“Dì chắc chứ?” Phó Văn Thâm hỏi.
Dì Ngô lắc đầu: "Tôi không rõ lắm…"
Phó Văn Thâm quay đầu nhìn vào phòng khách.
Chung Lê rất thông minh, cho dù cô có thực sự nghĩ như vậy, cũng không thể nào nói cho Nghiêm Đường.
Anh còn không ngờ cô lại coi như không có gì, và thậm chí còn gọi mẹ anh là mẹ.
Sau khi xem xong chương trình, Chung Lê chắp tay sau lưng bước từ phòng khách đi ra và hỏi anh: "Chồng, hôm nay anh không đi làm sao?"
"có .' Phó Văn Thâm nói.
Tay Chung Lê chạm vào khuy măng sét màu xanh đậm trên tay áo nói: "Vậy là anh đặc biệt muốn về ăn trưa với em sao?”
Phó Văn Thâm không nói có hay không, cô tự động hiểu theo hướng tốt, cảm thấy phần lớn thời gian anh im lặng là ngâm đồng ý.
"Nhanh như vậy anh đã nhớ em rồi?"
Anh mới làm nửa ngày, đã nóng lòng muốn quay lại gặp cô, tên cặn bã này sao hôm nay lại dính cô như vậy?
Cô quyết định thử dò xét một chút.
Chung Lê dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay của Phó Văn Thâm, kiêng chân nâng mặt anh lên và nói: "Anh hôn em một cái đi."
Cô ngẩng khuôn mặt trắng bóc lên, đôi mắt xinh đẹp cong cong, nụ cười ý nhị, giọng nói thì ngọt ngào.
Phó Văn Thâm hạ mắt, bình tĩnh nhìn cô, khuôn mặt vô cảm còn có chút khá lạnh lùng.
Không hôn?
Chẳng lẽ là do cô tự mình đa tình sao?
Chung Lê cùng anh đối mắt vài giây, thấy bộ dạng hờ hững không nhúc nhích của anh, nụ cười trên mặt biến mất, gót chân sắp khuyu xuống đất.
Coi như cô chưa nói gì.
Lúc này, đột nhiên Phó Văn Thâm cúi đầu hôn lên đôi môi hồng nhạt của cô. Nụ hôn này mười phần khắc chế lại ngắn ngủi, chỉ là một cái chạm nhẹ, không mạnh mẽ và cường thế như đêm qua.
Nhưng lại không khỏi có dư vị lưu luyến kéo dài. Trong bếp, dì Ngô đang quay lưng về phía hai người,
khua dao băm ớt xanh kêu thật to, đem hai người đang ân ái ngay phía sau coi như không khí.
Sau khi hôn cô, Phó Văn Thâm ngẩng đầu lên, vẫn là vẻ mặt thờ ơ đó, cầm chặt tay cô: "Ra ngoài đi, ở đây nghẹt thở."
Dì Ngô: "…
Bà ấy không cảm thấy nghẹn ngào, mà hai người lại cảm thấy nghẹn thở saoll!
Chung Lê được anh dẫn ra khỏi bếp, cảm giác như mây bồng bềnh trên bầu trời xanh ngoài cửa sổ.
Tên cặn bã này nhất định đã bị thu hút bởi sự quyến rũ của cô.
Ah, thật sự ngọt ngào mà.
Buổi trưa hàng ngày, Phó Văn Thâm hiếm khi ăn trưa ở nhà.
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn dài, Chung Lê rút chân ra khỏi dép, dưới gầm bàn giãm lên giày của Phó Văn Thâm.
Bên kia bàn ăn, Phó Văn Thâm nhướng mày liếc nhìn cô.
Cô làm như không có chuyện gì mà chớp chớp mắt nhìn anh, như thể cô vô tôi, không làm gì cả.
Dưới bàn ăn đôi bàn chân trắng nõn và xinh đẹp của cô giẫãm lên đôi giày màu xám đậm của người đàn ông, hai người yên tĩnh ăn cơm, ai cũng không nhìn thấy.
Phó Văn Thâm thu tầm mắt, tiếp tục ăn.
Sau khi ăn trưa với cô xong, Phó Văn Thâm cũng không ở lại bao lâu.
Thấy anh mặc áo khoác muốn ra ngoài, Chung Lê hỏi: "Chồng, chiều nay anh có việc phải làm sao?"
"Ừm" "Chuyện gì vậy?" "Cần đến một nơi." Phó Văn Thâm nói.
Chung Lê tỏ ra lưu luyến không rời: "Vậy anh về sớm một chút nhé."
Lần cuối cùng Phó Văn Thâm trở lại Hằng Hoà Viện là vào Tết Trung thu.
Số lần anh về nhà họ Phó không nhiều, ngoại trừ những ngày Tết quan trọng, thì chính là sinh nhật của mấy người lớn tuổi trong nhà.
Hôm nay không phải ngày lễ, còn hai tháng nữa mới đến sinh nhật của ông cụ Phó, thấy anh đột nhiên trở về mà không nói trước, người hầu trong nhà nhìn thấy thì đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Phó Trường Định và Phó Trường Vệ không có ở nhà, ông cụ Phó thì mời một người bạn cũ đi câu cá, cũng không biết bao giờ về, trong nhà chỉ còn mỗi Nghiêm Đường, ngôi nhà lớn trở nên khá vắng vẻ.