Mục lục
Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì đây là lần đầu tiên hai bên đối tác ngồi ăn nhậu với nhau nên hiển nhiên Dương Khoa được các thành viên bên phía Navigame “chăm sóc” rất kỹ lưỡng. Lại thêm vào bản thân đang vô cùng vui vẻ vì đã giải quyết xong phiền toái nên hắn uống rất nhiệt tình. Hệ quả là đến lúc tan cuộc hai người Đức và Hương Ly phải bắt taxi khiêng hắn về phòng làm việc vì hắn say đến mức bất tỉnh nhân sự không còn biết trời trăng gì nữa. Cũng may mà dọc đường về không có gì bất trắc xảy ra.



Thứ bảy cuối tuần.



“… Này, theo anh thì hôm nay chú nên nghỉ ngơi đi. Trông bộ mặt cứ như là đang làm mẫu cho ông bạn Hoàng bên kia vẽ zombie vậy.” Nhìn bộ dạng Dương Khoa lờ đờ uể oải bên máy tính Duy Hải lên tiếng khuyên bảo.



“Không sao, em vẫn cố được. Tranh thủ làm việc bù cho mấy ngày trước anh ạ. Mấy ngày trước ờ... năng suất kém quá.” Dương Khoa đưa tay xoa mặt vài cái cho tỉnh táo rồi từ tốn đáp lại.



“Cố gắng quá làm gì, anh nhớ không nhầm thì chú đang dẫn đầu tiến độ cơ mà?”



“Dẫn thì dẫn chứ, cố gắng xong sớm để em còn quay ra tập hợp lại thành quả của mọi người. Lúc đấy mới là mất thời gian, bởi vì có vài thứ chắc chắn là em sẽ phải tự tay chỉnh sửa lại. Tỷ như mấy mẫu cây chị Lam vẽ chưa đủ hung ác chẳng hạn.”



“Hẳn là chưa đủ hung ác cơ đấy.”



“Chứ gì nữa. Chị ấy vẽ biểu cảm dễ thương thì không thành vấn đề, thế nhưng biểu cảm dữ tợn thì nét mặt trông nó mềm mại quá chả ổn tý nào.”



“Anh thấy Lam vẽ cây cối ngon lành mà, chú lại khó tính rồi.” Thiếu Hoàng nghe thấy Dương Khoa nói vậy lập tức lên tiếng bảo vệ em gái.



“Khó tính gì, có sao em nói vậy thôi chứ.” Dương Khoa nhún vai một cái rồi im lặng tiếp tục làm việc. Bất quá ngày hôm nay trạng thái của hắn xác thực không tốt, thể hiện thông qua tốc độ làm việc ì ạch chậm chạp khác hặn thường ngày. Đó là chưa kể đến thỉnh thoảng còn xảy ra sơ sót nữa, khiến cho thông báo lỗi cứ nhảy ra liên tục trên màn hình.



Dù vậy hắn vẫn cố gắng ngồi làm việc đến tận trưa, chỉ khi mặt trời đứng bóng mới quyết định nghỉ ngơi vì vừa mệt vừa đói. Hiệu suất có thể sụt giảm, thế nhưng tinh thần quyết tâm làm việc vẫn dâng cao chót vót không chê vào đâu được.



“Ô, đến giờ nghỉ rồi các anh vẫn còn chưa về à? Hôm nay cuối tuần các anh tranh thủ về sớm nghỉ ngơi đi.” Ngước nhìn đồng hồ rồi lại đảo mắt nhìn khắp gian phòng, thấy năm người trước mặt vẫn còn ngồi lại làm việc Dương Khoa tỏ vẻ ngạc nhiên. Tối hôm qua nhân lúc còn tỉnh táo hắn đã nhắn lại với các thành viên trong tổ thiết kế và Đức rằng hôm nay phòng làm việc sẽ tăng ca một buổi sáng để bù lại tiến độ công việc bị nhỡ nhàng trong tuần, đồng thời cũng là để theo dõi động tĩnh của “Fruit Ninja” sau khi kết nối server trở lại.



Vì là tăng ca đột xuất, không có kế hoạch trước nên khi nhờ mấy người thông báo cho nhau biết hắn có nhắc thêm là ai thu xếp đến được thì đến không đến được thì thôi. Vốn đinh ninh trong bụng rằng hôm nay có một hai người đến làm việc cùng hắn là giỏi lắm rồi, không ngờ ngoại trừ Thanh Lam ra còn đâu tất cả mọi người đều đến đông đủ ngay từ tờ mờ sáng.



“Đợi chút, để anh hoàn thiện nốt con yeti (người tuyết).”



“Về sớm làm gì, về vợ lại bắt anh chở đi xem phim nhọc lắm! (cười)”



“Ý văn đang tuôn trào Khoa chờ tý.”



“Ở đây ngồi điều hoà một lúc cho sướng sếp Khoa ạ, chỗ trọ mới của anh nóng như cái lò ấy.”



“Ừ, anh kiểm tra lại đoạn nhạc nền này xong rồi về. Chú không phải đuổi.”



Nghe thấy mọi người nhao nhao biểu thị muốn ở lại thêm chút nữa Dương Khoa phì cười, thế rồi đang định pha trò vài câu thì hắn thấy Đức bước xuống dưới tầng hỏi thăm:



“Ô, mọi người dưới này vẫn chưa nghỉ à?”



“Cũng sắp nghỉ rồi anh ạ. Hiện tại tình hình server “Fruit Ninja” thế nào hả anh Đức?” Dương Khoa lên tiếng trả lời thay.



“Ngon lành rồi Khoa. Từ sáng tới giờ anh kiểm tra liên tục mà kết nối mạng vẫn trơn tru, không thấy có vấn đề gì hết.”



“Tốt, thế còn phản ứng của cộng đồng người chơi?”



“Cũng có thể coi như yên ổn trở lại, mặc dù vẫn có mấy người biểu thị hoài nghi server sẽ lại sập thêm lần nữa.”



“Mấy kẻ khó tính đó thì kệ thôi, chúng ta đã làm hết sức mình rồi.” Chần chừ một lúc Dương Khoa thay đổi chủ đề: “Mà anh Đức này, anh có còn nhớ rõ cuộc ăn nhậu tối hôm qua không?”



“Nhớ chứ, sao thế?”



“Hôm qua em thề là đến cái lúc cụng ly riêng với anh Phát xong là em say đến mức không còn nhận thức được gì nữa luôn. Bây giờ em cố nhớ mãi mà chẳng nhớ ra nổi từ lúc đó trở đi em nói năng linh tinh những gì, anh có biết về sau em nói gì không?”



“Nói năng linh tinh à, tất nhiên là có rồi.”



“Có à? Em nói những gì thế?” Vẻ mặt bất chợt đanh lại Dương Khoa hỏi dồn. Thấy vậy Đức cũng trả lời thành thật:



“Em chửi từ thằng sếp tổng cho đến thằng bảo vệ của cả Hiệp hội Trò chơi lẫn tập đoàn Thiên Không. Nghe hay lắm, xong rồi còn tâng bốc mấy anh em bên Navigame lên đến tận mây xanh nữa. Làm anh và Ly cứ cười trộm suốt.”



“(ôm mặt) Má, biết ngay là say quá hoá rồ mà! Hiệp hội thì thôi lại còn lộ ra Thiên Không.... Thế bên kia họ có nói gì không anh?”



“Không sao đâu Khoa cứ yên chí. Lúc đó mọi người cũng ngà ngà say hết cả rồi nên không ai để bụng cả. Thêm nữa cái ông tổ trưởng tổ kỹ thuật bên Navigame uống cũng kém như em, em vừa tuôn ra một tràng là ông đấy phối hợp luôn. Cái gì mà sau này có trò chơi nào cần server cứ mang sang gặp ông ấy, đảm bảo vận hành vạn năm loài người tuyệt diệt rồi server vẫn đứng sừng sững. Tóm lại là hai bên tấu hài hay như nhau. ┐( ̄~ ̄)┌ ”



“Ồ, thế thì... coi như cũng được an ủi một chút. Em cứ tưởng chỉ có mỗi mình em nhỡ mồm thôi chứ…. Lại nói anh với chị Ly uống nhiều như em mà sao không thấy say nhỉ?”



“Anh thì nói làm gì, từng ấy còn chưa đủ tráng ruột. Còn cái Ly thì chơi trà đá pha “Trâu húc” đấy, em tưởng chị gái yêu quý của em uống rượu thật à?”



“… Đù mưu mô nha! Vậy mà giữ rịt lấy bí quyết một mình không thèm chia sẻ cho em biết ạ!”



“Em biết thì cũng để làm gì cơ chứ? Bọn anh cũng biết hết đấy nhưng thấy em nó là em gái nên không vạch trần thôi, chứ em mà dám dùng chiêu đấy là bị phạt uống bằng bát ngay.”



“Vậy mà báo đài cứ suốt ngày bô bô đòi bình đẳng nam nữ. Chán!” Dương Khoa nhăn mặt đứng dậy hô hào: “Thôi các anh ơi, nghỉ tay đi về thôi em cũng ra ngoài đi ăn trưa xong về luôn đây. Công việc gì để tuần sau làm tiếp.”



“Đây xong rồi đây¸ chú đừng giục để anh lưu đã.... Mà nè, anh em mình tiện thể đi ăn trưa luôn chứ?”



“Cũng được.”



“Ăn trưa hả? Tính em một slot. Sếp Khoa đi ăn cùng chứ?”



“Được anh Hưng, cả nhóm đã đi thì đi một thể cho tiện.”



“Này, chiều nay được nghỉ hay là vào quán bia ngồi nhậu đi. Nóng thế này uống bia là sướng nhất!”



“Không nhậu!” Vừa mới nghe thấy lời đề nghị của Hiền Dương Khoa đã bất mãn kêu to. Thấy cảnh này các thành viên trong tổ thiết kế lại được một trận cười đã đời, ai nấy vừa lưu công việc trên máy vừa quay sang trêu chọc hắn đôi câu.



Cùng lúc đó.



“Không ai biết tụi nó thuê server ở đâu sao?” Tại tổng bộ tập đoàn Thiên Không, chủ quản Hậu đưa tay đỡ trán tỏ vẻ khổ não khi nghe thấy nhân viên cấp dưới báo cáo lại tình hình sáng hôm nay.



Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Ninja Studio đã đem đến cho họ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Lúc họ chắc mẩm rằng phòng làm việc của Dương Khoa và Hiệp hội sẽ có đôi phen xích mích cãi cọ về chuyện server thì hắn lại rất quyết đoán rút lui. Cho đến hôm qua khi họ suy đoán rằng Dương Khoa sẽ án binh bất động một thời gian để đi tìm server mới thì đùng một cái, chế độ chơi mạng của “Fruit Ninja” lại vận hành bình thường như chưa hề có cuộc chia ly.



“Vâng. Tất cả các bên đều báo lại là không thấy Ninja Studio tìm đến họ để thuê server. Cho nên bọn em nghi ngờ bọn chúng chạy đi thuê server ở một công ty nước ngoài, hoặc là thuê chung server với một công ty trò chơi nào đó.”



“Ừm, phân tích rất có lý. Thế nhưng đội bên kia đã thử tấn công server mới của bọn chúng chưa?”



“Thưa đã công kích server mới từ sáng rồi ạ.”



“Kết quả?”



“Dạ... đội bên kia đã dùng đủ mọi cách rồi thưa sếp. Thế nhưng không có hiệu quả đáng kể, server mới này được áp dụng rất nhiều biện pháp phòng thủ tối tân và toàn diện.”



“Tức là hiện tại không thể làm gì được trò chơi của bọn chúng?”



“Vâng thưa sếp.”



“Chậc, đến nước này....” Nói đến đây thì chủ quản Hậu bất chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại bàn vang lên. Vừa mới nhấc máy lên thưa, giọng của Lôi Minh đã từ trong ống máy truyền ra:



“Tạm thời ngừng tay lại đi Hậu. Bọn Ninja Studio chúng nó bắt tay với Navigame rồi.”



“Navigame? Thật vậy sao thưa ông Tổng?” Nghe thấy cái tên lừng lẫy trong làng trò chơi điện tử trong nước chủ quản Hậu lập tức tỏ vẻ kinh ngạc.



“Đúng thế. Cũng không biết vì lý do gì mà Navigame lại đồng ý chứa chấp tụi nó như vậy, có điều một khi sự việc đã dính dáng đến công ty này thì chúng ta không thể tiếp tục kế hoạch công kích ban đầu được nữa. Nếu không mọi chuyện sẽ rất phiền phức.”



“Vậy ý ông Tổng là...?”



“... Rút quân về đi, tạm thời để cho chúng nó thoát nạn một phen.”



“Thưa vâng.”



“Thêm nữa, có vẻ như Hiệp hội đã quyết định sẽ thực hiện nghiêm túc cuộc dẹp loạn lần này. Cho nên Hậu nhớ báo với bộ phận thiết kế trò chơi làm ra chỉnh sửa ngay lập tức, đừng để “Chàng phi công quả cảm” của chúng ta bị Hiệp hội xóa tên.”



“Ông Tổng yên tâm, công tác chỉnh sửa sẽ được triển khai ngay lập tức.”



“Tốt. Sau khi xong việc nhớ báo cáo lại cho tôi.”



Cúp máy, chủ quản Hậu thở ra một hơi rồi phân phó người nhân viên vẫn còn đang đứng trước mặt: “Báo với đội ngũ bên kia kết thúc đợt tấn công lần này đi, mọi người quay trở về bộ phận của mình chờ lệnh. Còn nữa, anh liên lạc với tất cả mọi người rằng tôi chuẩn bị mở một cuộc họp khẩn cấp. Nửa tiếng sau tất cả các thành viên chủ chốt đang ở phân bộ phải có mặt đầy đủ.”



“Dạ.”





----------



Bất chấp việc bị các công ty trò chơi lớn nhỏ trên thị trường phản đối kịch liệt, những ngày sau đó Hiệp hội vẫn mạnh tay dẹp bỏ các phiên bản ăn theo “Flappy Bird” trắng trợn đang được phát hành trên thị trường. Chỉ có một số ít trò chơi sở hữu sự cách tân ngay từ đầu, hoặc vừa được đơn vị chế tác bổ sung thêm tính năng mới kịp thời là may mắn thoát khỏi “cuộc thanh trừng” rầm rộ nhất làng trò chơi nội địa năm 2025.



Và như thường lệ, Dương Khoa chẳng thèm để ý tới sự kiện nổi bật liên quan gián tiếp đến Ninja Studio đang diễn ra ở bên ngoài. Với bản thân hắn thì, nó còn chẳng hấp dẫn bằng những tin tức nội bộ mà hắn vừa mới nhận được.



“… Và đó là toàn bộ tính năng của “Nexus”. Mọi người thấy thế nào ạ?” Sau một hồi trình bày thành quả mấy tháng trời của mình trên màn chiếu, Hưng hồi hộp quay về phía mọi người hỏi ý kiến.



“Tuyệt vời!”



“Chú Hưng giỏi lắm!”



“Em Hưng xuất sắc quá!”



“Anh Hưng làm rất tốt.” Chờ cho mọi người lên tiếng khen ngợi Hưng xong Dương Khoa mới chốt lại: “Nếu mọi người cảm thấy mọi thứ như vậy đã là ổn thì chúng ta sẽ đem “Nexus” đi vào hoạt động luôn. Thư viện ban đầu của nó sẽ bao gồm ba trò chơi đang phát hành là “Flappy Bird”, “Fruit Ninja” và “Cut the Rope”. Thêm nữa, sau này bất kỳ trò chơi nào của Ninja Studio cũng đều sẽ được đưa lên bình đài của anh Hưng cho người chơi thuận tiện trong việc tải về.”



“Đi vào hoạt động được luôn rồi hả sếp Khoa?” Hưng mừng rỡ hỏi lại.



“Đúng thế. Trước mắt chúng ta cứ vận hành “Nexus” trên các thiết bị di động đúng như kế hoạch, sau này nếu có nhu cầu thì chúng ta sẽ phát triển thêm phiên bản của nó trên các hệ máy khác. Mọi người thấy sao?”



“Còn phải hỏi, ô kê con dê!” Thiếu Hoàng đứng ra đại diện cho mọi người tán thành ý kiến của Dương Khoa.



“Vậy buổi trình bày tới đây là kết thúc nhé. Anh Hưng nghỉ ngơi một hai ngày đi, sau đó em sẽ giao tiếp công việc cho anh thực hiện.”



“Cụ thể là công việc gì vậy sếp?” Cơn tò mò trỗi dậy Hưng không nhịn được hỏi lại.



“Tất nhiên là công việc chế tác trò chơi anh Hưng mong nhớ ngày đêm rồi. (cười)”



“Sếp Khoa muôn năm!”



“Muôn năm? Các em đang làm gì thế?” Từ ngoài thềm cửa đi vào, bất ngờ trông thấy cảnh Hưng giơ tay reo hò một cách khoa trương Thu Lan ngạc nhiên lên tiếng.



“Chị Lan về rồi đấy à. Bọn em vừa mới nghe anh Hưng trình bày sản phẩm mới nhất của anh ấy. Chất lượng tuyệt lắm, bây giờ phòng làm việc của chúng ta có bình đài nền tảng riêng rồi chị Lan nhé.”



“Thế hả. Chúc mừng Hưng.” Lắng nghe Dương Khoa giải thích đôi câu, Thu Lan quay sang chúc mừng Hưng rồi nói tiếp: “Bây giờ Khoa có rảnh không, đi cùng chị một chuyến đi.”



“Đi đâu thế chị?”



“Đi xem trụ sở cho thuê.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK