không thích cậu nữa."
Mặc Đông thoáng ngạc nhiên vì đôi mắt to tròn thể hiện đầy vẻ quyết tâm ấy của cô, sau đó mỉm cười, cúi xuống sát với khuôn mặt nhỏ nhắn, hơi thở âm ấm mang theo vị thơm mát của bạc hà khẽ phả lên gò má, giọng nói bỗng trầm hơn bình thường:
"Thế ngày mai lại thích à?"
Khoảng cách này gần quá rồi, chỉ vài ba xăng ti mét là mũi anh sẽ chạm mũi cô mất. Cô còn tưởng như anh vừa truyền điện từ đầu đến chân cô, khiến chân tay cô tê rần.
An Tri Hạ rụt đầu, làn tóc mềm mại buông khỏi tai cũng không đủ để che đi làn má đã đỏ hồng như hoa đào.
Cô gái nhỏ bối rối, mất một lúc cũng không tìm được cách nào đáp trả liền tính bài chuồn. Giả vờ ngơ ngác nhìn ra cổng trường, cô nói "Tài xế nhà tôi đang chờ, tôi về đây" rồi nhanh chân chạy mất hút.
Mặc Đông nhìn bóng lưng tung tăng như bé thỏ của cô, bất giác bật cười thành tiếng.
Cảm nhận sự bất thường của bản thân, anh thu lại nụ cười, nhìn theo hình thể nhỏ bé đang leo lên xe, suy nghĩ gì đó rồi cất bước đi.
Hàng cây xào xạc, làn gió man mát cuối thu, ánh nắng hoàng hôn rực rỡ, người con trai đẹp đẽ bước đi dưới sân trường, giống như một bạch mã hoàng tử chính hiệu.
An Tri Hạ vừa lên xe đã hối hận vì thái độ vừa rồi của mình. Anh là đối tượng cô cần phải tiếp cận, phải ngăn được anh hắc hóa thì cô mới có thể trở về, thế mà vừa nãy cô lại làm giá giận dỗi, kiêu ngạo bơ anh như thế. Nếu anh giận, không thèm để ý cô thì bao công sức từ đầu đến giờ đổ bể hết. Cũng may là anh không để bụng chuyện vừa rồi, thậm chí còn đồng ý kèm học cho cô.
An Tri Hạ mở cửa kính xe nhìn ngắm đường phố cuối thu, đôi môi cong lên một nụ cười.
Hôm nay, thời tiết thật là đẹp!
#Đọc tại Noveltoon/Mangatoon để ủng hộ tác giả.#