***
Chương 18
Lúc Lâm Uyên quen biết Mộ Nam Kiều, Mộ Nam Kiều đã sống ở Mộ gia được một năm, ấn tượng đầu tiên của hắn đối với Mộ Nam Kiều chính là nhút nhát, dịu ngoan, thẹn thùng.
Giống một động vật nhỏ không có tính công kích.
Khi đó, Mộ Nam Kiều sống ở Mộ gia không tốt lắm, Lâm Uyên biết điều này, thậm chí hắn còn cố ý làm cho tình trạng đó càng thêm tồi tệ hơn, khiến những học sinh trong trường gia nhập vào đội ngũ cô lập Mộ Nam Kiều.
Cuối cùng, hắn được như ý nguyện mà xuất hiện trước mặt Mộ Nam Kiều như một đấng cứu thế, mà Mộ Nam Kiều cũng làm bạn bè với hắn, ỷ lại hắn, tin tưởng hắn.
Chỉ là sau khi tốt nghiệp cấp 3, Mộ Nam Kiều được cha ruột đón đi.
Nghĩ tới, hắn cùng Mộ Nam Kiều làm bạn bè được hơn một năm, kỳ thật Mộ Nam Kiều cũng không phải trả giá cái gì, chỉ một câu tỏ vẻ yếu thế, hay là ánh mắt ướt át, Lâm Uyên đều sẽ vì Mộ Nam Kiều mà thu thập Mộ Thuỵ, thậm chí dẫn tới sau này Mộ gia và Lâm gia trở mặt thành thù.
Lâm Uyên lại nghĩ, nếu Mộ Nam Kiều không xuất ngoại, vậy hắn có phải sẽ vì Mộ Nam Kiều mà xuất quỹ với người trong nhà hay không? Nhưng cái giả thiết này mãi mãi cũng không thể kiểm chứng được, cho đến khi Mộ Nam Kiều về nước.
Mộ Xuyên Bách lên cầm quyền, Mộ Nam Kiều lắc mình trở thanh tổng tài của tập đoàn Mộ thị, chỉ cần vẫy tay một cái, sẽ có vô số người nguyện ý làm việc giúp hắn, hắn không còn là một tên nhóc đáng thương năm đó nữa.
Lâm Uyên vẫn luôn cho rằng người đầu tiên Mộ Nam Kiều muốn gặp sau khi về nước nhất định là hắn, dù sao thời niên thiếu bọn họ vẫn là bạn thân của nhau, nhưng hắn đợi rất lâu cũng không đợi được, ở một số trường hợp công khai, thậm chí Mộ Nam Kiều còn tránh né hắn.
Hắn đã nghĩ tới rất nhiều trường hợp mà hai người gặp lại nhau, nhưng không nghĩ tới sẽ gặp nhau ở hiện tại dưới bộ dạng như vậy.
Hắn gặp được bạch nguyệt quang của mình, ở trong nhà thế thân mà hắn lựa chọn.
Còn mẹ nó không mặc áo.
Hơn nữa.....
Ánh mắt Lâm Uyên khiếp sợ mà nhìn nửa người trên của Mộ Nam Kiều, đó không phải là cơ bắp khoa trương do tập thể hình mà ra, cơ bụng rõ ràng cùng đường nhân ngư chạy vào lưng quần, từng đường nét trên thân thể đều chứa sức bật tiềm ẩn.
Gần đây Lâm Uyên phải nằm viện, nên lơ là việc rèn luyện, vừa rồi lúc chế trụ Lộc Kỳ mà hắn còn cảm thấy rất lao lực, cho nên lúc này hắn vô thức mà lùi về sau một bước.
Một bước lùi lại này, lại khiến hắn phát hiện, Mộ Nam Kiều thậm chí còn cao hơn hắn nửa cái đầu, đôi mắt hồ ly hẹp dài như ngâm qua nước hồ lạnh lẽo, từ trên cao nhìn xuống đánh giá hắn.
Khuôn mặt Mộ Nam Kiều vẫn còn chút nét thiếu niên, nhưng đã hoàn toàn rút đi sự ngây ngô của thiếu niên, đường nét đã hoàn toàn nảy nở, không còn một chút nào mềm mại, thẹn thùng, ngược lại khí thế lạnh lùng như xương, sắc bén như đao. Hắn đứng trước mặt Lộc Kỳ, như vua của các loài thú đang bảo vệ lãnh địa của mình vậy.
Lâm Uyên phát hiện gương mặt của bạch nguyệt quanh khắc sâu trong ký ức bỗng nhiên mơ hồ không rõ, lại trộn lẫn với khuôn mặt của Lộc Kỳ, làm hắn nhất thời không phân biệt được.
Hắn hơi há miệng, không thể tin được mà lẩm bẩm: "Nam Kiều? Sao em lại ở chỗ này?"
Hắn lại nhìn về phía Lộc Kỳ đang đứng sau lưng Mộ Nam Kiều, theo bản năng muốn giải thích: " Tiểu Kỳ, anh không biết làm sao mà hai người quen biết nhau, nhưng anh với cậu ấy......"
Mấy chữ " Chỉ từng là bạn bè bình thường" này còn chưa nói ra khỏi miệng, Lâm Uyên lại thấy Lộc Kỳ bước lên, che Mộ Nam Kiều ở phía sau lưng, giang hai tay muốn che khuất tầm mắt của hắn, trong mắt tràn đầy cảnh giác cùng chán ghét.
"Mộ Nam Kiều, anh đừng sợ!" Lộc Kỳ lớn tiếng nói: " Chúng ta báo cảnh sát! Tôi không tin, tên tra nam này có thể muốn làm gì thì làm!"
Lâm Uyên:.......
Không phải chứ, một người đàn ông cao gần 1m9, có thể nắm dây kéo đi cả một con ngựa thì sợ cái gì? Sợ một đấm không đánh chết được hắn chắc?
Nhưng mà càng làm cho hắn không thể tin được, tam quan sụp đổ còn ở phía sau, gương mặt lạnh lẽo vừa rồi của Mộ Nam Kiều đột nhiên thay đổi.
" Lộc Kỳ....." Mộ Nam Kiều giơ tay ra nắm lấy vạt áo của Lộc Kỳ, cúi đầu xuống nói: "Hắn tới tìm tôi sao?"
Lâm Uyên khiếp sợ: " Nam Kiều, đúng thật là anh muốn gặp em, nhưng mà hôm nay anh........"
Hình như Mộ Nam Kiều rất sợ, hắn giơ tay ôm chặt eo nhỏ của Lộc Kỳ, một thân hình to như vậy rúc vào, kề trán lên vai Lộc Kỳ, hạ giọng rầu rĩ: "Nhưng tôi không muốn gặp hắn."
Lộc Kỳ vỗ vỗ lên cánh tay đang ôm lấy eo mình, cảm giác muốn bảo vệ Mộ Nam Kiều ngay tại lúc này bùng nổ lên nhanh chóng, " Đi, vào phòng bếp lấy bột ớt ngày hôm qua tôi mua về ra đây."
Mộ Nam Kiều cố nén tiếng cười để không phát ta tới, bả vai run lên nhè nhẹ, trông có vẻ càng "sợ" hơn.
Lộc Kỳ đưa lưng về phía Mộ Nam Kiều, nên không thấy được khuôn mặt của hắn, nhưng Lâm Uyên lại thấy rất rõ ràng.
Mộ Nam Kiều ôm Lộc Kỳ vào trong lòng, thân hình cao ngất cùng bờ vai rộng lớn của hắn giống như một hàng rào vô hình, hắn như một con ác long đang bá chiếm một bảo vật quý hiếm với vẻ mặt kiêu căng đắc ý, còn nhìn người xâm nhập vào lãnh thổ của mình với ánh mắt lạnh lùng.
Lâm Uyên chỉ cảm thấy thật vớ vẩn, quả thật vớ vẩn đến nổi hắn choáng váng cả đầu óc.
Dù hắn có ngốc đến mấy cũng có thể nhìn ra được, bạch nguyệt quang của hắn cùng với thế thân của hắn đang ở bên nhau!
Mấy năm nay, đám bạn bè của hắn có rất nhiều người chơi hoa, nhưng đến khi sự việc bị bại lộ, nơi nào không phải là tình nhân cùng tình nhân tranh chấp nhau, tới lượt hắn thì lại khen ngược, bạch nguyệt quang cùng bạn trai cũ ngay trước mặt hắn ôm ôm ấp ấp!
Ngay lúc Mộ Nam Kiều xuất hiện, hắn còn có chút do dự, nên chọn bạch nguyệt quang, hay vẫn nên chọn thế thân nhỏ dễ dàng khống chế thì tốt hơn, hiện tại hắn không khác gì người thi được hai trăm điểm, nhưng lại bối rối không biết nên chọn học đại học Thanh Hoa hay là đại học Bắc Đại, nói ra ai cũng tưởng là hắn bị điên!
Nhưng cũng ngay lúc này đây, Lâm Uyên rõ ràng ý thức được, hắn không thể chịu đựng được khi thấy Lộc Kỳ đứng bên cạnh người khác, hắn nghĩ đến khoảng thời gian khi hai người còn ở bên nhau, khi hắn về trễ cậu sẽ lưu đèn vì hắn, đêm khuya hắn bị đau dạ dày cậu sẽ nấu cháo đem đến tận đầu giường cho hắn, còn có bức họa hắn nhặt được ở trong thùng rác.
Lộc Kỳ đã từng rất nghiêm túc trong đoạn tình cảm này, cậu hy vọng hai người có thể nắm tay nhau, dù cho có đi ngược lại với đám đông chen chúc, cũng không muốn buông tay, không muốn xa rời.
Lộc Kỳ chính là người như vậy, khi đã nhận định một người cậu sẽ luôn toàn tâm toàn ý với người đó, mà đã từng nhận lấy phần tâm ý nóng rực như ánh mặt trời này, thì cho dù là Lâm Uyên, người đã đi qua biết bao nhiêu bụi hoa cũng phát hiện ra, bản thân hắn không buông bỏ được.
Hắn nhìn Mộ Nam Kiều, bạch nguyệt quang mà thời thiếu niên hắn từng khao khát, lại chỉ nghĩ muốn đối phương cút ra khỏi người Lộc Kỳ.
Đối với hắn mà nói, Lộc Kỳ không phải là thế thân của ai hết, cậu chỉ là Lộc Kỳ mà thôi.
" Tiểu Kỳ, anh thật sự biết sai rồi." Lâm Uyên không thèm nhìn Mộ Nam Kiều nữa, mà khàn giọng nói với Lộc Kỳ: "Anh nhặt được bức tranh rồi, em xem, em ném đi anh vẫn có thể nhặt về được, duyên phận của chúng ta chưa hết, đúng không?"
" Thứ tôi đã ném đi rồi, vậy thì không phải do tôi vẽ nữa." Lộc Kỳ nói: "Mà chỉ là một thứ rác rưởi mà thôi."
Như là không chịu nổi bầu không khí như thế này, Lâm Uyên xoa mặt, sau đó nhìn chằm chằm vào Mộ Nam Kiều đang đứng phía sau Lộc Kỳ: "Cậu ra đây, chúng ta nói chuyện đi."
Lộc Kỳ cảnh giác lên: "Anh với anh ấy thì có gì hay mà nói? Tính ôn lại vinh quang ngày xưa anh bạo lực học đường anh ấy sao?"
Lâm Uyên cười khổ: "Tiểu Kỳ, trước kia em đều không hề biết mắng chửi ai, hiện tại vì bảo vệ hắn, mà lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy sao."
Lộc Kỳ mím môi, những vẫn quật cường mà giang tay, chặn giữa hai người.
" Đi ra ngoài nói đi." Mộ Nam Kiều đứng thẳng dậy, thả tay đang ôm eo của Lộc Kỳ xuống, giơ tay lên xoa xoa tóc Lộc Kỳ, "Không có gì đâu, nói rõ ràng với hắn, để về sau hắn không tới đây tìm chúng ta nữa."
Lộc Kỳ hơi do dự, cậu đẩy Mộ Nam Kiều vào phòng ngủ, " Vậy để tôi tìm một cái áo cho anh mặc."
Cửa phòng ngủ đóng lại.
Lâm Uyên cứ như vậy mà bị ném ở phòng khách, hắn nhìn xung quanh một chút, hai tay rũ bên người nắm chặt thành quyền.
Phòng khách nhỏ trang trí hoàn toàn theo phong cách của Lộc Kỳ, có rất nhiều đồ vật thậm chí hắn nhìn đều cảm thấy rất quen mắt, phòng này vừa nhỏ lại hẹp, trước kia dù như thế nào hắn cũng sẽ cảm thấy chướng mắt, lúc này hắn lại có chút hâm mộ những bé mèo con đang bò khắp nơi kia.
Hắn nghĩ đến gì đó, cả người đều cứng ngắc lại.
Bố cục của căn nhà là một phòng ngủ một phòng khách, liếc mắt một cái cũng nhìn thấy hết được cái phòng nhỏ này, hắn không thấy một cái giường nào khác, cái sô pha nhỏ trong phòng khách căn bản không phải nơi mà người có thể ngủ được, Mộ Nam Kiều mặc quần áo cũng không giống như tới đây làm khách, thậm chí hắn còn không mặc áo.
Cho nên.....
Lâm Uyên trừng mắt nhìn về phía cánh cửa phòng ngủ kia, một ý nghĩ không thể tin được nhảy ra.
Lộc Kỳ cùng Mộ Nam Kiều, ngủ chung với nhau trên một cái giường sao?!
......
Trong phòng ngủ, Lộc Kỳ tìm một cái áo ngắn tay màu lam nhạt tương đối rộng cho Mộ Nam Kiều mặc, cậu đưa qua cho hắn, vẫn không yên tâm mà hỏi: "Lỡ như anh bị hắn ức hiếp thì phải làm sao bây giờ?"
Mộ Nam Kiều mặc chiếc áo vào, có hơi chật, nhưng vẫn còn ổn, hắn nghe vậy thì nhìn vào mắt Lộc Kỳ, đôi mắt hồ ly phát sáng, ý cười gian xảo.
" Ở trong mắt cậu, tôi yếu đuối như vậy sao?" Hắn nghiêng đầu, bước lại gần Lộc Kỳ hơn: "Hửm, tôi chứng minh một chút nhé?"
Phòng ngủ vốn đã nhỏ hẹp, chân tay của Mộ Nam Kiều lại dài, hắn đi nhanh về phía trước như vậy, Lộc Kỳ đều phải dán lên cửa tủ quần áo, trực giác của động vật nhỏ ngửi được mùi vị nguy hiểm, nhưng cậu rất tin tưởng Mộ Nam Kiều, vì thế cậu chớp mắt, hoang mang hỏi: "Chứng mình như thế nào?"
Cậu vừa dứt lời, Mộ Nam Kiều cúi người vòng qua hai chân của cậu, hai tay phát lực nâng người lên.
Tuy rằng Lộc Kỳ khá nhỏ gầy, nhưng cậu cũng không thấp, dáng người của cậu thon dài, xương cốt đầy đặn, có cân nặng tiêu chuẩn của một người đàn ông trưởng thành, cậu không hề nghĩ tới, sau mười lăm tuổi vẫn có thể bị một người khác dùng kiểu ôm đứa nhỏ mà ôm lên như vậy.
Tầm mắt chợt cao lên, Lộc Kỳ kinh ngạc nhanh chóng đè tay lên vai Mộ Nam Kiều, không ngờ hắn vẫn còn sức, tùy ý mà đứng lên ngồi xuống hai cái, sau đó còn đi quanh một vòng, hắn giương mắt lên cười hỏi: "Còn lo lắng nữa không? Hửm?"
Khuôn mặt của Mộ Nam Kiều tràn đầy đắc ý, giống như một đứa nhỏ cầm được một món đồ chơi, nhưng nốt ruồi son ở đuôi mắt lại mang theo một chút quyến rũ, Lộc Kỳ nhìn gương mặt này ở gần như thế, hai gò má của cậu đột nhiên nóng lên, cậu siết chặt lại vai áo của hắn, khẽ kêu lên: "Được rồi! Tôi biết anh sẽ không bị ức hiếp nữa rồi!"
Mộ Nam Kiều vững vàng mà thả người xuống, hắn nhéo nhéo lỗ tai của Lộc Kỳ, ra vẻ kinh ngạc hỏi: "Lỗ tai thật đỏ, cậu lại phát sốt nữa hả?"
" Không có." Ánh mắt Lộc Kỳ trốn tránh, " Khụ, Anh đi đi, nói chuyện rõ ràng với Lâm Uyên, cẩn thận một chút nha."
Lâm Uyên đứng ở ngoài cửa, mặt đen như đít nồi.
Thay cái áo mà lâu như vậy? Có phải bên trong còn truyền ra tiếng cười nói hay không?
Hắn sắp mất hết kiên nhẫn rồi, muốn dùng chân đá văng cánh cửa, thì Mộ Nam Kiều mở cửa phòng ngủ đi ra.
Đối mặt với Lâm Uyên, nụ cười ấm áp trên mặt Mộ Nam Kiều biến mất, thay vào đó là cái loại châm chọc, lạnh nhạt xuất hiện.
Mộ Nam Kiều trực tiếp đóng cửa lại, ngăn không cho Lâm Uyên nhìn trộm vào bên trong, hắn hếch cằm về phía ngoài cửa.
" Đi thôi." Hắn cười khẽ, nhưng mà đáy mắt lại như một hồ nước đóng băng, "Bạn học cũ, chúng ta đi ra ngoài ôn chuyện nào."
......
Hai người không ai nói chuyện, một trước một sau đi xuống lầu.
Bên ngoài cửa Bắc của khu chung cư cũ này là một công viên, thời gian này cũng không có nhiều người lắm, chỉ có tốp năm tốp ba những ông cụ bà cụ đi xung quanh tản bộ, Lâm Uyên tìm một nơi tương đối yên tĩnh, là một cái đình hóng gió.
Mộ Nam Kiều chậm rãi đi tới đây.
Lâm Uyên xoay người, lần nữa cẩn thận đánh giá Mộ Nam Kiều.
Mộ Nam Kiều mặc một cái áo ngắn tay màu lam nhạt, bên dưới mặc một cái quần ở nhà màu trắng, trên chân mang một đôi dép lê màu xanh ngọc, tóc mái bị mèo hoa làm ướt tùy ý rũ xuống, hai tay của hắn bỏ vào túi quần, ánh mắt lơ đãng nhìn về nơi xa, có đám chó mèo đang chơi đùa.
Bộ dáng hơi hờ hững, nhưng lại tùy ý ưu nhã, thân cao chân dài đứng ở đó, ai cũng có thể thấy được sự kiêu căng của hắn.
Một đường đi tới nơi này, Lâm Uyên đã bình tĩnh hơn rất nhiều rồi, hắn đứng ở bậc thang, như vậy thì có thể từ trên cao nhìn xuống Mộ Nam Kiều, bình tĩnh mở miệng nói: "Mộ tổng thật đúng là xưa không bằng nay, chỉ đứng ở nơi này, ai có thể nhận ra được đây đã từng là một học sinh trung học luôn nhát gan sợ sệt chứ."
Rốt cuộc Mộ Nam Kiều cũng đưa mắt nhìn về phía Lâm Uyên, nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên cười ra tiếng.
Lâm Uyên nhíu mày: "Cậu cười cái gì?"
" Ồ, các bạn học cũ thật sự khó có thể nhận ra được tôi, dù sao từ trước tới nay bọn họ cũng không quen biết gì tôi cả." Mộ Nam Kiều lắc đầu, "Chỉ là, anh thì vẫn là bộ dáng cũ, muốn cái gì cũng không chịu nói thẳng, cứ thích ra vẻ cao thâm gài bẫy người khác, mập mờ lén lút, nói bóng nói gió....."
Hắn cười nhạo: "Lâm Uyên, anh vẫn cứ như vậy, rất tốt, đến lúc thanh toán thì mức độ khó khăn cũng không quá cao."
Đối với uy hiếp của Mộ Nam Kiều, Lâm Uyên căn bản không để ở trong lòng, dù sao hình tượng tiểu bạch hoa cũng đã ăn sâu bén rễ ở trong lòng của hắn rất lâu, hắn lạnh giọng hỏi Mộ Nam Kiều: "Chuyện trước kia cậu đều biết rồi? Được thôi, tôi thừa nhận là tôi làm không đúng, nhưng sau khi hai ta chơi chung với nhau, tôi cũng giúp cậu giải quyết không ít chuyện phiền phức rồi? Cho dù không thành bạn bè được, nhưng dù sao cũng là bạn học cùng trường, sao cậu có thể làm chuyện như vậy được, đoạt đi người yêu của tôi là như thế nào?"
" Người của anh?" Mộ Nam Kiều như nghĩ tới một chuyện gì đó rất thú vị, "À đúng rồi, Lâm Uyên, có phải anh rất thích bộ dáng mà trước kia tôi giả vờ hay không? Dịu dàng, tốt bụng, như một ánh mặt trời nhỏ...."
Hắn cười mỉm hỏi: "Sao thế? Không phải tôi là bạch nguyệt quang của anh sao?"
Ba chữ "bạch nguyệt quang" này từ trong miệng của Mộ Nam Kiều thốt ra thật sự vô cùng trào phúng, Lâm Uyên cảm thấy huyết áp của hắn đang tăng vọt lên, màng nhĩ kêu ong ong, hắn cắn răng nói: "Cậu cũng nói rồi, là cậu giả vờ."
" Đúng vậy, tôi giả vờ." Ý cười của Mộ Nam Kiều càng thêm rõ ràng, đôi mắt hồ ly đều là ác ý, " Tôi chỉ là đột nhiên nhớ tới, lúc đầu tôi cũng không biết giả vờ lắm, thẳng cho đến một ngày tôi gặp được một người, một cậu con trai đi tới trung học Hằng Kim tham gia thi đấu, cậu ấy đã cứu tôi ra khỏi nhà kho cũ, vì giúp tôi giữ tỉnh táo, cậu ấy luôn nói chuyện với tôi, nói rất nhiều thứ mà cậu ấy đã trải qua...."
Mỗi một chữ Mộ Nam Kiều đều nói rất rõ ràng, cố gắng để Lâm Uyên nghe không bỏ sót được chữ nào, "Sau đó, lúc gặp phải vấn đề gì, tôi liền nghĩ tới "ánh mặt trời nhỏ" kia sẽ làm như thế nào đây? Tôi tưởng tượng ra bộ dáng của cậu ấy, sau đó bắt chước theo, kết quả thật sự có một tên ngốc mắc câu."
Hắn tùy ý mà cười lên: "Lâm Uyên, anh có thể đoán được không, tôi bắt chước ai? Tốt bụng nhắc nhở anh một chút, Lộc Kỳ từng ghé qua trường trung học Hằng Kim."
Mộ Nam Kiều nói lòng vòng quanh co, Lâm Uyên mất một chút thời gian để tự hỏi, chậm rãi, sắc mặt của hắn thay đổi, từ bình tĩnh đến giận dữ chỉ dùng có vài giây, hắn hét lớn một tiếng, sau đó vung nắm đấm về phía Mộ Nam Kiều.
Mộ Nam Kiều nghiêng người, nắm đấm sượt qua khóe môi của hắn, hắn nhỏ giọng nói: "Hiện tại chính là phòng vệ chính đáng nhỉ...."
Hắn giơ tay bắt lấy cánh tay của Lâm Uyên, hung ác mà bẻ xuống, nhấc chân đá vào đầu gối của Lâm Uyên, khiến hắn quỳ xuống.
"Bốp...." một tiếng, thanh âm đầu gối va vào gạch khiến người nghe ê cả răng, đồng thời vang lên tiếng rên rỉ đau đớn của Lâm Uyên.
" Chậc....." Mộ Nam Kiều líu lưỡi, "Tiểu Lộc còn lo lắng tôi bị ức hiếp....."
Hắn giơ tay lên đánh hai phát thật mạnh lên mặt của Lâm Uyên, " Lâm tổng không rèn luyện thân thể là không được đâu, sau này Lâm thị phá sản rồi, đi khuân gạch cũng rất tốn sức đó, dù có vào tù thì cũng phải tham gia cải tạo lao động, anh có biết không?"
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Uyên chưa từng chịu loại nhục nhã này, hắn bị áp chế mà quỳ dưới đất, thở hổn hển, nhưng hắn càng để ý chính là những lời vừa rồi Mộ Nam Kiều đã nói với hắn.
" Cậu nói.. cậu... phù... cậu bắt chước Lộc Kỳ....." Hắn nghiến răng nghiến lợi, " Sao cậu lại quen biết em ấy? Khi đó cậu đã quen biết em ấy rồi sao?! Cho nên tôi.... Tôi...."
Cho nên không phải là hắn thích Mộ Nam Kiều, thứ hắn thích chính là bóng dáng tương tự với Lộc Kỳ, hắn vẫn luôn thích một người có tính cách dịu dàng, thẳng thắn, ấm áp như Lộc Kỳ.
Hắn quả thật muốn điên rồi, Mộ Nam Kiều buông hắn ra, hắn cũng không rảnh lo cái tay đang đau đớn của mình, hắn giãy giụa muốn nhào qua, lại bị Mộ Nam Kiều dùng chân đạp một phát vào ngực ngã lăn ra đất.
Đôi dép lê đạp lên ngực Lâm Uyên, sắc mặt Mộ Nam Kiều nhàn nhạt rũ mắt, đèn đường sáng lên, gương mặt của hắn bị ẩn một nửa vào trong bóng tối, nhìn có chút hung ác nham hiểm.
" Lâm Uyên, tôi thật sự thưởng thức sự ngu xuẩn của anh, vô cùng cảm ơn anh đã tự tay đưa người đến bên cạnh tôi, vì để biểu đạt lòng biết ơn, tôi có thể giúp anh gọi xe cấp cứu."
" Nghỉ ngơi cho tốt, lần "ôn chuyện" này của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
.....
Lộc Kỳ tắm rửa cho mèo hoa xong, lau khô rồi bỏ vào thùng giấy, cậu cẩn thận quan sát phản ứng của mèo mẹ cùng mấy bé mèo con, quả nhiên, mèo hoa không nhớ tới con của mình nữa, một vuốt một đứa, đem toàn bộ bé mèo con hất văng.
Dù sao mùi trên người chúng cũng đã thay đổi, lại cách xa nhau lâu như vậy, Lộc Kỳ cũng không thấy bất ngờ gì, vì đề phòng mèo hoa làm tổn thương đến mấy bé mèo con, cậu đưa mèo hoa vào trong phòng ngủ trước, còn mình mang theo áo khoác tính ra ngoài xem sao.
Sắc trời đều đã tối rồi mà Mộ Nam Kiều còn chưa có trở về, tuy rằng lúc hắn ra ngoài đã cố ý giống như một đứa nhỏ biểu diễn sức mạnh của mình, nhưng dù sao Lâm Uyên cũng là người Lâm gia, dù chỉ là một tên vô dụng, thì đó cũng là một tên vô dụng có tiền có quyền.
Lỡ như hắn không có đạo đức mà gọi một đống vệ sĩ tới thì sao, Mộ Nam Kiều có khả năng gặp nạn rồi không?
Cậu vừa chuẩn bị ra cửa thì ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân.
Lộc Kỳ luôn theo thói quen nhìn mắt mèo rồi mới mở cửa, cậu nhìn thoáng qua, nhìn thấy bóng dáng màu lam quen thuộc mới nhanh chóng mở cửa ra.
Ánh đèn ấm áp trong phòng khách dừng lại trên người Mộ Nam Kiều, hắn đứng dưới bậc thang ngửa đầu mỉm cười với Lộc Kỳ, trong tay hắn còn xách một túi giấy, "Tôi thấy một quầy xiên nướng không tồi, nên mua một ít trở về làm cơm tối."
Cuối cùng Lộc Kỳ cũng yên tâm hơn, cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghiêng người để Mộ Nam Kiều tiến vào.
Đôi dép lê bị bẩn rồi, Mộ Nam Kiều bỏ dép ở bên ngoài đi chân trần vào phòng khách, hắn bỏ túi giấy xuống, lúc này mới có chút ngại ngùng mà xoa xoa mũi nói: "Vừa rồi tôi quên đổi giày nên dép bị bẩn rồi, ngày mai tôi sẽ chà sạch sẽ rồi trả cho cậu."
Thật ra còn dép là may rồi, hắn mang dép đá người ta, thiếu chút nữa đã bay mất dép.
" Việc nhỏ không quan trọng." Lộc Kỳ xua tay, nhìn chăm chú vào Mộ Nam Kiều, quả nhiên cậu thấy ngay khoé môi của hắn có chút xanh tím, rách da chảy cả máu.
" Hắn ta đánh anh?" Lộc Kỳ tức giận vén tay áo, "Cái tên rác rưởi này còn thấy chưa đủ sao, còn dám ra tay nặng như vậy?"
Lâm Uyên đang nằm trên xe cứu thương đánh một cái hắc xì, xương sườn bị nứt ra truyền tới cơn đau đớn, hắn rên rỉ hai tiếng, sắc mặt trắng bệch.
Mộ Nam Kiều sẽ không nói rằng Lâm Uyên đã phải đi bệnh viện, hắn sờ sờ khoé môi, sắc mặt cô đơn thở dài, đi tới bên cạnh Lộc Kỳ, giơ tay lên ôm lấy thanh niên xinh đẹp đang khẩn trương.
" Sao...... làm sao vậy?" Lộc Kỳ cẩn thận giơ tay lên vỗ vỗ vai Mộ Nam Kiều, đột nhiên bị ôm lấy, cậu có chút cứng đờ, nhưng cũng không bài xích cái ôm này, chỉ lo lắng hỏi: " Còn có chỗ nào khác bị thương sao?"
" Không có, chỉ là tôi có chút mệt." Mộ Nam Kiều khẽ nói, " Lúc tôi học cấp 3, vết thương như thế này không được tính là vết thương, dù cho trên người có bầm tím, thì ngày hôm sau vẫn đi học, đi làm như bình thường."
Hắn giả vờ, hắn thật tội nghiệp.
Thật ra, hắn vừa mới đánh Lâm Uyên một trận, còn vui sướng hơn là đánh bao cát, nhưng hắn muốn ôm Lộc Kỳ, cho nên mới giả vờ đáng thương một chút, dù sao hắn cũng không phải là nói dối.
Mùi hương trên người Lộc Kỳ rất dễ ngửi, chóp mũi của Mộ Nam Kiều nhẹ cọ qua gáy của cậu, rồi như không có việc gì mà đứng thẳng dậy, " Được rồi, không nói cái này nữa, chúng ta đi ăn cơm đi, không thì sẽ nguội mất."
" Miệng anh bị rách như vậy, làm sao ăn xiên nướng được?" Lộc Kỳ bất đắc dĩ mà nhìn Mộ Nam Kiều.
Mộ Nam Kiều cũng hơi ngẩn người, "Không có việc gì, thật ra cũng không đau lắm."
" Thôi, nếu để bị nhiễm trùng cũng không tốt, Lộc Kỳ cất xiên nướng vào trong phòng bếp, " Để tôi trần qua cho anh nha, nhưng như vậy thì ăn không còn hương vị gì nữa."
Mộ Nam Kiều bật cười, hắn cũng chen chúc vào trong phòng bếp.
Ăn xong " thịt dê tươi", Lộc Kỳ lấy ra hòm thuốc chuẩn bị bôi thuốc sát trùng lên khoé môi Mộ Nam Kiều.
" Từ khi dọn đến đây, hòm thuốc này đều là anh dùng." Tăm bông nhẹ nhàng đụng vào khoé môi, giống như một nụ hôn hơi lạnh, Lộc Kỳ ghé sát lại gần nhìn thử, "Ồ, có chút nứt, nhưng mà yên tâm, ngày mai sẽ liền lại thôi."
Mộ Nam Kiều rũ mắt, nhìn chăm chú vào lúm đồng tiền bên má trái của Lộc Kỳ.
" Lâm Uyên đánh anh rồi, vậy hắn còn tới nữa không?" Lộc Kỳ lo lắng hỏi, "Lần trước tôi đã muốn hỏi anh rồi, anh có muốn cùng tôi thuê chung nhà không? Chúng ta dọn đi thôi, tuy rằng không biết có né tránh được Lâm Uyên hay không, nhưng ít ra nếu thuê chung nhà, thì tiền nhà sẽ đỡ hơn một chút."
Lẽ ra, chuyện cùng thuê nhà này Mộ Nam Kiều phải cảm thấy vui vẻ mới đúng, dù sao cái này cũng đại biểu cho việc người hắn thích đồng ý ở chung nhà với hắn, đây là một loại tin tưởng, ở cùng nhau hắn cũng sẽ chăm sóc cho Lộc Kỳ tốt hơn, gần quan được ban lộc, về sau có theo đuổi cũng dễ dàng hơn.
Hắn ngay lập tức muốn đồng ý, nhưng Lộc Kỳ lại nhẹ nhàng nắm lấy tay của hắn, đầu tăm bông hơi lạnh chạm vào khớp xương.
" Lạ thật." Lộc Kỳ nói thầm, "Vết thương trên tay của anh mãi không thấy tốt lên nhỉ, ngày thường anh phải cẩn thận nha."
Ngón tay Mộ Nam Kiều cuộn lại.
Lộc Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi làm đau anh sao?"
" Không có." Mộ Nam Kiều lắc đầu, do dự một chút, thấp giọng nói: " Chuyện thuê chung nhà......tôi sẽ cân nhắc."
" Được rồi." Lộc Kỳ cảm thấy cái này rất bình thường, dù sao có rất nhiều người thích sống một mình hơn, sống một mình lâu rồi sẽ không muốn sống chung với người khác nữa.
Cậu cất thuốc sát trùng vào hộp, lại nghĩ tới gì đó mà hơi do dự: "Còn có một việc......"
Mộ Nam Kiều phát hiện lỗ tai giấu dưới tóc của cậu đang đỏ ửng lên, giống như một trái dâu đỏ được quét một lớp bơ đường lên trên, nhìn vô cùng ngọt ngào.
Hắn nuốt nước miếng, giọng nói hơi khàn, " Sao vậy?"
" Chính là..... cái kia,....khụ....." Ánh mắt của Lộc Kỳ có chút trốn tránh, sau một lúc lâu, cậu như hạ quyết tâm, nhanh chóng nói: " Anh biết tôi là gay mà, tôi không biết anh có phải cũng như vậy hay không? Tuy rằng anh là đối tượng mà Lâm Uyên mơ ước, nhưng không nhất định anh cũng là gay, cho nên có đôi khi, anh đừng làm những hành động mờ ám quá, anh.... anh dụ dỗ tôi như thế, tôi sẽ hiểu lầm đó!"
Cậu nói một hơi, thiếu chút nữa làm chính mình nghẹn hỏng, cậu hít sâu, thở ra một hơi dài, lần này không chỉ vành tai mà ngay cả những khu vực xung quanh cũng ửng đỏ lên, " Cái kia, nếu anh chỉ nghĩ muốn cùng tôi làm bạn bè......."
Mộ Nam Kiều chớp mắt, hắn khẽ cười một tiếng, "Cậu còn có thể nhận ra tôi đang dụ dỗ cậu à, thật không dễ dàng gì."
Lộc Kỳ: "Hả....."
Cậu nhìn Mộ Nam Kiều cúi người đến sát gần cậu, đôi mắt hồ ly hẹp dài chuyên chú nhìn chằm chằm cậu, nốt ruồi son trên đuôi mắt thu hút ánh nhìn của người ta.
" Tôi không muốn chỉ làm bạn bè bình thường với em, phải làm sao đây?"