"Cái gì?! Lý Thanh Dương gia nhập Thiết Cốt phái rồi á?"
"Cái gì?! Chưởng môn Thiết Cốt phái chỉ điểm cho trưởng lão Thương Sơn phái, người sau còn vô cùng cảm kích?"
"Cái gì?! Trưởng lão Linh Tuyền tông bị vị chưởng môn kia chém cụt một cánh tay?"
Những võ giả không có tận mắt thấy tai nghe câu chuyện phát sinh ở diễn võ trường, chỉ biết qua lời nói của người khác kể lại, bất quá tất cả biểu hiện trên gương mặt mọi người đều đồng nhất, mắt chữ o mồm chữ a, cảm giác như mình đang mơ vậy.
Không thể không nói.
Quân Thường Tiếu làm ba chuyện ở Diễn Võ tràng, tùy tiện nói một chuyện cũng đủ rung động oanh tạc dân tình!
Kể từ thời gian nửa ngày ngắn ngủi sau khi Quân Thường Tiếu đắc ý mang theo Lục Thiên Thiên cùng Lý Thanh Dương rời đi, bên trong nội thành như bầy ong vỡ tổ, tất cả mọi người đang tranh luận kịch liệt.
"Không phải chứ!"
"Môn phái rác rưởi kia, cũng có một chưởng môn hung hãn như vậy sao?"
"Tin tức có phải hay không bị người nào đó nghe một kể mười rồi?"
"Không phải nghe một kể mười gì đâu, tất cả đều là thật đấy! Ta tại Diễn Võ tràng tận mắt thấy tai nghe mà!"
“Chuyện này quả thực vượt quá sức tưởng tượng rồi a!"
"Quân chưởng môn dám chặt đứt một cánh tay của Vi trưởng lão, vậy có khác gì triệt để đắc tội Linh Tuyền tông rồi?"
"Linh Tuyền tông cũng không phải dạng vừa đâu, theo ta nghĩ không được bao lâu thì bọn họ sẽ dẫn người đi Thanh Dương thôn tìm Thiết Cốt phái gây chuyện!"
Những chuyện khiến đám người này lo lắng, Quân Thường Tiếu cũng đang tư tưởng lớn gặp nhau.
Bất quá, hắn nghĩ đến mình còn có chín mươi bảy điểm cống hiến cơ mà, có thể đổi càng nhiều vật phẩm lợi hại, khí thế không sợ hãi nghĩ thầm "Bọn người Linh Tuyền tông dám tới, ta sẽ để bọn hắn lết xác trở về."
Hắn xuyên không qua dị giới vì cái gì?
Không phải là vì mạnh lên, vì khoe khoang hay sao?
Người khác dám khi dễ? Mà còn đến trước môn phái khi dễ nữa? Loại chuyện này sống không thể nhẫn, chết cũng không thể nhịn.
Hiện tại Quân chưởng môn có chút mong chờ bọn người Linh Tuyền tông đến tìm mình gây chuyện, tiện thể có thể góp phần tăng danh vọng của môn phái luôn, để người đời biết rằng —— Thiết Cốt phái ta, các ngươi không trêu không nổi!
...
Hai cánh cửa gỗ cũ kĩ, trong một trận gió thổi qua phát ra âm thanh “cọt kẹt cọt kẹt”, dường như có thể ngã xuống lúc nào không hay.
Lý Thanh Dương đứng cách mười mét ở ngoài cửa, nhìn tòa kiến trúc rách nát, lại nhìn một chút biển hiệu “Thiết Cốt phái” treo trên cửa, khóe miệng hơi lệch nói "Chưởng môn, bây giờ ta muốn rút khỏi môn phái, còn kịp không?"
"Muộn rồi."
Quân Thường Tiếu lòng tràn đầy chua chát nói.
Kính thưa quý vị, đây chính là Thiết Cốt phái!!
Trong vòng một trăm năm, môn phái phải phát triển thành đệ nhất môn phái, đệ tử phải có mười vạn người, đơn giản chính là con đường Địa Ngục mà!
"Là lá la, Là lá la"
Đứa nhóc mới ba tuổi đầu nhún nhảy đi tới, đứng ở một góc cổng hẻo lánh, tay vịn ‘anh bạn nhỏ’, phè phỡn tưới nước bón phân cho góc tường.
"A a a!"
Quân Thường Tiếu rút kiếm ra, gào thét lên "Nhóc con, dám tiểu tiện trước cửa Thiết Cốt phái ta, bản tọa muốn cắt ‘anh bạn nhỏ’ của nhóc!"
"Chưởng môn bình tĩnh, Chưởng môn bình tĩnh!"
Lý Thanh Dương vội vàng kéo lại, sợ vị chưởng môn này đánh mất lý trí làm bậy.
"Oa oa!"
Đứa nhóc ba tuổi bị dọa sợ quá khóc lốc, vừa vểnh mông lên chạy, vừa ủy khuất hô lên "Mẹ ơi... tên chó hoang ăn hiếp con kìa!"
"A a a! Con mẹ nó!"
Quân Thường Tiếu lần nữa gào thét lên "Nhóc con, dám gọi bổn tọa là chó hoang, có tin bổn tọa bắt cóc nhóc đem bán hay không!"
"Chưởng môn đừng nóng, Chưởng môn đừng nóng!"
Lý Thanh Dương liều mạng kéo chưởng môn lại.
"Hô!"
Quân Thường Tiếu hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc rồi nói "Ta là người đứng đầu một phái, há có thể chấp nhặt với mấy đứa nhóc tí tuổi đầu cơ chứ."
"Phạch!"
Hắn thong dong vung tay áo nói "Đi thôi, chúng ta tiến..."
"Phù phù!"
Hắn vừa đi đến cửa cổng, bảng hiệu môn phái treo phía trên bị gió thổi rơi xuống, nện trực tiếp ở trên trán hắn, cả người ngã nhào ra mặt đất.
Lý Thanh Dương: "..."
Lục Thiên Thiên: "..."
"A a a! Ta muốn đạp nát nó!"
"Chưởng môn bớt giận! Chưởng môn bớt giận! Đây là bảng hiệu Thiết Cốt phái của chúng ta mà!"
...
"Thiết Cốt phái chúng ta đã muốn phát triển, thì việc đầu tiên muốn làm đó là đem cả trong lẫn ngoài trang trí lại một lần nữa, những cái cửa mục nát này hay cửa sổ cũ gì đó đổi mới hết đi."
Quân Thường Tiếu ngồi ở vị chí chủ vị trong đại điện, dùng giọng điệu thâm trầm nói.
Một chuyến đi đến thành Thanh Dương lần này, để túi tiền của hắn giàu có không ít, chuyện thứ nhất chính là sửa sang môn phái, không nói đến hoành tráng, ít ra cũng phải nhìn xem vừa mắt mới được.
"Chưởng môn."
Lý Thanh Dương nhỏ giọng nhắc nhở "Trên đầu người còn đang chảy máu kìa!"
"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ."
Quân Thường Tiếu lấy một tay xoa vào vị trí vết thương bị bảng hiệu đập trúng, nói "Những chuyện này ta giao cho ngươi, phải nhất định chú trọng hoàn thành ngay."
"Đệ tử đã rõ!"
Lý Thanh Dương nói.
"Tốt."
Quân Thường Tiếu giao cho hắn mấy tờ ngân phiếu, nhàn nhã ung dung đứng lên nói "Bản tọa cảm thấy hơi "đau đầu" nên về nghỉ ngơi trước."
...
Thiết Cốt phái xây gần một ngọn núi hoang ở thôn Thanh Dương, bởi vì Vương chưởng môn đã một đi không trở lại, cho nên người trong thôn cũng rất ít qua lại.
Nhưng mấy ngày nay, các dân làng phát hiện, một lượng lớn thợ mộc của thôn Thanh Dương di chuyển lên núi, các loại vật liệu kiến trúc cũng lần lượt được vận chuyển lên.
"Thiết Cốt phái muốn trang hoàng nhà cửa?"
"Tên nhóc chó hoang kia có tiền vậy sao?"
"Làm gì có chuyện đó, khoảng thời gian trước hắn còn phải chạy đến nhà Vương đại thẩm kiếm cơm còn gì, làm sao mà có tiền được."
"Đi, chúng ta đi lên nhìn thử xem."
Các dân làng tụm ba tụm năm kéo nhau lên núi, nhưng bị Lục Thiên Thiên ngăn cản ở trước đường núi nói "Môn phái đang trong thời gian sửa chữa, nếu không phải đệ tử môn phái, không được tự tiện đi lên."
"Cô nương này."
Một tên dân làng cười nói "Chúng ta là người dưới núi, cùng chó..."
"Roẹt!"
Lục Thiên Thiên rút kiếm ra khỏi vỏ, lạnh lùng nói "Chưởng môn có lệnh, ai dám gọi tên riêng của hắn, giết toàn bộ không cần biết lý do."
"Xoát!"
Một giây này, người dân thôn Thanh Dương hóa thân thành cao thủ giang hồ, trong chớp mắt biến mất không còn tăm hơi.
Lục Thiên Thiên thu kiếm vào vỏ, thấp giọng nói "Cái biệt danh ‘Chó hoang’ này so cái tên ‘Quân Thường Tiếu’ nghe êm tai nhiều, không biết vì sao chưởng môn lại phản đối nhỉ?"
...
Tất cả công việc sửa chữa môn phái đều giao cho Lý Thanh Dương xử lý.
Quân chưởng môn ngồi xếp bằng ở trong căn phòng, suy nghĩ nói "Người đã đủ rồi, nhưng các đệ tử cần phả làm nhiệm vụ môn phái để thăng cấp Kiến thiết môn phái."
"Xoát!"
Hắn lại kéo ra bảng hệ thống, phát hiện nhiệm vụ môn phái tạm thời vẫn chưa có biến hóa gì cả, thế là hắn cảm thấy khó hiểu nói "Hệ thống, lúc nào mới có môn phái nhiệm vụ đây?"
Hệ thống nói "Xin chủ nhân chờ."
"..."
Quân Thường Tiếu trầm mặc, tiện tay ấn mở khu mua sắm, nhìn xem có cái đồ vật gì là mình cần hay không.
Võ học đã có, vũ khí cũng đã có luôn, hắn đúng là tạm thời không có nhu cầu.
Không đúng.
Mình đang thiếu cảnh giới nha!
Quân Thường Tiếu không nghĩ mình chỉ với tu vi Khai Mạch ngũ đoạn, có thể che trời lấp biển ở Tinh Vẫn đại lục này, cho nên việc đề cao cảnh giới cần phải đặt lên hàng đầu!
"Có bán Kinh Nghiệm phù hay không đây?"
Hắn bắt đầu lục lọi tìm kiếm, kết quả kéo đến hàng cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng.
Quân Thường Tiếu nằm ở trên giường, tay che vết thương còn rướm máu ở đầu nói "Chẳng lẽ ta cũng phải giống võ giả ở nơi đây, cần phải ngồi xuống tu luyện để nâng cao tu vi?"
Không phải là không làm được, mà như vậy có chút chậm như rùa bò!
Dù sao tư chất của thân thể này chỉ ở mức bình thường, cũng không có công pháp cao cấp gì, chỉ dựa theo phương thức bình thường tu luyện, đột phá Võ Đồ là chuyện không có khả năng.
"Đúng rồi nhỉ!"
Quân Thường Tiếu vỗ trán một cái, máu tươi rướm rướm trào ra, nói "Mình có thể cải tạo tư chất mà!"
"Xoát!"
Hắn một lần nữa mở ra bảng hệ thống, tiến vào khu mua sắm sơ cấp, lướt nhanh hướng xuống dưới, rất nhanh khóa chặt lại một vật phẩm có tên là "Dịch Cải Tạo Tư Chất".
Ấn vào phần giới thiệu vật phẩm——
"Vật phẩm: Dịch Cải Tạo Tư Chất."
"Công dụng: Giúp cải tạo tư chất của bản thân, dựa trên cấp độ hiện tại tăng lên một cấp.”
“Chú thích: Chỉ người có tư chất Đê phẩm mới có thể sử dụng."
"Thời gian tác dụng: Cả đời."
"Giá: Năm mươi điểm cống hiến."
"Năm mươi điểm??"
Quân Thường Tiếu có cảm giác muốn rút lui, nhìn thấy giá bán thật sự là năm mươi điểm cống hiến, suy sụp nói "Vật phẩm cải tạo tư chất đắt đỏ đến như thế sao?"
"Đúng rồi, đúng rồi."
"Tốc độ tu luyện của võ giả cùng với giới hạn cảnh giới đều dựa vào tư chất mà xét, đắt một chút cũng là hợp tình hợp lý."
Hắn không do dự nữa, quyết định mua sắm.
"Đinh!"
"Chủ nhân tiêu hao năm mươi điểm cống hiến, mua hoàn tất một “Dịch Cải Tạo Tư Chất”, hàng đã vận chuyển đến trong không gian giới chỉ."
"Đinh!"
"Điểm cống hiến môn phái: 47/100. Từ chương 26 ta sẽ bắt đầu đặt VIP ^^, mong các đọc giả vẫn ủng hộ cho!!!
"Cái gì?! Chưởng môn Thiết Cốt phái chỉ điểm cho trưởng lão Thương Sơn phái, người sau còn vô cùng cảm kích?"
"Cái gì?! Trưởng lão Linh Tuyền tông bị vị chưởng môn kia chém cụt một cánh tay?"
Những võ giả không có tận mắt thấy tai nghe câu chuyện phát sinh ở diễn võ trường, chỉ biết qua lời nói của người khác kể lại, bất quá tất cả biểu hiện trên gương mặt mọi người đều đồng nhất, mắt chữ o mồm chữ a, cảm giác như mình đang mơ vậy.
Không thể không nói.
Quân Thường Tiếu làm ba chuyện ở Diễn Võ tràng, tùy tiện nói một chuyện cũng đủ rung động oanh tạc dân tình!
Kể từ thời gian nửa ngày ngắn ngủi sau khi Quân Thường Tiếu đắc ý mang theo Lục Thiên Thiên cùng Lý Thanh Dương rời đi, bên trong nội thành như bầy ong vỡ tổ, tất cả mọi người đang tranh luận kịch liệt.
"Không phải chứ!"
"Môn phái rác rưởi kia, cũng có một chưởng môn hung hãn như vậy sao?"
"Tin tức có phải hay không bị người nào đó nghe một kể mười rồi?"
"Không phải nghe một kể mười gì đâu, tất cả đều là thật đấy! Ta tại Diễn Võ tràng tận mắt thấy tai nghe mà!"
“Chuyện này quả thực vượt quá sức tưởng tượng rồi a!"
"Quân chưởng môn dám chặt đứt một cánh tay của Vi trưởng lão, vậy có khác gì triệt để đắc tội Linh Tuyền tông rồi?"
"Linh Tuyền tông cũng không phải dạng vừa đâu, theo ta nghĩ không được bao lâu thì bọn họ sẽ dẫn người đi Thanh Dương thôn tìm Thiết Cốt phái gây chuyện!"
Những chuyện khiến đám người này lo lắng, Quân Thường Tiếu cũng đang tư tưởng lớn gặp nhau.
Bất quá, hắn nghĩ đến mình còn có chín mươi bảy điểm cống hiến cơ mà, có thể đổi càng nhiều vật phẩm lợi hại, khí thế không sợ hãi nghĩ thầm "Bọn người Linh Tuyền tông dám tới, ta sẽ để bọn hắn lết xác trở về."
Hắn xuyên không qua dị giới vì cái gì?
Không phải là vì mạnh lên, vì khoe khoang hay sao?
Người khác dám khi dễ? Mà còn đến trước môn phái khi dễ nữa? Loại chuyện này sống không thể nhẫn, chết cũng không thể nhịn.
Hiện tại Quân chưởng môn có chút mong chờ bọn người Linh Tuyền tông đến tìm mình gây chuyện, tiện thể có thể góp phần tăng danh vọng của môn phái luôn, để người đời biết rằng —— Thiết Cốt phái ta, các ngươi không trêu không nổi!
...
Hai cánh cửa gỗ cũ kĩ, trong một trận gió thổi qua phát ra âm thanh “cọt kẹt cọt kẹt”, dường như có thể ngã xuống lúc nào không hay.
Lý Thanh Dương đứng cách mười mét ở ngoài cửa, nhìn tòa kiến trúc rách nát, lại nhìn một chút biển hiệu “Thiết Cốt phái” treo trên cửa, khóe miệng hơi lệch nói "Chưởng môn, bây giờ ta muốn rút khỏi môn phái, còn kịp không?"
"Muộn rồi."
Quân Thường Tiếu lòng tràn đầy chua chát nói.
Kính thưa quý vị, đây chính là Thiết Cốt phái!!
Trong vòng một trăm năm, môn phái phải phát triển thành đệ nhất môn phái, đệ tử phải có mười vạn người, đơn giản chính là con đường Địa Ngục mà!
"Là lá la, Là lá la"
Đứa nhóc mới ba tuổi đầu nhún nhảy đi tới, đứng ở một góc cổng hẻo lánh, tay vịn ‘anh bạn nhỏ’, phè phỡn tưới nước bón phân cho góc tường.
"A a a!"
Quân Thường Tiếu rút kiếm ra, gào thét lên "Nhóc con, dám tiểu tiện trước cửa Thiết Cốt phái ta, bản tọa muốn cắt ‘anh bạn nhỏ’ của nhóc!"
"Chưởng môn bình tĩnh, Chưởng môn bình tĩnh!"
Lý Thanh Dương vội vàng kéo lại, sợ vị chưởng môn này đánh mất lý trí làm bậy.
"Oa oa!"
Đứa nhóc ba tuổi bị dọa sợ quá khóc lốc, vừa vểnh mông lên chạy, vừa ủy khuất hô lên "Mẹ ơi... tên chó hoang ăn hiếp con kìa!"
"A a a! Con mẹ nó!"
Quân Thường Tiếu lần nữa gào thét lên "Nhóc con, dám gọi bổn tọa là chó hoang, có tin bổn tọa bắt cóc nhóc đem bán hay không!"
"Chưởng môn đừng nóng, Chưởng môn đừng nóng!"
Lý Thanh Dương liều mạng kéo chưởng môn lại.
"Hô!"
Quân Thường Tiếu hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc rồi nói "Ta là người đứng đầu một phái, há có thể chấp nhặt với mấy đứa nhóc tí tuổi đầu cơ chứ."
"Phạch!"
Hắn thong dong vung tay áo nói "Đi thôi, chúng ta tiến..."
"Phù phù!"
Hắn vừa đi đến cửa cổng, bảng hiệu môn phái treo phía trên bị gió thổi rơi xuống, nện trực tiếp ở trên trán hắn, cả người ngã nhào ra mặt đất.
Lý Thanh Dương: "..."
Lục Thiên Thiên: "..."
"A a a! Ta muốn đạp nát nó!"
"Chưởng môn bớt giận! Chưởng môn bớt giận! Đây là bảng hiệu Thiết Cốt phái của chúng ta mà!"
...
"Thiết Cốt phái chúng ta đã muốn phát triển, thì việc đầu tiên muốn làm đó là đem cả trong lẫn ngoài trang trí lại một lần nữa, những cái cửa mục nát này hay cửa sổ cũ gì đó đổi mới hết đi."
Quân Thường Tiếu ngồi ở vị chí chủ vị trong đại điện, dùng giọng điệu thâm trầm nói.
Một chuyến đi đến thành Thanh Dương lần này, để túi tiền của hắn giàu có không ít, chuyện thứ nhất chính là sửa sang môn phái, không nói đến hoành tráng, ít ra cũng phải nhìn xem vừa mắt mới được.
"Chưởng môn."
Lý Thanh Dương nhỏ giọng nhắc nhở "Trên đầu người còn đang chảy máu kìa!"
"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ."
Quân Thường Tiếu lấy một tay xoa vào vị trí vết thương bị bảng hiệu đập trúng, nói "Những chuyện này ta giao cho ngươi, phải nhất định chú trọng hoàn thành ngay."
"Đệ tử đã rõ!"
Lý Thanh Dương nói.
"Tốt."
Quân Thường Tiếu giao cho hắn mấy tờ ngân phiếu, nhàn nhã ung dung đứng lên nói "Bản tọa cảm thấy hơi "đau đầu" nên về nghỉ ngơi trước."
...
Thiết Cốt phái xây gần một ngọn núi hoang ở thôn Thanh Dương, bởi vì Vương chưởng môn đã một đi không trở lại, cho nên người trong thôn cũng rất ít qua lại.
Nhưng mấy ngày nay, các dân làng phát hiện, một lượng lớn thợ mộc của thôn Thanh Dương di chuyển lên núi, các loại vật liệu kiến trúc cũng lần lượt được vận chuyển lên.
"Thiết Cốt phái muốn trang hoàng nhà cửa?"
"Tên nhóc chó hoang kia có tiền vậy sao?"
"Làm gì có chuyện đó, khoảng thời gian trước hắn còn phải chạy đến nhà Vương đại thẩm kiếm cơm còn gì, làm sao mà có tiền được."
"Đi, chúng ta đi lên nhìn thử xem."
Các dân làng tụm ba tụm năm kéo nhau lên núi, nhưng bị Lục Thiên Thiên ngăn cản ở trước đường núi nói "Môn phái đang trong thời gian sửa chữa, nếu không phải đệ tử môn phái, không được tự tiện đi lên."
"Cô nương này."
Một tên dân làng cười nói "Chúng ta là người dưới núi, cùng chó..."
"Roẹt!"
Lục Thiên Thiên rút kiếm ra khỏi vỏ, lạnh lùng nói "Chưởng môn có lệnh, ai dám gọi tên riêng của hắn, giết toàn bộ không cần biết lý do."
"Xoát!"
Một giây này, người dân thôn Thanh Dương hóa thân thành cao thủ giang hồ, trong chớp mắt biến mất không còn tăm hơi.
Lục Thiên Thiên thu kiếm vào vỏ, thấp giọng nói "Cái biệt danh ‘Chó hoang’ này so cái tên ‘Quân Thường Tiếu’ nghe êm tai nhiều, không biết vì sao chưởng môn lại phản đối nhỉ?"
...
Tất cả công việc sửa chữa môn phái đều giao cho Lý Thanh Dương xử lý.
Quân chưởng môn ngồi xếp bằng ở trong căn phòng, suy nghĩ nói "Người đã đủ rồi, nhưng các đệ tử cần phả làm nhiệm vụ môn phái để thăng cấp Kiến thiết môn phái."
"Xoát!"
Hắn lại kéo ra bảng hệ thống, phát hiện nhiệm vụ môn phái tạm thời vẫn chưa có biến hóa gì cả, thế là hắn cảm thấy khó hiểu nói "Hệ thống, lúc nào mới có môn phái nhiệm vụ đây?"
Hệ thống nói "Xin chủ nhân chờ."
"..."
Quân Thường Tiếu trầm mặc, tiện tay ấn mở khu mua sắm, nhìn xem có cái đồ vật gì là mình cần hay không.
Võ học đã có, vũ khí cũng đã có luôn, hắn đúng là tạm thời không có nhu cầu.
Không đúng.
Mình đang thiếu cảnh giới nha!
Quân Thường Tiếu không nghĩ mình chỉ với tu vi Khai Mạch ngũ đoạn, có thể che trời lấp biển ở Tinh Vẫn đại lục này, cho nên việc đề cao cảnh giới cần phải đặt lên hàng đầu!
"Có bán Kinh Nghiệm phù hay không đây?"
Hắn bắt đầu lục lọi tìm kiếm, kết quả kéo đến hàng cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng.
Quân Thường Tiếu nằm ở trên giường, tay che vết thương còn rướm máu ở đầu nói "Chẳng lẽ ta cũng phải giống võ giả ở nơi đây, cần phải ngồi xuống tu luyện để nâng cao tu vi?"
Không phải là không làm được, mà như vậy có chút chậm như rùa bò!
Dù sao tư chất của thân thể này chỉ ở mức bình thường, cũng không có công pháp cao cấp gì, chỉ dựa theo phương thức bình thường tu luyện, đột phá Võ Đồ là chuyện không có khả năng.
"Đúng rồi nhỉ!"
Quân Thường Tiếu vỗ trán một cái, máu tươi rướm rướm trào ra, nói "Mình có thể cải tạo tư chất mà!"
"Xoát!"
Hắn một lần nữa mở ra bảng hệ thống, tiến vào khu mua sắm sơ cấp, lướt nhanh hướng xuống dưới, rất nhanh khóa chặt lại một vật phẩm có tên là "Dịch Cải Tạo Tư Chất".
Ấn vào phần giới thiệu vật phẩm——
"Vật phẩm: Dịch Cải Tạo Tư Chất."
"Công dụng: Giúp cải tạo tư chất của bản thân, dựa trên cấp độ hiện tại tăng lên một cấp.”
“Chú thích: Chỉ người có tư chất Đê phẩm mới có thể sử dụng."
"Thời gian tác dụng: Cả đời."
"Giá: Năm mươi điểm cống hiến."
"Năm mươi điểm??"
Quân Thường Tiếu có cảm giác muốn rút lui, nhìn thấy giá bán thật sự là năm mươi điểm cống hiến, suy sụp nói "Vật phẩm cải tạo tư chất đắt đỏ đến như thế sao?"
"Đúng rồi, đúng rồi."
"Tốc độ tu luyện của võ giả cùng với giới hạn cảnh giới đều dựa vào tư chất mà xét, đắt một chút cũng là hợp tình hợp lý."
Hắn không do dự nữa, quyết định mua sắm.
"Đinh!"
"Chủ nhân tiêu hao năm mươi điểm cống hiến, mua hoàn tất một “Dịch Cải Tạo Tư Chất”, hàng đã vận chuyển đến trong không gian giới chỉ."
"Đinh!"
"Điểm cống hiến môn phái: 47/100. Từ chương 26 ta sẽ bắt đầu đặt VIP ^^, mong các đọc giả vẫn ủng hộ cho!!!