Về đến đình trang, một bàn mỹ thực đặt sắc đầy đủ trên bàn cùng sáu người ba nam ba nữ đang ngồi ngây ngắn nơi đó.
Tổ Hào thấy hai người về tới liền hô.
- Nhanh rửa tay đi chúng ta đã chờ hai ngươi đến chết đói.
Cảnh Băng cũng một bên phụ họa kêu la.
- Ta đây lão tử sắp vì hai ngươi đói chết.
Bách Dạ lườm hai người một cái đặc hai giỏ trúc lên bàn, rồi cũng Tả Liệt vào trong rửa tay.
Giỏ trúc được bỏ xuống cả hai người Tổ Hào cùng Cảnh Băng liền sáng mắt như hổ đói liền đưa tay chụp lấy muốn được hưởng thức ngay.
Linh Ý thấy hai người tuổi cũng đã ngoài ba mươi thế nhưng vẫn như ngốc tử, thấy thứ mình thích liền không tiếc chế muốn có liền.
Tức giận nói.
- Hai người các ngươi làm như chưa bao giờ được thấy sao, có ai như hai ngươi. Ngươi ngươi thế nào điều là nam nhân, mà lại thua người như thế, các ngươi có thấy Tôn Hữu thế nào nho nhã, nhìn đến các ngươi......
Linh Ý liền lắc đầu không biết dùng từ ngữ gì để nói cho đúng.
Nghe Linh Ý nói Tôn Hữu liền đắc ý nhướng mi với Cảnh Băng bên cạnh.
Cảnh Băng vừa thấy liền tức giận. Mạnh chân một cước đạp thẳng lên chân Tôn Hữu, Tôn Hữu bị ăn đau liền góng lên một tiếng đau lớn.
Tổ Hào khoái chí liền cười to.
- Ha........... A...... A
Tiếng cười chưa kịp phát ra liền bị một bàn tay mềm mại nắm lấy lỗ tai véo lên. Tổ Hào ăn đau liền khống khổ la lớn cầu mong sự buôn tha.
- Lão bà a, ngươi tha cho ta đi ta sẽ không như thế nữa.
- Ngươi có lời nào là thật lòng.
- A..... A..... ta có bao giờ dối nàng
Trong trận chiến hỗn độn trên bàn cơm. Một ánh mắt si tình không hề che dấu nhìn người con gái bên mình. Nụ cười nàng mỉm chi như hoa đào mới nở, đôi môi hồng hồng, đôi hàng mi khoái chí xem kịch vui, ánh mắt người nhìn dịu dàng đến lạ.
Hải Bì nhận thấy ánh mắt si tình người kế bên mình, nàng đã biết từ lâu nhưng là lo sợ không dám quay lại, sợ chạm phải ánh mắt ấy, nàng sợ mình không kiểm soát được tình cảm trong lòng mà đưa hai người đi đến vực sâu. Nàng cố tỏa ra bình tỉnh nhất có thể, nhưng là mỗi lần như thế tim nàng như vô tình bị rạch một vết thương nhỏ, mới đầu là không thấy nhưng lâu dần vết thương mỗi ngày càng nhiều dẫn đến máu từng chút rỉ ra.
Một người cố nén bản thân, một người lại lo sợ được mất, cứ thế thời gian trôi đi cả hai điều dần vặt nhau từng ngày mà sống.
Lúc hai người quay lại bàn cơm, cũng chỉ biết thở dài cảnh tượng này, nhìn riết cũng đã quen. Tả Liệt đến đây cũng hơn một tháng, nên cũng không còn gì bở ngỡ.
Ăn cơm song mọi người sẽ tản ra. Tả Liệt mỗi ngày thay phiên cuộc sống của Phí Oanh ngày trước, ngoài trừ tìm thiểu về y thuật cũng sẽ học võ công để bảo vệ bản thân cũng như bồi tốt cơ thể có nội công thâm hậu trị bệnh cho nàng, cũng sẽ học nấu ăn để khi nàng tỉnh sẽ bồi bổ cho nàng, đọc sách để bồi bổ nhiều thứ học một ít cầm thuật mỗi thứ điều học một ít, từ những tiền bối ở đây.
Cũng là vì muốn tìm ra đáp án cho bản thân.
- --------------------------
Đêm về Tả Liệt sẽ dành ra một ít thời gian bên cạnh nàng mọi người lúc đầu là còn nghi ngờ theo bên cạnh, nhưng dần dà cũng biết Tả Liệt sẽ không làm tổn hại đến bảo bối của mình nên cũng không còn theo bên cạnh, nhưng là vẫn đến thăm dò có thời gian. Dù gì cũng nam nữ khác nhau người chịu thiệt vẫn là nữ nhi của họ.
- ---------------------------
Bước vào phòng Tả Liệt như thói quen bước đến bên giường nàng ngắm nhìn nhan sắc xinh đẹp đang nằm yên trên giường. Nói ra những chuyện vụn vặt từng xảy ra trong ngày cho nàng nghe.
- Hôm nay ta được sư phụ cho uống thử rượu Tuyết Mai, mùi vị rất lạ nhưng ta lại rất thích, uống vào cơ thể như khác hẵng, cảm giác như khỏe mạnh hơn. Còn nữa ta được sư phụ dắt đến hang động ngắm nhìn một loài hoa, chúng rất xinh đẹp, ta đã xin sư phụ mang về một ít mang đến cho ngươi. Ta để chúng vào chậu hoa này, ngươi nhìn xem hương thơm này có thích không.
Tả Liệt mang bỏ hoa đặt vào chậu gần đầu giường hương thơm tỏa ngát quanh phòng.
Nói ra cũng thật lạ, thế nào gặp nàng một lần chuyện lại như thế này, duyên số thật biết trêu ngươi, nàng vì ta mà xảy ra chuyện, ta lại không biết mình cần gì ở nàng thế nhưng chỉ là nhìn người con gái này tâm lại dịu dàng đi rất nhiều. Cả đời có bên nàng như thế này ta cũng chấp nhận. Lúc đầu chỉ là ái nấy, rồi dần đi lại là thế nào.
- Có lẻ ta yêu nàng thật rồi. Có lẻ từ ánh nhìn ấy trong tâm ta đã đặt vào nàng. Thế còn nàng thì sao, có yêu ta chứ, nàng mau tỉnh lại đi có thể cho ta đáp án chứ......... Vì sao nàng lại cứu ta.
Sao những câu nói Tả Liệt đắp lại kĩ chân mền cho nàng bước đến chiếc bàn gần đó đọc kinh thư.
Ngày qua ngày như vô tình qua đi một năm. Người con gái trong lòng vẫn chưa tỉnh lại. Tả Liệt vẫn không oan trách mỗi ngày điều đúng giờ đến và đúng giờ đi. Thứ quan trọng nhất bây giờ chính là nàng