“Lan Tuyết, mày có thể sánh ngang với bộ đội đặc công hạng nặng xuyên quốc gia đó!”
Dương Nghị cười hắc hắc đăc thắng: "Không không không, tao mới hơn chín mươi cân, không đến một trăm cân."
Lan Tuyết lom khom, nghe giọng tôi thì ngước nhìn. Dương Nghị vừa nói xong thì Lan Tuyết đứng thẳng người, buông tay đỡ ra. Dương Nghị ngã một cú thật “long trọng”, hắn kêu thảm thiết.
Lan Tuyết thở hổn hển nói: “Còn chưa tới một trăm cân sao? Còn hai cái ba lô nữa, tôi kiệt sức mất thôi!”
“Ôi Chu Lan Tuyết! Cậu tính mưu sát chồng mình à?” Dương Nghị cởi ba lô vứt xuống đất rồi khoác tay vịn vào Lan Tuyết đứng lên, “Để tao long trọng giới thiệu với mày, đây là con dâu của nhà tao, Chu Lan Tuyết.”
Tôi há hốc mồm vì kinh ngạc: “Mày, mày… mới đi có một giờ sao mày thành con dâu nhà nó rồi? Lan Tuyết, chúng ta không phải đồng tính nữ sao?"
Tôi nói xong, Liêu câm bên cạnh cũng quay sang nhìn tôi, ánh mắt hắn xoáy vào tới mức tôi cảm nhận được, quay sang cười với hắn, giờ không phải là lúc giải thích.
Lan Tuyết kéo tay Dương Nghị xuống: “Đừng nghe nó nói nhảm, chừng nào ra ngoài rồi nói tiếp. Lúc nhìn thấy ngọn đèn tao nghĩ là hai người đốt cho bọn tôi thấy.”
Liêu câm nhặt cây đèn dầu dưới đất lên, mặt âm trầm đứng bên cạnh chúng tôi, không nói tiếng nào.
Lan Tuyết bước tới trước mặt tôi, tôi hỏi nó: “Ánh sáng yếu vậy sao mày thấy hay vậy?” Nếu là đường thẳng, không gian trống trải thì nhìn thấy không có gì là lạ, nhưng hai đứa lại đi tới từ một góc khuất.
Dương Nghị kéo túi, tập tễnh bước tới: “Sao không thấy được chứ!? Như kiểu đèn pha sân khấu ấy, ánh đèn như một cột sáng chiếu thẳng lên trời, không ngờ cái đèn này có tác dụng như vậy.”
Tôi không thể tin được. “Thật không?”
Dù sao tôi cũng chỉ là một người đứng ở đây, và chỉ nhìn thấy ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn dầu mà thôi, tôi lại quay sang nhìn Liêu câm, tôi cười hâm mộ: “Anh thật là lợi hại nha!”
Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên – thứ gì cũng có thể đâm thủng, có mông ngựa là không thể đâm thủng. Còn chưa ra ngoài được, còn cần phải vỗ mông ngựa, nịnh nọt hắn.
Nhưng bộ mặt hắn vẫn lạnh lùng. Tôi vẫy tay cười: “Được rồi, đi thôi, khoảng mười phút nữa là có thể ra ngoài rồi.”
Tôi rời đi, Lan Tuyết cũng đi, tay xách túi hộ Dương Nghị, Dương nghị cũng khập khiễng theo sau.
Đi được vài bước, tôi ngừng lại, Liêu câm vẫn đứng đó cúi đầu nhìn mặt đất rồi đi theo. Tôi quay lại vỗ vai hắn: “Này, đi thôi, mọi người đã tập hợp rồi.”
Hắn lại nhìn tôi, cuối cùng cũng lên tiếng: “Cô là… đồng tính nữ à?”
Tay tôi vẫn giữ nguyên trên vai hắn, ngây người chưa biết trả lời thế nào.
Lan Tuyết kéo tôi lại, thì thầm: “Nói thật tao nghe, giữa mày và hắn đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không, không có gì.” Không phải chỉ là ôm, hôn, và… kabe-don thôi sao?
"Còn giấu giếm tao! Ánh mắt của hắn không đúng, tiêu điểm cũng không đúng."
Tôi hất tay Lan Tuyết ra: “Còn tụi mày thì sao, phát sinh chuyện gì à?”
Dương Nghị đột nhiên ngẩng đầu lên, nói to: “Ừ, cô ấy hứa làm bạn gái của tao rồi, và tao đã cho cô ấy lần đầu tiên của mình.” Lan Tuyết quay sang đá hắn, nhưng rõ ràng không dùng lực, còn hắn thì hét lên.
Tôi xoa trán: “Lần dầu tiên? Tụi mày ở đây á?”
“Đừng có nghe nó nói nhảm! Hai người tụi mày có chuyện gì sao?” Lan Tuyết liếc Liêu câm.
Tôi không muốn vướng vào chuyện này, bèn đi đến bên cạnh Liêu Phàm: “Tôi có thể đi được không?”
Hắn vẫn nhìn dưới đất hỏi: “Cô là đồng tính nữ à?”
“không! Không phải! Lan Tuyết nói vậy để từ chối Dương nghị, nhưng tôi không biết giờ tụi nó đang làm gì nữa.” Tôi cau mày, “Tại sao tôi phải giải thích chuyện này với anh chứ? Giờ đi được chưa?”
Cuối cùng hắn nhìn tôi và nói: “Kỳ Môn Độn Giáp lại biến rồi.”
Tôi nhìn theo ánh mắt của hắn, ban nãy, hình vẽ hắn vẽ trên phiến đã đã xoay chuyển, toàn bộ đều xoay chuyển. Phiến đá nằm trên mặt đất sao lại tự xoay chuyển được, nhưng mà quả thật không còn là thứ hắn vẽ lúc trước.
Tôi hét lên với Lan Tuyết: “Này! Đường đi đã thay đổi rồi, đợi một chút, tao nghiên cứu đã.” Tôi quay lại nhìn Liêu câm. “Đi đường nào đây, không phải sẽ mất hai ba giờ nữa chứ?!” Hôm nay di chuyển lâu như vậy, tôi không nghĩ đủ sức đi thêm vài canh giờ nữa, tôi liệt mất.
Liêu câm lấy bức vẽ ra đưa cho tôi, tôi lật xem. Lúc trước hắn từng cho tôi xem một lần, giờ tôi đã có thể hiểu được, tôi tìm được Trực Sư, cứ theo đó, tôi chỉ một hướng rồi nói: “Bên đó!”
“ Ngược lại! Hiện tại là Âm Phi, mọi thứ phải lật ngược lại!”
Tôi kinh ngạc, lúc này mới nhận ra có Âm Dương Phi. Nghĩ lại ban nãy tôi đã nghĩ tới việc tự mình tìm hiểu rồi đi ra ngoài, tôi thật mừng vì hắn đã không bỏ rơi chúng tôi, nhưng tại sao hắn lại đưa bản vẽ này cho tôi?
“Vẽ lại!”
Hắn rút tờ giấy lại, “Từ đây cứ đi thẳng, chỉ cần nhớ rõ vị trí của Sinh Môn, không cần để ý các cung vị khác, bên kia!” Hắn chỉ rồi bước tới.
Tiếp tục đi thôi, lúc này chúng tôi chỉ còn biết tin vào hắn, không tin hắn thì biết làm gì, đằng nào cũng không tự mình đi ra được.
Những bức tường gạch màu xanh, những con đường lát đá, đều giống nhau. Mệt mỏi và buồn ngủ, tôi không còn suy nghĩ nào khác ngoài việc tiến về phía trước. Lan Tuyết và Dương nghị vẫn không ngừng chí chóe phía sau lưng tôi.
Tôi đi về phía trước và đột nhiên dừng lại ở lối vào một con hẻm, trong con hẻm đó, tôi nhìn thấy ba con bù nhìn bị mắc kẹt trong các vết nứt giữa các phiến đá.
Cơ thể của họ đã biến thành rơm, khuôn mặt đang kẹt giữa trạng thái chuyển từ da người sang gỗ. Miệng họ mở ra, các đặc điểm trên khuôn mặt đang dần bị bóp méo, dường như họ đang cố hét lên trong kinh hãi nhưng họ lại không thể thốt thành lời. Họ cảm thấy, nhìn thấy cơ thể đang dần biến thành đống rơm, họ cố gắng vùng vẫy nhưng lại không thể làm được gì.
Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt của những con bù nhìn đó, thậm chí, đôi mắt đã biến thành gỗ sau khi giọt nước mắt trượt ra khỏi khóe mắt của họ.
Trái tim tôi thắt lại, tôi cảm thấy mình không thể thở được. Con bù nhìn là tôi, là Lan Tuyết, và Dương Nghị. Chúng tôi vẫn không thể thoát khỏi số phận này, chúng tôi vẫn trở thành những con bù nhìn ở đây.
Trong lòng tôi vô cùng khó chịu, muốn giãy giụa nhưng toàn thân lại không thể cử động được nữa, cơ thể không tiếp nhận sự điều khiển của não bộ mà cứ ỳ ra, cứng ngắc, như thể tôi đã trở thành con bù nhìn ở đó. Không chỉ tôi, mà Lan Tuyết và Dương Nghị cũng vậy. Rốt cuộc bọn nó đã bị tôi giết. Trên thực tế, khi chúng tôi nhìn thấy ba người già trong sân đó, kết cục đã định thế này rồi.
Trái tim tôi bắt đầu dần dần trống rỗng, tôi đang trống rỗng dần, một cảm giác không muốn suy nghĩ nữa, âm thanh đã hoàn toàn biến mất, và thời gian như ngừng trôi.
Một giây sau, tôi bị ôm từ phía sau, có giọng nói bên tai tôi: "Em thấy cái gì? Tất cả đều là giả, tôi ở bên cạnh em, tôi sẽ bảo vệ em, sẽ không để em xảy ra bất cứ chuyện gì."
Tôi giật mình, cơ thể đột nhiên có thể cử động, và tôi lại nghe thấy âm thanh. Lan Tuyết hét lên: “Phúc sao vậy? Sao tự nhiên con bé đứng yên vậy, sao nhìn ngốc nghếch đến vậy?”
“A?!” Vừa nói nó vừa quay đầu lại, thấy Liêu câm đang ôm tôi.
Liêu câm nhìn tôi, khẽ hỏi: “Em thấy cái gì?”
"Không! Không có gì!" Tôi đáp. Tôi cũng nhận ra rằng những gì tôi thấy là điều tôi sợ nhất. Khi Dương nghị nhìn thấy nó, hắn hét lên và bỏ chạy.
Còn tôi, tôi cũng nhìn thấy nó, đã là lần thứ hai, và cả hai lần Liêu câm đều đang ở bên cạnh tôi. Tôi không nói cho hắn nghe những gì tôi thấy. Lần trước tôi đã không thể chuẩn bị trước, lần này, tôi không nói ra vì cảm thấy quá xấu hổ.
“Vậy thì đi thôi… chắc cũng không xa lắm đâu.” Hăn xoay người đi về phía trước. Nhưng lần này Liêu câm không buông tôi ra mà cứ nắm tay tôi dắt đi về phía trước.
(Mèo: Ơ kìa… người ta như thế, lại còn đổi xưng hô rồi, thế mà cứ gọi người ta là Liêu câm là sao, là sao hở bà Phúc Phúc?)
Lan Tuyết vội bám theo: “Này, Phúc có thể tự đi mà, anh đừng có mà lôi kéo nó như thế.”
“Cô ấy quan tâm quá nhiều thứ, trong trận pháp này mỗi thứ đều là điểm yếu trí mạng.”
Để xoa dịu không khí giữa Lan Tuyết và Liêu câm, tôi hỏi: “Lan Tuyết, mày có từng thấy cảnh tượng nào đáng sợ lúc ở đây không?”