"Đương nhiên là nó bận công việc." Nghiêm Đường nói, "Tôi cũng đã lâu không gặp nó rồi. Công ty có nhiều việc, nó thường xuyên đi công tác, khi bận thì chẳng có thời gian để nghỉ ngơi."
"Vậy là do cậu ấy giỏi giang, chẳng như thằng con nhà tôi, không ngày nào thấy được bóng dáng của nó, chẳng làm được việc gì ra trò cả." Trình phu nhân nhắc. đến thằng con trời đánh đó thì lại buồn phiền.
"Con trai nhà chị đúng là đáng lo, hay là tìm một người vợ để quản cậu ấy đi. Chị thấy con gái Triệu phu nhân sau khi kết hôn rồi thì không chơi bời bên ngoài cả ngày nữa."
Triệu phu nhân tỏ vẻ hài lòng: "Gần đây Tinh Xán nhà chúng tôi đúng là đã ngoan hơn nhiều."
Trình phu nhân không cho là vậy: "Vũ Ngũ tuổi còn nhỏ, chưa chính chắn, bây giờ để cậu ấy kết hôn thì chẳng phải sẽ làm hại con gái nhà người ta sao."
"Văn Thâm cũng không còn nhỏ nữa, phải rồi, thời gian trước chẳng phải gia đình hai chị dự định đính hôn sao, sao không có tin gì nữa vật vị phu nhân không biết nhiều về nội tình nên đã dẫm vào bãi mìn.
Lời này vừa nói ra, cả căn phòng bỗng chốc yên lặng.
Mặc dù không biết nội tình, nhưng thông tin hai gia đình đính hôn không thành đã được truyền ra trong nhóm.
Đái Văn Lệ mỉm cười để xoa dịu bầu không khí căng thẳng: "Chuyện này không thể vội vàng được, bọn trẻ có cách nghĩ của riêng chúng."
Phùng phu nhân vừa mới ra tháng, cơ thể hơi yếu, nghe vậy cũng nói: “Tôi thấy Văn Thâm xứng với Chung Tình của chị hơn. Tình Tình từ nhỏ đã có thành tích xuất sắc, biết lễ nghĩa, còn Chung Lê tuy xinh đẹp và dễ mến nhưng lại hơi phô trương.
Bà ta và Nghiêm Đường là bạn thân, tình bạn hàng chục năm nên đương nhiên là có một số ý kiến về Chung Lê.
Có một người trước kia từng có chút xích mích với Tần Nghiên, nói với giọng quái gở: "Đẹp quá chưa chắc là chuyện tốt, không an phận, Văn Thâm bận rộn công việc, hơn nữa chọn vợ nên chọn người đức hạnh, Tình Tình vẫn tốt hơn."
Đái Văn Lệ thực sự không thích nghe những lời này, chê người này khen người kia, thực sự chẳng khen ngợi ai thật lòng cả.
Cái gì gọi là đẹp mà không an phận, Tình Tình vẫn tốt hơn gì chứ? Lê Lê nhà họ tuy yểu điệu, nhưng thực ra rất có chừng mực trong cách xử lý mọi việc. Tình Tình cũng rất xinh đẹp, con bé vẫn là một hoa khôi trong trường, bà ta đang ghét bỏ ai chứ.
Nhưng bà ta còn chưa kịp mở miệng, thì đã nghe Triệu phu nhân thẳng tính trực tiếp mảng: "Lời nói của chị thật chua ngoa, Phi Phi nhà chị tướng mạo bình thường, nửa năm đổi bốn năm bạn trai, thì an phận ở chỗ nào?"
Đái Văn Lệ tiếp lời: "Cũng không thể nói như vậy, lần trước Phi Phi đã cắt khóe mắt và gọt hàm, khuôn mặt đã trở nên nhỏ gọn hơn và trông đẹp hơn trước rất nhiều rồi"
Người đó liên đổi sắc mặt, không muốn đắc tội với hai người bọn họ, nên đã hậm hực ngậm miệng lại.
Triệu phu nhân nói tiếp: "Lê Lê và Tình Tình đều giống mẹ, một người thì xinh đẹp tuyệt trần, còn người kia thì được giáo dục tốt và rất ưu tú, bây giờ vẫn đang học nghiên cứu sinh tại Đại học Q, Văn Thâm cũng là một tài năng trẻ hiếm có, tôi thấy những đứa trẻ này đều rất tốt. Đương nhiên là việc này vẫn phải xem ý kiến của chúng nó."
Chủ đề câu chuyện lại vòng về đây, Nghiêm Đường khế nhếch khóe môi, bà ta đã nói dưới ánh mắt của mọi người: “Nếu đã không có duyên phận với nhà họ Chung thì cũng không nên ép uổng. Văn Thâm bây giờ tập trung vào sự nghiệp nên cũng không nóng vội nhất thời."
Thái độ này có vẻ hơi kiêu ngạo và lạnh lùng, dường như không muốn kết thông gia với nhà họ Chung nữa cả về nghĩ đen lẫn nghĩa bóng.
Đái Văn Lệ cũng mỉm cười và nói thêm: "Đúng vậy, bọn trẻ bây giờ kết hôn muộn, Lê Lê nhà chúng tôi mới 24, Tình Tình vẫn chưa tốt nghiệp, cho nên không gấp."