Bách Dạ ngại đêm khuya không đến, đợi đến ngày hôm sau mới qua, nơi đây nàng đến được vài lần cũng không quá bở ngỡ cách bố trí nơi đây, không khỏi cảm phục người làm ra, tuy là nuôi trồng rất nhiều thứ nhưng vẫn sạch sẽ gọn ràng, nuôi gia súc riêng biệc khá xa nơi ở, cây ăn trái thì lại được sắp xếp trồng rất có thứ tự, hoa lại là càng được dụng tâm bốn mùa khoe sắc luân phiên, Bách Dạ không khỏi cảm phục cô gái này, thật am hiểu trồng trọt, vận dụng từng tất đất không một chút lãng phí. Vài chiếc chuông gió được nàng treo trước cổng đung đưa nhịp khúc vui tai, cánh cổng được nàng dùng một ít giống hoa thân leo kết thành tỉ mỹ, hai bên cổng được trồng hai cây hồng to lớn, kết quả chính mộng vàng tươi. Thật làm người tin được đây thật là chốn thần tiên tất cả điều có đủ.
Bách Dạ trên người vẫn là y phục đen tuyền bước chân chậm rải đi vào, nơi đây hiện cũng không có ai, xung quanh đi cũng chỉ hai viện nhà, không người lui tới, Tôn Hữu cũng giúp người lập trận, nếu không phải người trong đây sẽ không vào được, đi qua vài ngã rẽ trong vườn, từng khóm hoa rực rỡ dưới chân, ngọn cỏ nhỏ xanh um trải dài trên nền đá. Đi được một lúc cuối cùng cũng đến phòng của Hý Anh, nơi đây cũng giống bên nàng, mỗi gian phòng điều là lặp thể riêng biệc, cũng nhầm cho người ở được thỏa ý bố trí nơi riêng biệc của mình, bàn tay thon dài lộ rõ những đường gân xanh trên tay nhẹ nhàng đẩy vào, nơi đây bố chí chủ yếu là màu cam nhạc, vừa ấm áp lại sáng sủa, bước vào phòng là bàn trà làm bằng đá, một màu trắng ngà ngã vàng, căn phòng sạch sẽ thoáng mát, bước vào bên trong phía sau mành che là giường ngủ của Hý Anh, nàng nằm trên giường mê man không thề có chút phát giác người vào, thương tâm quá độ khiến nàng rầy đi một vòng, cũng không hoạt bát như mọi khi. Bách Dạ đi đến ngồi lên giường bên cạnh nàng, lấy bàn tay dưới lớp chân êm, Bách Dạ lấy hai ngón tay mình ra nhẹ đặc nơi cổ tay nàng, im lặng ngẫm nghĩ.
"Cơ thể quả thật yếu ớt suy nhược"
Nàng lấy tay lay nhẹ người đang nằm
- Hý Anh..... Hý Anh.
Hạc Hý Anh mơ màng nghe người gọi mình, nhưng nàng bây giờ không muốn nhìn, mắt đi phụ thân, mất đi người thân duy nhất trên đời, đã làm lý trí muốn sống của nàng biến mắt, nàng chỉ muốn chết đi cho rồi, chết đi nàng sẽ gặp được phụ thân, nàng nhớ phụ thân nàng, thân người già yếu lưng còng, nhưng mỗi đêm đều từ trong thành về đây với nàng, nhớ từng nụ cười, từng sự nuông chìu ông dành cho mình, nhớ tất cả hồi ức ấy, giờ mất người rồi hỏi nàng sống sao bây giờ, nhân thế này giờ chỉ mình nàng, nơi nơi toàn những gương mặt xa lạ không chút thân quen. Càng nghĩ càng ưu sầu, nước mắt như vỡ đê không kìm được lăn dài, từ khóe mắt chảy dài xuống. Thấy nàng như thế không phản ứng, nước mắt như vô thức rơi Bách Dạ cũng đành bó tay, hỏi nàng tình thân là gì nàng sẽ không ngại nói "Ta không biết". Đúng vậy vì cuộc đời nàng nào có người thân để thấu hiểu cảm giác của Hý Anh hiện tại. Từ mới cắt tiếng khóc đầu tiên nàng đã không cha không mẹ, cuộc đời được ân sư mang về nuôi dưỡng, đó có lẻ là ân xá ông trời cho nàng. Ân sư của nàng là người tốt với nàng nhất rồi, đôi khi nghiêm khắc, đôi khi cưng chìu, xem nàng như thân sinh con ruột, đó có gọi là tình thân không, nàng cũng không hiểu, nhưng nàng biết mất đi ân sư nàng sẽ đau lòng, chỉ là giờ ân sư rất khỏe mạnh, ngày ngày cùng các sư thúc đánh cờ hưởng trà an nhả tránh xa thế nhân, nghĩ tới ân sư, một lão phụ tóc dài, lại trắng như mây luôn luôn mỉm cười hoà ái, tạo cho người khác cảm giác ấm áp vô cùng, nhớ đến người lòng Bách Dạ như có dòng nước ấm rót vào, miệng không khỏi nở nụ cười.
Đưa mắt nhìn người đang nằm lòng Bách Dạ một chặn ưu phiền, từ nhỏ nào đã chăm lo ai bao giờ, thật sự là bị ân sư thương yêu đến hỏng, trừ việc hái thuốc, trồng thuốc, tìm thuốc, đọc sách thì mọi thứ khác đối với Bách Dạ có chút khó