Long Cửu Thần lạnh lùng nói: “Thế nào, Thang Lập Võ vẫn làm con rùa đen rút đầu, đế các người đi tìm cái chết à?”
“Ha ha ha…” Trương Bảo Quốc cười hung ác: “Giết một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu không cần hội trưởng Thang đích thân ra mặt? Chúng tôi là đủ rồi!”
Nói xong, một ông già mặc đồ Đường khác tiến lên một bước, phẫn nộ quát: “Tên họ Long kia, cậu đã hại chết con rể Diệp Nguyên Khôn và cháu trai Diệp Mặc của tôi. Mối hận này không đội trời chung, lập tức quỳ xuống nhận lấy cái chết
cho tôi!”
Hàn Vĩnh Thành tiến lên một bước, nghiêm khắc cảnh cáo: “Ngô Minh Đức, tốt nhất ông đừng tìm chết. Cha Long của tôi không phải là ông có thế đắc tội, dẫn người ra khỏi đây nhanh lên!”
“Ông câm miệng cho tôi!”
Ngô Minh Đức hét lên: “ông cho rằng ông vẫn là Hàn Vĩnh Thành của năm đó sao? ông có tư cách gì mà nói chuyện trước mặt tôi? Tôi không chỉ muốn giết tên họ Long kia, tôi còn muốn giết sạch cả đám người thân bạn bè của cậu ta, trong đó có cả tên rác rưởi nhận giặc làm cha như ông, còn có Hoàng Thiên Bá nữa! Tôi muốn các người xuống chôn cùng với con rể và cháu trai tôi!”
“Chết con mẹ mày!”
Một tên giang hồ như Hoàng Thiên Bá sao có thể chịu được những lời cuồng ngôn như vậy?
Ông ta lập tức bước lên một bước, giơ tay lên quá đầu, thúc giục chân khí dâng trào trong cơ thể, không khí xung quanh vọt vào lòng bàn tay ông ta, ngưng tụ thành một thanh đại đao lập loè.
“Muốn giết Tổng đà chủ của chúng tôi thì trước tiên vượt qua cửa ải của tôi đã!”
Vừa dứt lời, Hoàng Thiên Bá đã vung đao
chém ra.
Vút!
Không khí bị chém mở, một luồng đao khí hình lưỡi liềm nhanh chóng tiếp cận Ngô Minh Đức.
Bùm!
Bị một ông già mặc trang phục luyện công đằng sau Ngô Minh Đức một quyền đánh nát.
“Quán chủ của võ quán Thịnh Uy Kim Lăng, Quách Thịnh Uy?” Hoàng Thiên Bá cau mày.
“Không sai!” Ngô Minh Đức ngạo nghễ nói: “Hắn chính là Quách Thịnh Uy, quán chủ võ quán Thịnh Uy, Tứ Phẩm Võ Hầu Đại Thành, Hoàng Thiên Bá ông cùng lắm chỉ là Tứ Phấm Võ Hầu Tiếu Thành, đủ sức giết ông!”
Nói xong, ông ta vung tay lên: “Quán chủ Quách, giết hết bọn họ, tiền thù lao sẽ thêm một tỷ!”
Làm sao Quách Thịnh Uy có thế bỏ lỡ cơ hội phát tài này?
Ông ta hưng phấn kêu lên: “Đám kiến hôi, chịu chết cho ông!”
Ông ta mở tay ra, bình rượu xung quanh nổ tung, các mảnh vỡ tập trung về phía ông ta, ngưng tụ thành một quả cầu thủy tinh lớn hơn cả cái chậu, hai tay ông ta đấy mạnh, nhắm về phía
Hoàng Thiên Bá mà nổ tung.
Hoàng Thiên Bá cắn khớp hàm, cả người bay vút đi, toàn lực chém ra một đao.
Bùm!
Quang đao phát nố.
Ông ta bị một quả cầu thủy tinh đập vào ngực, bay ra mười mét, sau khi đáp xuống đất thì phun ra một ngụm máu.
“Lên!”
Hàn Vĩnh Thành vung tay lên.
Trong sổ những người ông ta mang tới cũng có hai Tứ Phẩm Võ Hầu, lập tức lao tới.
Người đầu tiên tung ra một quyền, bị đánh bay ra ngoài.
Người thứ hai đập vỡ quả cầu thủy tinh, lùi lại vài bước mới đứng vững, nắm đấm bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Quá mạnh! Quán chủ Quách này thật sự quá mạnh!”
Những người có mặt đều kinh ngạc không thôi.
Dương Tử Hi lại càng sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt như chết.
Ngô Minh Đức cười ha ha: “Tên họ Long kia, Hoàng Thiên Bá phế rồi, hai vị cao thủ dưới
trướng Hàn Vĩnh Thành cũng vô dụng, xỉn hỏi cậu còn có thể dựa vào cái gì?”
“Lên hết cho tôi! Thề sống chết bảo vệ Tổng đà chủ!” Hoàng Thiên Bá đứng dậy, hét lên những lời này.
Dưới trướng ông ta có trên trăm tên thuộc hạ, tất cả đều liều mạng giơ cao đao rựa lên cao, liều mạng vọt mới.
“Muốn chết!”
Sắc mặt Quách Thịnh Uy giận dữ, giơ tay ngưng tụ một thanh đại đao dài ba mét, sát khí bao trùm toàn trường, nhiệt độ giảm xuống hai mươi độ, khiến người ta rùng mình.
“Đám kiến hôi, đi chết hết cho tôi!”
Vừa dứt lời, Quách Thịnh Uy chém xuống một đao.
Long Cửu Thần đang định động thủ thì đột nhiên, một bóng người vạm vỡ lao tới, nhanh chóng xuất hiện phía sau Quách Thịnh Uy, tung ra một quyền.
“Quán chủ Quách cấn thận phía sau!!!”
Tiếng hét của Ngô Minh Đức vừa vang lên.
Bịch!
Quách Thịnh Uy bị một quyền đấm vào lưng, cánh tay đẫm máu duỗi ra từ ngực ông ta.
Quang đao lơ lửng trên không trung cũng không kịp chém xuống.
Quách Thịnh Uy không dám tin mà quay đầu lại.
Lúc này, một bóng xinh đẹp bay tới, lợi kiếm trong tay chém ra.
Vút!
Máu tươi bắn tung toé.
Đầu của Quách Sinh Vi bay ra ngoài mấy mét.
Khiến toàn trường chấn động!
Mọi người đều chết lặng.
“Chúng, chúng, chúng… chúng mày là ai?” Ngô Minh Đức sợ đến mức nói năng không rõ ràng.
Đôi nam nữ không để ý tới ông ta, đi thẳng đến chỗ Long cửu Thần, quỳ một gối xuống.
“Thanh Loan.”
“Kim Cương.”
“Nghe lệnh chủ nhân đến đây hầu hạ cậu chủ!”
“Ha ha ha…” Trương Bảo Quốc cười hung ác: “Giết một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu không cần hội trưởng Thang đích thân ra mặt? Chúng tôi là đủ rồi!”
Nói xong, một ông già mặc đồ Đường khác tiến lên một bước, phẫn nộ quát: “Tên họ Long kia, cậu đã hại chết con rể Diệp Nguyên Khôn và cháu trai Diệp Mặc của tôi. Mối hận này không đội trời chung, lập tức quỳ xuống nhận lấy cái chết
cho tôi!”
Hàn Vĩnh Thành tiến lên một bước, nghiêm khắc cảnh cáo: “Ngô Minh Đức, tốt nhất ông đừng tìm chết. Cha Long của tôi không phải là ông có thế đắc tội, dẫn người ra khỏi đây nhanh lên!”
“Ông câm miệng cho tôi!”
Ngô Minh Đức hét lên: “ông cho rằng ông vẫn là Hàn Vĩnh Thành của năm đó sao? ông có tư cách gì mà nói chuyện trước mặt tôi? Tôi không chỉ muốn giết tên họ Long kia, tôi còn muốn giết sạch cả đám người thân bạn bè của cậu ta, trong đó có cả tên rác rưởi nhận giặc làm cha như ông, còn có Hoàng Thiên Bá nữa! Tôi muốn các người xuống chôn cùng với con rể và cháu trai tôi!”
“Chết con mẹ mày!”
Một tên giang hồ như Hoàng Thiên Bá sao có thể chịu được những lời cuồng ngôn như vậy?
Ông ta lập tức bước lên một bước, giơ tay lên quá đầu, thúc giục chân khí dâng trào trong cơ thể, không khí xung quanh vọt vào lòng bàn tay ông ta, ngưng tụ thành một thanh đại đao lập loè.
“Muốn giết Tổng đà chủ của chúng tôi thì trước tiên vượt qua cửa ải của tôi đã!”
Vừa dứt lời, Hoàng Thiên Bá đã vung đao
chém ra.
Vút!
Không khí bị chém mở, một luồng đao khí hình lưỡi liềm nhanh chóng tiếp cận Ngô Minh Đức.
Bùm!
Bị một ông già mặc trang phục luyện công đằng sau Ngô Minh Đức một quyền đánh nát.
“Quán chủ của võ quán Thịnh Uy Kim Lăng, Quách Thịnh Uy?” Hoàng Thiên Bá cau mày.
“Không sai!” Ngô Minh Đức ngạo nghễ nói: “Hắn chính là Quách Thịnh Uy, quán chủ võ quán Thịnh Uy, Tứ Phẩm Võ Hầu Đại Thành, Hoàng Thiên Bá ông cùng lắm chỉ là Tứ Phấm Võ Hầu Tiếu Thành, đủ sức giết ông!”
Nói xong, ông ta vung tay lên: “Quán chủ Quách, giết hết bọn họ, tiền thù lao sẽ thêm một tỷ!”
Làm sao Quách Thịnh Uy có thế bỏ lỡ cơ hội phát tài này?
Ông ta hưng phấn kêu lên: “Đám kiến hôi, chịu chết cho ông!”
Ông ta mở tay ra, bình rượu xung quanh nổ tung, các mảnh vỡ tập trung về phía ông ta, ngưng tụ thành một quả cầu thủy tinh lớn hơn cả cái chậu, hai tay ông ta đấy mạnh, nhắm về phía
Hoàng Thiên Bá mà nổ tung.
Hoàng Thiên Bá cắn khớp hàm, cả người bay vút đi, toàn lực chém ra một đao.
Bùm!
Quang đao phát nố.
Ông ta bị một quả cầu thủy tinh đập vào ngực, bay ra mười mét, sau khi đáp xuống đất thì phun ra một ngụm máu.
“Lên!”
Hàn Vĩnh Thành vung tay lên.
Trong sổ những người ông ta mang tới cũng có hai Tứ Phẩm Võ Hầu, lập tức lao tới.
Người đầu tiên tung ra một quyền, bị đánh bay ra ngoài.
Người thứ hai đập vỡ quả cầu thủy tinh, lùi lại vài bước mới đứng vững, nắm đấm bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Quá mạnh! Quán chủ Quách này thật sự quá mạnh!”
Những người có mặt đều kinh ngạc không thôi.
Dương Tử Hi lại càng sợ hãi đến mức hai chân mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt như chết.
Ngô Minh Đức cười ha ha: “Tên họ Long kia, Hoàng Thiên Bá phế rồi, hai vị cao thủ dưới
trướng Hàn Vĩnh Thành cũng vô dụng, xỉn hỏi cậu còn có thể dựa vào cái gì?”
“Lên hết cho tôi! Thề sống chết bảo vệ Tổng đà chủ!” Hoàng Thiên Bá đứng dậy, hét lên những lời này.
Dưới trướng ông ta có trên trăm tên thuộc hạ, tất cả đều liều mạng giơ cao đao rựa lên cao, liều mạng vọt mới.
“Muốn chết!”
Sắc mặt Quách Thịnh Uy giận dữ, giơ tay ngưng tụ một thanh đại đao dài ba mét, sát khí bao trùm toàn trường, nhiệt độ giảm xuống hai mươi độ, khiến người ta rùng mình.
“Đám kiến hôi, đi chết hết cho tôi!”
Vừa dứt lời, Quách Thịnh Uy chém xuống một đao.
Long Cửu Thần đang định động thủ thì đột nhiên, một bóng người vạm vỡ lao tới, nhanh chóng xuất hiện phía sau Quách Thịnh Uy, tung ra một quyền.
“Quán chủ Quách cấn thận phía sau!!!”
Tiếng hét của Ngô Minh Đức vừa vang lên.
Bịch!
Quách Thịnh Uy bị một quyền đấm vào lưng, cánh tay đẫm máu duỗi ra từ ngực ông ta.
Quang đao lơ lửng trên không trung cũng không kịp chém xuống.
Quách Thịnh Uy không dám tin mà quay đầu lại.
Lúc này, một bóng xinh đẹp bay tới, lợi kiếm trong tay chém ra.
Vút!
Máu tươi bắn tung toé.
Đầu của Quách Sinh Vi bay ra ngoài mấy mét.
Khiến toàn trường chấn động!
Mọi người đều chết lặng.
“Chúng, chúng, chúng… chúng mày là ai?” Ngô Minh Đức sợ đến mức nói năng không rõ ràng.
Đôi nam nữ không để ý tới ông ta, đi thẳng đến chỗ Long cửu Thần, quỳ một gối xuống.
“Thanh Loan.”
“Kim Cương.”
“Nghe lệnh chủ nhân đến đây hầu hạ cậu chủ!”