• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lan Tuyết tựa hồ suy nghĩ vài giây, mới nói: "Tao thấy chứ, tao thấy có một ngôi nhà rất hiện đại, Dương Nghị ở đó chơi game, còn tao thì lau nhà, lại còn trông con nữa.”

“Hả?” Tôi kinh ngạc, thứ mà tôi và Dương nghị sợ nhất đều liên quan tới cái chết, còn thứ mà Lan Tuyết sợ nhất lại là điều này.

Dương Nghị đi đằng sau nghe thấy thì tiếp lời: “Đứng đó, cô ấy đánh tôi vì cảnh tượng mà cô ấy nhìn thấy. Ban đầu có mình tao chạy, cô ấy đuổi theo, nói là chỉ cần tôi chịu bình tĩnh lại thì sau khi ra ngoài sẽ chịu làm bạn gái tao. Nhưng một chốc sau thì tự nhiên cô ấy đứng sững lại, rồi vài giây sau thì bắt đầu đánh tao tàn nhẫn trước khi hạ gục tao ở chỗ rãnh nước, còn làm cho tao bị trẹo chân nữa. Nên, cô ấy phải chịu trách nhiệm cho vết thương của tao đó.”

Hai người lại cãi nhau, vì thế, cũng không ai quan tâm tới việc Liêu câm vẫn nắm tay tôi và không buông ra.

Lần di chuyển này không mất nhiều thời gian như chúng tôi đã tưởng tượng. Không bao lâu chúng tôi đã nhìn thấy bãi đất trống ở cửa thôn và đám bù nhìn trên bãi đất hoang.

Bước chân của tôi ngừng lại, Liêu câm cũng ngừng lại. Lan Tuyết và Dương Nghị đi sau cũng suýt nữa đụng vào chúng tôi. Dương Nghị cười nói, hắn dường như rất vui vẻ vì sự thành công của mình với Lan Tuyết: “Sao không đi nữa? Chúng ta ra tới ngoài rồi sao? Chu Lan Tuyết, bây giờ cậu chính thức là bạn gái của tôi rồi, chúc mừng...”

“Chúc mừng cái con khỉ!” Lan Tuyết làu bàu, bước ra từ phía sau.

Tôi hơi sững sờ: “Đúng là chúc mừng cái con khỉ!” Con bù nhìn trước mặt chúng tôi vẫn ở đó. Con bị Dương Nghị giựt đứt cánh tay vẫn ở đó, chỉ là bên cạnh mấy con bù nhìn đó có ba con bù nhìn trông còn khá mới. Tôi không mất nhiều thời gian để lại nghĩ về hình ảnh ba người già lê bước trên đường, lâu lâu lại có mấy cọng rơm rơi xuống từ người bọn họ.

Dương Nghị bước tới, hỏi nhỏ: "Chúng ta cũng sẽ trở thành bù nhìn sao? Nếu không thoát ra khỏi đây được, chúng ta sẽ thực sự trở thành bù nhìn. Tôi..."

Bàn tay to lớn đang nắm tay tôi khẽ bóp nhẽ, tôi chợt bừng tỉnh, hét to: “Dương Nghị!”

Lan Tuyết thì đứng đó hét to: “Tại sao không thể ra ngoài chứ? Có gì lớn chuyện đâu, mình ở đây thêm vài ngày thôi chứ gì.”

“Dương Nghị,” tôi hất tay hắn, muốn xông tới tóm lấy Dương Nghị, nhưng ánh mắt nó đã trở nên trống rỗng, tôi không thể đánh thức nó được.

“Lan Tuyết, coi chừng nó!” Tôi bảo Lan Tuyết rồi xoay người chạy về phía bãi đất hoang. Chẳng phải Liêu câm nói rằng nếu chúng tôi có thể ra ngoài thì tất cả mọi thứ ở đây đều sẽ biến mất sao? Đơn giản là vì chúng không hề tồn tại.

Tôi lao tới, đẩy, đá, kéo, chỉ trong vài cú đánh tôi đã hạ gục lũ bù nhìn, không những thế tôi còn nhảy lên, giẫm chân lên tụi nó. Tôi không thể để đám bù nhìn này ảnh hưởng tới chúng tôi, chúng tôi sắp rời khỏi nơi này rồi, nhất định sẽ có thể rời khỏi đây.



Tôi như phát điên lên, tay đấm chân đá đám bù nhìn, thậm chí, tôi nhìn thấy máu rỉ ra từ những cọng rơm, nhưng tôi hoàn toàn không quan tâm, tôi muốn đám bù nhìn này biến mất, vì vậy, tốt hơn hết là tôi nên làm chúng biến mất.

Vài phút sau, cuối cùng tôi cũng dừng hành vi điên rồ này lại. Tôi đứng trên đống rơm và mấy cái đầu gỗ đã bị giẫm nát bét, tôi đối mặt với Dương Nghị và Lan Tuyết đang sững người cách đó không xa, Liêu câm tay vẫn nhét vào túi quần, cười nhạt nói với tôi: “Được rồi! Không còn gì nữa! Ở đây không có gì cả! Chúng ta nên đi về bên đó nào, đi thôi!

Dương nghị run rẩy đưa tay ra chỉ vào tôi: “Phúc, máu… máu…”

“Hả” Tôi đưa tay quệt lên má, chỗ hắn đang chỉ vào, rồi tôi nhìn tay mình, lúc này tôi mới phát hiện trên tay mình có máu, có vẻ trên mặt tôi cũng có máu, và mặt đất dưới chân tôi cũng đang đẫm máu, “Không sao, tao bị thương nên chảy máu, thế thôi! Đi nào!”

“Phúc, mày không sao thật chứ?” Lan Tuyết cẩn thận hỏi khi thấy tôi đang lại gần bọn nó. Nó vốn là người vô tâm, nhưng lần này cũng khá sợ hãi.

Tôi lấy con dao gấp trong balo ra, đẩy lưỡi dao ra và chém vào lòng bàn tay. Nhưng lưỡi dao chưa chạm vào tay thì Liêu câm đã lao tới trước mặt tôi, nhanh tới mức tôi không nhìn thấy hắn đã giật con dao ra khỏi tay tôi bằng cách nào.

Hắn cúi xuống nhìn tôi, “Không cần đâu, chúng ta đi tiếp nào, chúng ta sẽ ra tới bên ngoài ngay, đưa tay cho tôi!” Hắn nắm lấy tay tôi, nhưng tôi lại nao núng: “Có máu! Dính máu!” Tuy tôi không muốn thừa nhận, nhưng thực sự có máu.

Hắn không quan tâm, vẫn nắm lấy tay tôi và dắt tôi đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Tốt hơn hết là mọi người tiếp tục đi nhanh lên, chúng ta chỉ có vài phút để di chuyển, phía bên mộ kia đang chạy tới, những thứ bị chôn vùi bên dưới đống đổ nát sẽ ra ngoài.”

Xung Mộ là một thuật ngữ trong Kỳ Môn Độn Giáp, có thể năng lượng của một khu vực khá yếu, nhưng nếu vào đúng Xung Mộ thì năng lượng vẫn có thể tăng vọt, và sẽ có tác động đến khu vực chung.

Lan Tuyết vội chạy theo hỏi: “Cái gì mà mộ? là sao?”

Lúc này chúng tôi nghe thấy tiếng ầm ầm từ thôn vọng tới, quay đầu nhìn lại thì thấy một đám bụi mịt mù bốc lên, cũng không biết sau lớp bụi là cái gì.

“Đi nhanh! Không ai có thể ngăn cản được thứ đó.” Liêu câm nói, kéo tôi chạy đi. Đằng sau chúng tôi, Dương Nghị thở hổn hển nói: "Chân của tôi, chân của tôi, đừng bỏ lại tôi."

“Chúng ta không thua đâu, nhanh lên, tôi đỡ cậu.”

"Cái quái gì đằng sau vậy?"



"Là ma, cho nên phải chạy cho nhanh."

“Nhưng đây chẳng phải là con đường mà chúng ta đã đi mấy lần sao? Vẫn lòng vòng thế ư?”

Tôi đáp trả: “Kỳ môn độn giáo hỗn độn quay vòng, hôm qua không ra được không có nghĩa là hôm nay cũng thế, một tiếng trước không ra được không có nghĩa là chúng ta chịu thua. Nào, nhanh lên!”

Trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một giọng nói, là giọng của mẹ tôi: “Phúc! Phúc à! Con đâu rồi? Phúc?”

Tôi quay lại nhìn, bên cạnh con bù nhìn bị giẫm đạp trong bãi đất hoang, bố mẹ tôi đứng đó, trên người là bộ đồ thể thao mà họ đã mua trên taobao, mẹ tôi nhặt cái gì đó từ dưới đất lên, chắc là vé tàu. Tôi sờ túi quần, tấm vé tàu của tôi lúc đến đây đã bị mất, có lẽ nó rơi ra khi tôi giẫm lên con bù nhìn, trên tấm vé hiện rõ tên và số căn cước của tôi.

“Ba mẹ sao?” Tôi thốt lên.

Cách đó không xa, ba mẹ tôi cầm vé tàu khóc lớn: “Phúc, Phúc Phúc của tôi thật sự đã tói tìm chúng ta rồi! Phúc! Phúc! Con đầu rồi Phúc?!”


Tiếng nói của họ khiến tim tôi đau nói, tôi đáp: “Mẹ! Mẹ!”


Ngay lúc tôi chuẩn bị chạy tới thì bàn tay đang nắm cổ tay tôi lại siết lại. Tôi quay lại thì thấy Lan Tuyết, Dương Nghị, va Liêu câm vẫn đang nắm chặt tay tôi. Tôi nuốt nước bọt, thở ra một hơi dài: “Tôi nhìn thấy ba mẹ, tôi biết là giả, nhưng mà… nhưng, chúng ta mau ra ngoài, không chừng vài phút nữa lại thay đổi.”


Dương Nghị đi theo sau tôi và nói: “Mày thật sự thấy ba mẹ mình hả, làm sao mày có thể từ bỏ dễ dàng và đi theo bọn tao như vậy?”


“Ừ, nếu là thời chiến thì tao nhất định là kẻ phản bội, vừa ý chưa, đi thôi, nếu không tao đổi ý bây giờ, cho mày bị nhốt trong này luôn.”


Lan Tuyết nói một câu đạo lý: “Hai đứa mày nói gì đó? Cùng nhau đến đây thì cùng nhau trở về, có chết thì mọi người cùng nhau chết.”


Chúng tôi đã bước trên con đường này rất nhiều lần, mỗi lần đến khúc cua đó, chỗ mà lần trước Dương Nghị đi tiểu, thì sẽ xuất hiện sương mù, là sương mù dày đặc. Sau đó, sương mù sẽ tan, và chúng ta lại thấy bãi đất hoang và đám bù nhìn.


Lúc này xung quanh chúng tôi vẫn là sương mù, và chúng tôi vẫn nắm tay nhau bước về phía trước trong màn sương đục ngầu. Dương Nghị nói: “Sương mù khiến tao cảm thấy rất tồi tệ nha, giống như giây tiếp theo chúng ta lại nhìn thấy đám bù nhìn sau làn sương này đó

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK