***
Chương 23
Không thể không nói, Lộc Kỳ quả thật có trực giác của động vật nhỏ, sau ngày đó, cậu không dám đề cập đến việc cho Mộ Nam Kiều xem bụng nữa.
Mộ Nam Kiều cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng cũng không có đặc biệt thất vọng, hắn làm việc gì luôn rất kiên nhẫn, sự kiên nhẫn đối với Lộc Kỳ lại càng thêm vô cùng vô tận, may mà Lộc Kỳ vừa lúc thích người đồng giới, cái này xem như là một chút may mắn ít ỏi trong cuộc đời của hắn, nếu không hắn khó mà tưởng tượng được con đường dài này mình phải đi như thế nào.
Hắn biết bản thân nên từ từ tính toán.
Đối với hắn mà nói, Lộc Kỳ là ánh mặt trời ấm áp mà thời thiếu niên hắn khát vọng muốn bắt lấy, là một khúc thần chỉ mà cho dù hắn bôn ba lạc đường nhiều năm, cũng không thể quên được. Vốn dĩ hắn không tính tìm lại chú bướm nhỏ đã nhẹ nhàng lướt qua đời mình năm đó, nếu không thoát ra được quá khứ thì hắn cũng không nên kéo người khác vào vũng bùn.
Nhưng cố tình Lộc Kỳ lại xuất hiện, cho dù ban đầu Mộ Nam Kiều không biết cậu chính là chú bướm mở cánh cửa sổ kia bay vào, hắn vẫn bị hấp dẫn, theo đuổi cậu như một loài thực vật ở ngoài thiên nhiên theo đuổi ánh mặt trời.
Những cảm xúc mãnh liệt ấy nồng đậm như một loại rượu được ấp ủ nhiều năm, lên men trong từng giấc mơ xưa cũ mà hắn không hề quen biết, nhưng vẫn luôn nhớ mãi, dần dần chảy tới lấp đầy ngực hắn.
Nhưng đối với Lộc Kỳ mà nói, hắn chỉ là một người bạn vừa mới quen biết không tới một năm, tất nhiên là Lộc Kỳ cũng thích hắn nhưng là kiểu thích giống như bạn bè, nhẹ nhàng, đơn giản, nếu không có chuyện của Lâm Uyên trước đó, thì mức độ thích này có thể khiến Lộc Kỳ tiếp nhận đoạn cảm tình này, nhưng cậu lại dẫm vào một cái bẫy là Lâm Uyên trước, chú nai con lỗ mãng bắt đầu cẩn thận hơn, muốn xác định tâm ý chắc chắn hơn, rồi mới bằng lòng tiếp nhận tình yêu của hắn.
Đây không có gì là không tốt cả.
Chỉ là Mộ Nam Kiều không thể kìm chế được những cảm xúc mãnh liệt đó, một khi không tăng thêm gông xiềng, nó sẽ giống như một con dã thú phá tan lồng giam, sẽ khiến chú nai con ấy sợ tới mức lập tức chạy trốn ra xa.
Này không phải sao, chỉ mới lộ ra một chút manh mối, cậu đã bắt đầu co đầu rụt cổ lại rồi.
.......
Sinh nhật của Mộ Nam Kiều vào thứ hai, tuy rằng là thời gian làm việc, nhưng người được mời đều có thể tự do quyết định thời gian làm việc, cho nên cũng không có vấn đề gì cả.
Hôm nay, Lộc Kỳ thức dậy rất sớm, trước khi đồng hồ báo thức kêu lên thì cậu đã dậy trước rồi, trong lòng có việc quả nhiên ngủ không yên, sau khi rửa mặt xong, cậu bắt Tiểu Tam Hoa lại, vệ sinh sạch sẽ cho nó rồi buộc một cái nơ con bướm thật xinh đẹp.
"Meow?" Tiểu Tam Hoa còn chưa tỉnh ngủ không hiểu cậu muốn làm cái gì.
" Anh ấy cũng coi như là một nửa chủ nhân của em mà." Lộc Kỳ cầm móng vuốt của Tiểu Tam Hoa lên, xoa nắn miếng đệm thịt nóng hổi, " Cũng đã phát thiệp mời cho em rồi, hôm nay là sinh nhật của anh ấy, em cũng phải trang điểm thật xinh đẹp đúng không?"
Tuy rằng chỉ có hai tấm thiệp mời, là Mộ tổng tự tay vẽ ra, một tấm cho chú nai con, một tấm cho mèo nhỏ.
Vẽ có chút xấu, nhưng chữ thì lại rất đẹp, nhẹ nhàng nhưng không hỗn loạn, đầu bút lông lạnh thấu xương, nhưng viết ra được những chữ rất có khí phách, Lộc Kỳ kẹp nó vào một khung ảnh nam châm.
Tiểu Tam Hoa nghe không hiểu, buộc nơ bướm thì buộc thôi, chứ không phải nó vì cái tên hệ chó kia mới buộc nơ bướm đâu, tên hệ chó đó căn bản không hề đối tốt với nó thật lòng, hắn có ý đồ khác, nó đều đoán được hết.
Chuẩn bị xong cho Tiểu Tam Hoa, Lộc Kỳ để nó vào trong lồng, còn cậu thay bộ quần áo dính lông mèo này ra, lấy chiếc áo sơ mi đã ủi ngày hôm qua ra mặc.
Hôm nay cậu phải đi tới nhà của Mộ Nam Kiều, Lộc Kỳ có chút khẩn trương.
Cậu cảm thấy là sinh nhật Mộ Nam Kiều sẽ có người nhà, cũng có bạn bè, như vậy mới trọn vẹn, mà cậu lại là người bạn duy nhất được hắn mời đến.
Nghĩ cũng phải, Mộ Nam Kiều ở Thân Thành này không có lưu lại hồi ức tốt đẹp nào cả, người bạn duy nhất của hắn ở chỗ này có lẽ chỉ có mình Lộc Kỳ thôi.
Cho nên dù có chút không được tự nhiên, nhưng Lộc Kỳ vẫn đồng ý đi, chỉ là đi tới nhà người khác chơi, còn phải gặp người lớn, không thể mặc tùy tiện quá mức, những bộ màu sắc quá sáng bị loại đầu tiên, cuối cùng cậu chọn một chiếc áo sơ mi rộng rãi, trông không quá trang trọng nhưng cũng không mức ngả ngớn.
Xong xuôi cậu cầm theo quà, mang theo mèo chuẩn bị xuất phát, ở cửa hàng hoa lầu dưới, cậu mua một bó hoa hướng dương thật lớn, tính tặng cho ba mẹ của Mộ Nam Kiều.
Lúc xuống lầu lại nhìn thấy chiếc xe Maybach kia, lần này rốt cuộc Mộ tổng không cần phải giả vờ làm tài xế nữa, trùng hợp chính là, hắn cũng mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản, tay áo sọc được xắn lên đến khuỷu tay, nhìn thấy Lộc Kỳ đi lại đây liền ngước mắt lên mỉm cười, "Tặng hoa cho tôi sao?"
Lộc Kỳ hơi ngại ngùng: "Là tặng cho ba mẹ của anh....."
"À." Mộ Nam Kiều mỉm cười hiểu ý, hắn xoay người mở cửa xe cho Lộc Kỳ, "Bọn họ sẽ thích."
Dù là hoa hay là người, bọn họ đều sẽ thích.
Tiểu Tam Hoa được đặt vào hàng ghế sau quen thuộc, Lộc Kỳ ngồi vào ghế phó lái ngạc nhiên phát hiện cái gối kê cổ hình con nai kia, chú nai con nhỏ béo tròn đeo khăn quàng cổ màu đỏ, biểu cảm sống động, bốn cái chân nhỏ chạy nhanh, có một loại đáng yêu theo phong cách riêng.
Nhìn một lượt, chỉ có chỗ ngồi ở ghế phó lái là có, thật sự là không thể không làm cho người ta nghĩ nhiều được.
Lộc Kỳ không có mặt mũi nào để hỏi, vành tai cậu từ từ đỏ lên, cậu chỉ nói với Mộ Nam Kiều: "Quà sinh nhật của anh, tôi để trong cái túi ở lồng vận chuyển Tiểu Tam Hoa, là...."
"Suỵt...." Mộ Nam Kiều từ bên cạnh lấy ra một cây kẹo sơn tra đã được lột vỏ, đưa tới bên miệng Lộc Kỳ, "Đừng nói, tôi muốn tự mình xem, em ăn trước cái này đi coi như món khai vị, trong nhà đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon rồi."
"Ồ." Mộ Nam Kiều ngoan ngoãn ăn, cảm thấy hương vị rất ngon, cậu mở gói giấy ra xem thử thì thấy: Thực phẩm bổ sung cao cấp.
Lộc Kỳ:....
Khó mà tưởng tượng được trạng thái tinh thần của Mộ tổng khi mua thứ này.
Trên đường đi, Mộ Nam Kiều nhận một cuộc gọi, muốn hắn chạy về công ty một chuyến để lấy một phần văn kiện.
Lúc đầu Mộ Nam Kiều còn chưa hiểu lắm rốt cuộc cha già của mình đang làm cái gì, theo hắn biết thì bản hợp đồng đó không quá gấp cũng không quá quan trọng, hoàn toàn có thể nhờ trợ lý đưa qua, mãi cho đến khi hắn dẫn Lộc Kỳ đi vào trong đại sảnh lầu một, hắn mới hiểu được.
Sáng thứ hai, ngoài ông chủ ra, mỗi một nhân viên đều ăn mặc thỏa đáng để chuẩn bị đi làm, còn ông chủ thì ôm một bó hoa hướng dương rực rỡ, xách theo một con mèo, đi ngang qua đại sảnh, vừa gây chú ý vừa khiến người ta căm hận.
Phía sau ông chủ còn đi theo một người đẹp, có cảm giác như đang mặc đồ đôi, cùng nhau đi vào thang may chuyên dụng của tổng tài.
Nhóm ăn dưa suýt chút nữa thì nổ tung.
Nhưng mọi người đều có đạo đức nghề nghiệp, cũng không muốn mất đi công việc này, nên sẽ không tùy tiện quay clip chụp hình cuộc sống hàng này của ông chủ gửi ra bên ngoài, chỉ có một loại người —— là người của Lâm thị được an bài ở chỗ này, hắn chụp lén rồi gửi tấm hình đó qua cho Lâm Uyên.
Người này cũng không có biện pháp nào, sau khi cao tầng bị hai cha con Mộ Xuyên Bách tẩy rửa sạch sẽ xong, thì hắn căn bản không thể tiếp cận vào được nữa, một quản lý nhỏ ở tầng giữa như hắn, ngày thường ngay cả mặt của Mộ Nam Kiều còn không gặp được, nói chi đến việc tiếp xúc cơ mật của tập đoàn.
Nhưng bên phía Lâm thị thúc giục rất gấp, hắn có chút bối rối, vất vả lắm mới tìm được một việc mới mẻ, hắn lập tức chụp hình gửi cho Lâm Uyên, còn đắc ý mà nhắn cho Lâm Uyên một tin.
[ Lâm tổng, ngài nhìn cậu nhóc này xem, vừa ưu tú vừa cao quý, có phải là thiếu gia nhỏ nhà ai không? Có khi nào cậu ta tới đây để bàn chuyện làm ăn hợp tác với Mộ tổng không? Ngài có muốn thử đào góc tường hay không?]
Cụ thể ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì với Lâm thị thì khó mà nói được, nhưng theo như lời những người biết chuyện nói ra, nửa đêm canh ba trong văn phòng tổng tài thỉnh thoảng truyền ra từng đợt tiếng tru quỷ dị vang lên, phong thủy của Lâm thị không tốt gặp chuyện ma quỷ, cho nên tin đồn giá cổ phiếu bị sụt giảm gần đây lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Lộc Kỳ không biết những chuyện này, cậu chỉ đang đắm chìm trong cảm xúc hoang mang "Tôi là ai, tôi ở đâu ", bên cạnh cậu là một đôi vợ chồng ngoại quốc cực kỳ xinh đẹp và lịch sự, cùng với đứa con trai tuấn tú của bọn họ.
Mà bốn người bọn họ, đang đứng ở một cái đình nghỉ mát ở giữa sườn núi, quý bà Talia xinh đẹp đang nói gì đó với vị kỹ sư cầm bản vẽ.
Lúc mới vừa nhìn thấy ba mẹ của Mộ Nam Kiều, Lộc Kỳ lập tức đã bị gục ngã dưới sắc đẹp của một nhà này.
Lúc Mộ Nam Kiều ngừng xe ở một trang viên, Lộc Kỳ ôm hoa bước xuống, từ xa đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy sơ mi màu xanh bạc hà, bà đứng bên cạnh một chiếc xe lăn, cúi người nói gì đó với người đàn ông có khí chất nho nhã.
Mộ Nam Kiều sóng vai với Lộc Kỳ bước vào, người phụ nữ ngẩng đầu lên.
Bà có một mái tóc dài màu nâu vàng được buông xõa trên vai, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, dáng người của bà cũng không cao, nhưng tỉ lệ lại rất ưu tú, mặc dù con trai của bà đã lớn như vậy rồi, nhưng trên người của bà vẫn còn bóng dáng của thời thiếu nữ.
Mà người đàn ông bên cạnh bà, Lộc Kỳ càng nhìn càng thấy quen thuộc, cuối cùng cũng nhớ tới đã gặp qua ở chỗ nào, cậu dùng khuỷu tay chọc lên eo Mộ Nam Kiều một cái, nhỏ giọng hừ một tiếng, "Đây không phải là ông chủ của anh sao?"
" Đúng là ông chủ mà." Mộ Nam Kiều cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Ông ấy là chủ tịch, chẳng lẽ không phải là ông chủ của tôi sao?"
Lộc Kỳ:.....
Đúng là như thế không sai, nhưng cậu vẫn cảm thấy người này đang cưỡng từ đoạt lý.
Quý bà Talia thể hiện ra sự nhiệt tình rất lớn với sự xuất hiện của cậu, bà nói tiếng Trung đã không còn có khẩu âm nữa, một đường đi sóng vai với Lộc Kỳ, vừa đi vừa tán gẫu với cậu, hỏi cậu bao nhiêu tuổi, học ngành nào, hệt như những người lớn truyền thống của Trung Quốc vậy, còn Mộ Nam Kiều bị ngó lơ ở đằng sau, đẩy xe lăn cho Mộ Xuyên Bách.
Mộ Xuyên Bách ôm bó hoa kia, rất hài lòng mà lấy điện thoại ra chụp hình, " Đây là bó hoa mà ba phải dùng hai cái chén để đổi lấy, ba phải đăng lên vòng bạn bè...."
Mộ Nam Kiều: "Đăng xong thì trả lại cho con, con muốn mang đi."
Mộ Xuyên Bách:......
Thằng nhóc keo kiệt này.
Lộc Kỳ rất thích một nhà có tính cách hiền lành này, cậu cho rằng bước tiếp theo chính là mọi người ngồi lại cùng nhau ăn bữa cơm, có lẽ sẽ hát một bài chúc mừng sinh nhật cho Mộ Nam Kiều, cậu còn tính học câu chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Nga với quý bà Talia nữa.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một căn nhà riêng ở ngoài đời chứ không phải trong phim truyền hình, căn nhà chiếm diện tích rất lớn, phía sau còn có đình viện cùng với cảnh thiên nhiên, thậm chí còn có một sườn núi nhỏ, phong cách tổng thể khá hỗn loạn, có chút cảm giác nửa tây nửa ta, Lộc Kỳ cũng không thích lắm.
Nhưng tới nhà người khác mà chỉ trỏ là một chuyện rất không lễ phép, mãi cho đến khi mẹ Mộ nắm tay dẫn cậu tới đình nghỉ mát, cậu mới nhận ra đây không phải là nhà của Mộ Nam Kiều, mà là căn nhà cũ phải bị tạc nổ trong truyền thuyết của Mộ thị.
Lộc Kỳ: "Thật.... thật sao ạ?"
Mộ Nam Kiều đội nón bảo hộ lên đầu của cậu, cúi đầu chăm chú buột nút thắt quanh cằm cho cậu, hắn cũng bất lực nói: "Có vẻ là thật."
Ở phía bên kia, sau khi thảo luận với kỹ sư xong, Talia xác nhận toàn bộ, ký vào giấy đồng ý, bà bước tới gần một cách thướt tha, giơ tay ôm đứa con cao lớn của mình.
" Sinh nhật vui vẻ, Леонид yêu dấu....." Bà hôn lên gương mặt của con trai, " Con sẽ thích món quà này đấy."
Lộc Kỳ cảm thấy câu tiếng Nga kia có chút quen tai, nhưng bây giờ sắp bắt đầu đếm ngược, cậu cũng không nghĩ sâu thêm, chỉ khẩn trương nín thở nhìn căn biệt thự cao ba tầng ở cách đó không xa.
Mộ Nam Kiều đứng ở bên cạnh cậu, sắc mặt có chút phức tạp, lúc đếm ngược tới ba, hắn thấp giọng hỏi Lộc Kỳ, " Tôi có thể nắm tay em một chút được không?"
Lần này Lộc Kỳ không chút do dự nào, chủ động nắm lấy bàn tay thon dài kia.
" Ba, hai, một.... cho nổ!"
Đùng ——
Dù cách khá xa nhưng tiếng nổ vẫn vô cùng gây điếc tai, sau đó, một đống tro bụi lan ra khắp nơi, tòa nhà khí thế lập tức sụp đổ trong đống tro tàn, mặt đất còn hơi chấn động.
Tòa nhà đã từng cao như vậy, Mộ Nam Kiều từng quỳ gối ở trước cửa, bị nó gây nên bóng ma tâm lý, cứ như dù có chạy trốn xa cỡ nào cũng đều không trốn thoát được.
Nhưng hiện tại, nó đã biến thành một đống đổ nát, trong môt đống bụi bặm, lộ ra khung sườn sắt thép biến dạng, rách nát.
Mộ Nam Kiều lại chỉ im lặng, Talia nhìn không thấu cảm xúc nơi đáy mắt của hắn.
Cánh tay bị kéo nhẹ một cái, Mộ Nam Kiều lấy lại tinh thần, hắn nhìn về phía Lộc Kỳ đang kéo tay hắn.
" Hình như tôi nghe hiểu chữ tiếng Nga kia đó...." Anh bạn nhỏ phản ứng hơi chậm này trố mắt, chầm chậm lặp lại một lần, " Леонид.... Leo....nard?"
Mộ Nam Kiều:.......
Bất ngờ bị vạch trần, tiệc sinh nhật sắp biến thành một buổi gặp mặt fan.
Chỉ là Mộ Nam Kiều cũng đã nói rồi, da mặt của hắn là da người chứ không phải da cá sấu, bị vạch trần như thế cũng khó tránh sẽ cảm thấy hơi chút xấu hổ. Tai hắn nóng lên, ho khan một tiếng, đang định nói gì đó thì thái thái Tiểu Lộc đã xua tay khẽ hừ nhẹ một tiếng.
"Thôi, nể tình hôm nay là sinh nhật của anh, tôi không tính toán với anh nữa." Cậu lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh đậm, đưa cho Mộ Nam Kiều, nương theo đó mà rút tay về.
Mộ Nam Kiều nhíu mày, hắn còn chưa kịp thất vọng, thì Lộc Kỳ đã cười tươi lên, lúm đồng tiền nhỏ hiện lên trên gò má bên trái.
" Chúc mừng sinh nhật Mộ Nam Kiều." Cậu chỉ vào đống đổ nát, đôi mắt cong lên, sáng lấp lánh: "Sang năm tới sinh nhật của anh, hoa dại sẽ mọc đầy trên mảnh đất này."
Lộc Kỳ đã cởi mũ bảo hiểm xuống, tóc bị đè xẹp lép, vì thế nhìn càng thêm ngoan ngoãn, giống như một viên kẹo bông gòn, ngọt ngào lại mềm mại, quấn quanh cơ thể Mộ Nam Kiều.
Hắn muốn ôm kẹo bông gòn.
Hôm nay là sinh nhật của hắn, hắn có thể làm càn một chút.
Vì thế Mộ Nam Kiều tiến lên một bước, đem kẹo bông gòn này kéo vào trong lòng ngực của mình.