• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh!”

Tần Tử Khanh sa sầm mặt vì tức giận.

Cô ta là cháu gái của cựu tổng tư lệnh chiến bộ Đông Cảnh.

Sở Tử Huyên, cháu gái của thiên hạ đệ nhất thần y.

Phương Thi Vận là cháu gái của người giàu nhất Thượng Hải.

Diệp Khinh Mi là cháu gái của cao thủ đứng thứ sáu trong Tôn Bảng.

Bốn người họ có thể gọi là bốn bông hoa vàng của Đại Hạ, mỗi người đều lập được thành tựu to lớn.

Long Cửu Thần anh lại chỉ là một tên ăn chơi hư hỏng, chẳng những xé bỏ hôn ước với bọn họ, lại còn diễu võ dương oai trước mặt họ, thật là đáng ghét!

Nhưng nhớ lại tiếng hét dữ dội của Long Cửu Thần vừa rồi, cô ta vẫn còn sợ hãi, cảm giác như hồn đã lìa khỏi xác.

“Đây chẳng lẽ chính là uy phong vốn có của nhà họ Long bọn họ ư?”

Tần Tử Khanh âm thầm hỏi chính mình.

Sau đó, cô ta hít một hơi thật sâu: “Nếu anh không chọn một người trong số này thì tôi biết giải thích thế nào với cha anh đây?”

Long Cửu Thần đứng dậy, quay mặt ra biển.

“Cô cứ nói với ông ta rằng tôi muốn kết hôn với cô gái đã bị tôi làm tổn thương sâu sắc kia.”

...

Vao ban đêm.

Thành phố Giang Châu, trước một biệt thự.

Khi Long Cửu Thần bước xuống khỏi chiếc xe Audi, anh nghe thấy tiếng hét thảm thiết phát ra từ biệt thự.

“Tiêu rồi!”

Long Cửu Thần nhanh chóng lao vào đại sảnh biệt thự.

Chỉ thấy năm sáu tên tóc vàng đang cầm ống sắt đánh đập tàn nhẫn một đôi vợ chồng.

Trong đó có một tên tóc vàng còn mắng xối xả: “Con khốn Dương Tử Hi đó dám cắn anh Lưu nhà tụi tao như một con chó điên!”

“Chọc cho anh Lưu tức giận thì nhà tụi bây đều phải nhà tan người chết, hai ông bà tụi bây chết đi!”

Vừa dứt lời.

Ầm!

Một cú đấm nặng nề khiến gã ta bay ra ngoài, đầu bị vỡ toác, máu chảy khắp sàn.

“Mẹ kiếp, dám đánh Cẩu ca của bọn tao, mày chết chắc rồi!”

Mấy tên còn lại lập tức dừng hành hung hai vợ chồng kia, giơ cao ống sắt nhắm về phía Long Cửu Thần.

Bịch, bịch, bịch!

Long Cửu Thần đấm đá mấy tên giang hồ kia, toàn bộ đều ngã xuống đất, kêu la thảm thiết.

“Chú dì, hai người không sao chứ?”

Long Cửu Thần đỡ đôi vợ chồng ngã xuống đất lên, nhìn thấy đầu họ bị đánh chảy máu, trong mắt anh lặng lẽ lóe lên sát ý.

“Là thằng tội phạm này! Chính mày đã hại Tử Hi nhà chúng tao thảm hại! Mày còn mặt mũi mà chạy đến nhà chúng tao à?”

Mẹ của Dương Tử Hi là Trương Ngọc Lan vừa nhìn thấy Long Cửu Thần đã đỏ mặt tức giận.

“Dì, Tử Hi bị sao? Mau nói cho cháu biết đi!” Long Cửu Thần vội vàng hỏi.

“Con gái tôi thật đáng thương!”

Trương Ngọc Lan ngồi trên mặt đất và khóc lóc thảm thiết.

Cha của Dương Tử Hi là Dương Nghĩa Sơn gầm lên với đôi mắt đỏ ngầu: “Tử Hi nhà tôi mang thai con của cậu, vốn dĩ chúng tôi đã khuyên nó bỏ cái thai đi, nhưng khi kiểm tra lại là thai đôi nam nữ nên Tử Hi không nỡ nên quyết định sinh chúng ra.”

“Thằng anh tên là Nhạc Nhạc, đứa em tên là Phi Phi, hai đứa bé đúng là món quà trân quý nhất mà ông trời đã ban cho nhà tôi, chúng tôi rất mực cưng chiều.”

“Nhưng chỉ một tháng trước, có mấy kẻ buôn người đã chạy vào trường mẫu giáo và bắt hai đứa trẻ đi. Khi cảnh sát bắt được những kẻ buôn người, hai đứa trẻ đã bị bán cho những kẻ buôn bán nội tạng rồi!”

“Tử Hi khóc rất thảm thiết!”

“Một gia đình đang yên đang lành, thế mà đã bị huỷ hoại rồi!”

Ầm!

Long Cửu Thần sững sờ như bị năm tia sét đánh trúng!

Anh vốn là cháu của Long Ngạo, vua Tây Lương, là con trai của Long Kiêu. Long Ngạo không để ý đến sự phản đối của quân đội, đã giao năm mươi vạn quân Tây Lương cho Long Kiêu, khiến anh bị ám sát, mẹ anh vì cứu anh đã chết thảm dưới con dao của hung thủ.

Để bảo vệ tính mạng cũng như để sau này lớn lên báo thù cho mẹ mà anh đã nguỵ trang bản thân thành một tay ăn chơi hư hỏng, mỗi ngày đều phải dẫn hai ba cô gái đi khách sạn, vì thế bị chụp cho danh hiệu là “Xa vương”.

Nhưng trên thực tế, anh chưa từng làm gì cả!

Chỉ để cho những người đó biết anh là một kẻ ngu dốt và bất tài, thế thôi.

Nhưng những người đó vẫn không chịu buông tha cho anh mà còn tạo ra một vụ án oan lớn.

Vào mùa hè năm cuối đại học, anh bị người ta hạ thuốc và làm hại một cô gái vô tội.

Cô gái đó không ai khác chính là hoa hậu giảng đường Dương Tử Hi của trường đại học Thanh Hoa!

Anh nhớ ngày hôm đó khi anh bị bắt, trên giường có vết máu loang, Dương Tử Hi không ngừng run rẩy, gối ướt đẫm nước mắt, tóc cũng ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng anh không ngờ Dương Tử Hi lại mang thai đứa con của mình!

Điều anh không ngờ tới là hai đứa con song sinh của mình lại bị bọn buôn người bắt và bán để lấy nội tạng!

“Đám buôn người chết tiệt! Tao phải giết sạch chúng mày! Giết sạch chúng mày!”

Cạch, cạch, cạch!

Long Cửu Thần nắm chặt nắm đấm đến nỗi phát ra tiếng kêu như pháo nổ, bầu trời vốn trong xanh vào lúc này đã thay đổi.

“Người này thật đáng sợ! Chạy mau!”

Mấy tên côn đồ sợ đến vỡ mật, vội dìu nhau chạy trốn.

“Tất cả chết hết đi!”

Long Cửu Thần nổi trận lôi đình, đã đánh chết tất cả đám côn đồ ngay tại chỗ!

Trương Ngọc Lan và Dương Nghĩa Sơn đều choáng váng!

“Chú dì, Tử Hi ở đâu? Cô ấy ở đâu? Mau nói cho cháu biết!” Long Cửu Thần rất lo lắng, anh biết chắc Dương Tử Hi đã xảy ra chuyện gì đó!

Trương Ngọc Lan vừa khóc vừa trả lời: “Tử Hi nghi ngờ một thanh niên tên là Lưu Thiệu Kiệt đã ra lệnh cho bọn buôn người bắt cóc hai đứa nhỏ nên đã chạy đến nhà họ Lưu để đòi người rồi, còn cầm theo dao phục kích Lưu Thiệu Kiệt, cùng chết với anh ta.”

“Sau đó nó đã bị Lưu Thiệu Kiệt lôi đến bệnh viện tâm thần, tiêm thuốc để biến nó thành kẻ điên.”

Ầm!

Trên cơ thể của Long Cửu Thần bộc phát ra sát khí rất đáng sợ, khiến nhiệt độ toàn bộ đại sảnh trong nháy mắt giảm xuống hai mươi độ, giống như một động băng!

“Bệnh viện tâm thần nào?”

“Bệnh viện số 2 Giang Châu.”

Long Cửu Thần lập tức lao ra khỏi đại sảnh, cũng không quên gọi điện thoại cho Tần Tử Khanh.

“Tôi đã giết chết mấy tên lưu manh ở nhà Dương Tử Hi, cô đến giúp tôi xử lý một chút, sẵn tiện giúp tôi chăm sóc cha mẹ cô ấy.”

“Mới ra tù đã đánh chết người, lại còn là mấy người nữa. Tôi hỏi anh, anh định làm gì hả?” Tần Tử Khanh tức giận.

“Ông đây muốn tắm máu Giang Châu!”

Sau khi cúp điện thoại, Long Cửu Thần nhấn ga, chiếc Audi phóng đi như tên lửa.

Chẳng bao lâu, Long Cửu Thần xông vào bệnh viện số 2 Giang Châu, chạy tới chỗ cô gái ở quầy lễ tân.

“Mau nói cho tôi biết, Dương Tử Hi ở phòng nào?”

“Cô ấy là bệnh nhân tâm thần nặng mới đến bệnh viện chúng tôi, viện trưởng đã ra lệnh không cho ai được gặp cô ấy!” Cô gái ở quầy lễ tân nghiêm túc nói.

Ầm!

Long Cửu Thần dùng một quyền đập nát quầy lễ tân, nghiêm mặt quát: “Tôi cho cô ba giây, nếu không tôi sẽ đập nát đầu cô.”

“Ba!”

Đếm ngược vừa bắt đầu, cô gái ở quầy lễ tân đã sợ hãi đến mức vội nói: “Tầng trên cùng! Phòng 1818!”

“Mẹ kiếp! Đây là muốn nhốt Tử Hi vào mười tám tầng địa ngục đây mà!”

Hai mắt của Long Cửu Thần sắp nổ tung, mang theo ngọn lửa cuồng nộ xông vào thang máy.

...

Lúc này.

Ở phòng bệnh 1818.

Một người phụ nữ đang bị trói vào giường bệnh.

Một người đàn ông mặc áo khoác trắng lấy một ống tiêm to và dài rồi rút ra một ống thuốc đầy.

Người phụ nữ trên giường bệnh nhìn thấy mà gân xanh trên trán nổi lên, mắt muốn nổ tung!

“Viện trưởng, tiêm xong mũi tiêm này, Dương Tử Hi sẽ biến thành một kẻ điên phải không?” Một người thanh niên ngồi trên ghế, nhìn ống tiêm, hỏi.

“Đúng vậy.” Viện trưởng gật đầu: “Đây là loại thuốc điều trị tâm thần phân liệt tiên tiến nhất trên thế giới. Một khi tiêm vào, bệnh tâm thần phân liệt của cô ta sẽ bộc phát.”

“Cứ ba ngày lại tiêm một mũi, liên tục trong nửa tháng, lúc đó tâm thần của cô ta sẽ hoàn toàn bị phân liệt, không còn biết mình là ai nữa.”

Gã thanh niên ngồi trên ghế cười lớn: “Vậy thì tiêm ngay đi, để tránh cho con chó cái điên này lại cắn người loạn xạ, sớm muộn gì cũng sẽ hại chết tôi.”

“Đừng!”

Dương Tử Hi sợ hãi cực độ, bắt đầu vùng vẫy dữ dội.

“Tôi phải tìm thi thể của hai đứa con tôi. Đừng tiêm thuốc cho tôi. Đừng biến tôi thành kẻ điên. Tôi cầu xin mấy người, đừng tiêm thuốc cho tôi!”

Nhưng dù có vùng vẫy thế nào, cô cũng không thể thoát khỏi sợi dây to bằng ngón tay cái.

“Đừng sợ, tôi tiêm thuốc này vào rồi cô sẽ không đau đớn, khổ sở nữa. Hãy kiên nhẫn, sẽ nhanh thôi.”

Tên viện trưởng cười xấu xa, đâm cây kim vào động mạch chủ của Dương Tử Hi.

“Đừng mà!”

Dương Tử Hi khàn giọng hét lên, đôi mắt tuyệt vọng trợn to!

Lưu Thiệu Kiệt ngồi trên ghế cười cực kỳ hung ác.

“Dương Tử Hi, khi cô trở thành người điên, tôi sẽ tha hồ giày vò cô, đến lúc đó coi cô còn có thể phản kháng nữa không, ha ha ha!”

Nhưng không ngờ.

Khi anh ta đang cười sảng khoái, chợt có một tiếng nổ lớn vang lên.

Cửa phòng bệnh bị đá văng!

Một bóng người như mãnh hổ từ trên núi lao xuống, điên cuồng xông thẳng vào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK