Quân Thường Tiếu tiêu diệt Linh Tuyền Tông, đã thủ sẵn tâm lý Thánh Tuyền Tông sẽ tới làm phiền mình, kết quả không ngờ lại lấy chiến thư giải quyết.
Mà cũng đúng thôi.
Nếu như Vi Nhất Hỉ không chơi âm mưu quỷ kế ngay lúc đầu, đường đường chính chính lấy phương thức này để giải quyết ân oán giữa hai phái, thì đâu có kết cục diệt môn xảy ra.
"Chưởng môn."
Lý Thanh Dương ngưng trọng nói: "Người này có thể trở thành đệ tử nội môn của Thánh Tuyền Tông, thiên tư cùng thực lực nhất định không phải hạng xoàng."
Quân Thường Tiếu xoa xoa cằm, nói:
"Ngay cả một tên đệ tử cũng dám đưa đến chiến thư, bổn tọa thân là người đứng đầu một phái, nếu như không ứng chiến chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ hay sao?"
"Thanh Dương."
Hắn dừng một chút, nói:
"Chuyện đã đến nước này thì ngươi xuất chiến đi."
"Vâng!"
Lý Thanh Dương nói.
Quân Thường Tiếu nói: "Trận chiến này liên quan đến danh dự môn phái, cho nên vô luận như thế nào cũng phải cầm xuống chiến thắng cho bổn tọa."
Lý Thanh Dương quát:
"Đệ tử sẽ nỗ lực hết mình!"
Thực tế mà nói hắn rất áp lực, nói gì thì đối phương cũng là đệ tử nội môn của ngũ lưu môn phái, trên phương diện linh căn cùng thực lực chưa chắc sẽ yếu hơn hắn.
Quân Thường Tiếu đan xen mười ngón tay lại, gác cằm lên mu tay, nói:
"Bổn tọa muốn chiến thắng!"
"Vâng!"
Lý Thanh Dương lớn tiếng nói:
"Ba ngày sau, đệ tử nhất định chiến thắng!"
Quân Thường Tiếu phất tay, đưa cho đệ tử mười viên Tụ Khí Đan cùng ba viên linh thạch, nói:
"Ngươi không cần quản môn phái sự vụ trong hai ngày này, chăm chỉ tu luyện cho bổn tọa, chuẩn bị ba ngày sau ứng chiến."
Mười khỏa linh thạch là phần thưởng từ sự kiện môn phái luận võ, hắn có chút không nỡ dùng.
Bây giờ Thánh Tuyền Tông gửi chiến thư, hắn cũng không chút keo kiệt đưa cho Lý Thanh Dương, hy vọng đệ tử của mình trong khoảng thời gian ngắn tăng lên tu vi, chắc chắn cầm xuống chiến thắng trong tay.
Lý Thanh Dương nhận đan dược và linh thạch, ánh mắt hắn càng trở nên kiên định, nói:
"Đệ tử nhất định sẽ không phụ lòng chưởng môn!"
Nói xong, hắn lập tức rời đại điện, trở về tu luyện.
Lục Thiên Thiên tựa ở ngoài cửa, thản nhiên nói:
"Vì cái gì không để cho ta xuất chiến?"
Quân Thường Tiếu nói:
"Thanh Dương có tính cách trầm ổn, biết nhìn đại cục, ta hy vọng hắn sẽ ngày càng cường đại, đồng thời ngày càng tự tin, phụ trợ bổn tọa đến quản lý Thiết Cốt Phái."
Lục Thiên Thiên thản nhiên nói:
"Vì thế, đây chính là lý do để chưởng môn có thể về sau làm một tên uống trà xem kịch?"
Quân Thường Tiếu ngồi phịch ở trên ghế, giả bộ che ngực, giọng nói yếu ớt, nói:
"Ai nha, không được rồi, tim của ta đau quá..."
Lục Thiên Thiên lườm hắn một cái, nói:
"Lần này Thánh Tuyền Tông đòi chiến, khẳng định là đòi công đạo cho Linh Tuyền Tông, Thiết Cốt Phái chúng ta xem như kết thù oán với cái tông môn này."
Quân Thường Tiếu dừng diễn xuất lại, thả lỏng tay, nói:
"Chỉ cần bọn hắn không chơi âm mưu quỷ kế, bổn tọa không ngại cùng bọn hắn chơi lớn đâu."
Lời này nếu như người ngoài nghe vào, khẳng định sẽ trầm mặc không nói nên lời.
Ngươi một cái bát lưu môn phái nho nhỏ, lấy dũng khí cùng với sự tự tin từ đâu, dám cùng một cái ngũ lưu tông môn chơi đùa?
...
Quân Thường Tiếu quy hoạch mười ha đất phía sau núi làm dược viên, giao cho Ngụy lão phụ trách quản lý, đồng thời an trí cho hắn ở lại nội viện.
"Chưởng môn."
"Xin người phái vài tên đệ tử đến hỗ trợ lão phu khai khẩn đất hoang trồng trọt."
Ngụy Lão vừa được dàn xếp chỗ ở, không có ý định nghỉ ngơi, mà lao đầu vào công việc ngay lập tức.
Quân Thường Tiếu gọi bọn người Tô Tiểu Mạt, Điền Thất, Lý Phi đến hỗ trợ khai đất trồng trọt.
Hao phí nửa ngày thời gian, hơn mười ha đất đã bị bọn hắn cày xới lên, nhìn bùn đất rất thích hợp cho việc trồng trọt.
Ngụy Lão cẩn thận từng chút từng chút lấy ra hạt giống dược liệu, sau đó đặt vào trong một hố đất rồi lấp đầy lại.
"Ngụy Lão."
Tô Tiểu Mạt nói:
"Chúng ta cũng giúp người nha."
Ngụy Lão xua xua tay, nói:
"Vun trồng hạt giống dược liệu, phải có một trái tim chân thành mới có thể thôi động linh khí trong thiên địa đến nuôi dưỡng hạt giống, lũ oắt con các ngươi quá trẻ trâu, cho nên cứ để lão phu làm là được rồi."
"..."
Đệ tử Thiết Cốt Phái không nói nên lời.
Nếu Ngụy lão đã không cần trợ giúp, bọn họ lập tức rời khỏi hậu sơn, tiếp tục quá trình tu luyện của mỗi người.
Cho đến hoàng hôn buông xuống, Ngụy Lão mới đưa hoàn tất vun trồng hạt giống dược liệu vào trong mười ha đất, mỗi dược liệu cần phải coi trọng thời gian, thậm chí là đất sâu cạn cũng có sự ảnh hưởng rất lớn.
Nếu có người trong nghề nhìn thấy, nhất định sẽ từ tận đáy lòng khen hai chữ —— chuyên nghiệp!
...
Quân Thường Tiếu đã thuê Ngụy Lão, tất nhiên sẽ lựa chọn tin tưởng, bản thân ngồi ở trong phòng, kéo cửa sổ Luyện Dược Các ra nhìn, sau một loạt tiếng ‘đinh, đinh’ vang lên, ba trăm viên Khai Mạch Đan đã nằm trong không gian giới chỉ.
"Võ giả Khai Mạch cảnh có thứ đồ chơi này phối hợp với Dịch Cân Kinh, nhất định một đường xông thẳng, sáng mai vẫn nên để Đô Đổ thử một chút."
Trong lúc thầm thì, hắn phất tay lấy ra một viên linh thạch.
Bởi vì Thánh Tuyền Tông ước chiến, Lý Thanh Dương cần tu luyện, hắn tương tự cũng cần tu luyện đề cao tu vi, mới có thể chọi cứng cùng ngũ lưu tông môn.
"Cái đồ chơi này dùng như thế nào đây?"
Quân chưởng môn cầm linh thạch trong tay, bộ mặt ngu người.
Hệ thống nói:
"Tương tự như câu thông tinh hạch, chủ nhân có thể dùng ý nghĩ dẫn dắt linh khí bên trong linh thạch thoát ra ngoài, sau đó chậm rãi luyện hóa rồi hấp thu vào bên trong Khí Toàn."
"Ồh.."
Quân Thường Tiếu dựa theo hướng dẫn làm, dùng ý nghĩ tiến vào bên trong linh thạch, lập tức cảm nhận được linh khí bàng bạc bên trong, không kìm được lòng, cả kinh nói:
"Thật là tinh khiết mà!"
"Còn nói nhảm."
Hệ thống nói:
"Nếu không tinh khiết, làm sao có giá trị một vạn lượng một viên cơ chứ?"
Quân Thường Tiếu không chấp nhặt với nó, bắt đầu dẫn xuất linh khí dần dần hình thành một luồng khí nhỏ bồng bềnh mềm mại, theo đường mũi chui vào bên trong cơ thể.
Hắn lập tức vận chuyển Dịch Cân Kinh, bắt đầu quá trình từ từ luyện hóa.
...
Một đêm trôi qua, Quân Thường Tiếu nắm linh thạch trong lòng bàn tay, từ màu sắc rực rỡ đã trở nên ảm đạm, khí toàn bên trong đan điền đã mạnh hơn không ít, rõ ràng so với trước đây có sự tiến bộ không nhỏ.
Hắn sợ hãi than thở, nói:
"Ta lại hấp thu thêm bốn năm viên linh thạch nữa, việc đột phá bát phẩm đến cửu phẩm, là chuyện ván đã đóng thuyền!"
Quân Thường Tiếu từng đưa ra suy đoán, nếu hắn sử dụng Tụ Khí Đan và không gián đoạn tu luyện, muốn đột phát ít nhất cũng cần nửa tháng trở lên.
Hiện tại đã khác, hắn có thể dùng linh thạch đến bù qua sớt lại, hai ba ngày liền có thể đột phá, chuyện này có mức quá hoang đường rồi!
Hệ thống nói:
"Linh thạch là tài nguyên tu luyện thiết yếu nhất trên Tinh Vẫn đại lục, không biết bao nhiêu võ giả vì nó mà xông xáo một đời, thậm chí không tiếc bỏ mạng để đạt được."
"Làm cách nào để thu hoạch linh thạch đây?"
Quân Thường Tiếu nói.
Hệ thống giải đáp:
"Chủ nhân có thể tìm mỏ linh thạch để khai thác, hoặc là tìm luyện linh sư tinh luyện cao phẩm tinh hạch thành linh thạch."
Quân Thường Tiếu xoa xoa cằm, nói:
"Dược tài sư đã có rồi, xem ra, thời điểm ta xuống núi thuê một tên luyện linh sư đã tới nha."
Hệ thống cho một gáo nước lạnh, nói:
"Chức nghiệp luyện linh sư dù chỉ là cấp bậc thấp nhất Linh Đồ cũng vô cùng hiếm thấy, đếm hết số người trong toàn bộ quận Thanh Dương cũng không tới hai bàn tay, chủ nhân nếu muốn thuê bọn hắn, chuẩn bị tư tưởng xuất ra một triệu lượng làm cái giá đi rồi nói chuyện."
Một triệu?
Còn hơn là ăn cướp!
...
Hôm sau.
Quân Thường Tiếu gọi Liễu Uyển Thi đến đại điện, nói:
"Đô Đô, hiện tại tu vi của ngươi đến đâu rồi, lúc nào mới có thể xông mạch?"
Liễu Uyển Thi thành thật nói:
"Chưởng môn, hiện tại đệ tử đã có tu vi Khai Mạch tứ đoạn, linh lực cũng đã ngưng tụ hoàn tất, bất kỳ thời điểm nào cũng có thể xông mạch!"
Trù nghệ của nàng có thể sưng là sư phụ, thế nhưng linh căn chỉ có cấp bậc phàm phẩm, vả lại còn chịu trách nhiệm phụ trách cơm nước cho các đồng môn, mặc dù nàng và Dạ Tinh Thần cùng một thời điểm nhập môn, bất quá tu vi chỉ đề cao đến tứ đoạn.
"Cho ngươi."
Quân Thường Tiếu nói:
"Đây là Khai Mạch Đan, nó có thể giúp ngươi tăng tỷ lệ xông mạch."
Liễu Uyển Thi nhận lấy đan dược, hai mặt trừng to, khó có thể tin nói:
"Khai Mạch Đan? Đây không phải là loại đan dược rất mắc tiền sao, chưởng môn thật sự muốn cho đệ tử sao?"
Nhìn thấy tiểu nha đầu thể hiện bộ dáng đáng yêu, Quân Thường Tiếu thật muốn xúc động đến vặn má một cái.
"Nhanh đi đột phá."
"Vâng vâng."
Liễu Uyển Thi không có trở về phòng, mà ngồi xếp bằng trên mặt đất, há miệng nuốt Khai Mạch Đan vào, sau đó vận chuyển Dịch Cân Kinh, kết quả —— Xông mạch thành công!
Thực tế mà nói.
Tiểu nha đầu vừa hội tụ linh lực muốn trùng kích kinh mạch bị tắc nghẽn, lập tức không một chút trở ngại đã thành công.
"Vù vù!"
Linh lực xuyên qua mạch chủ thứ năm, trên cổ tay Liễu Uyển Thi ngưng tụ ra vầng sáng thứ năm, nàng khó lòng kìm được vui sướng, nói:
"Chưởng môn, đệ tử thành công đả thông đoạn mạch thứ năm!"
Sự vui sướng khiến nàng quá kích động, lập tức nhảy đến người Quân chưởng môn!
"Xoát!"
Quân đại chưởng môn bước một bước hoàn mỹ tránh đi, một tiếng ‘rầm’ vang lên, thân thể nhỏ nhắn đáng yêu Liễu Uyển Thi đã ngã thành hình chữ ‘đại’ trên mặt đất.
Hắn nhất định là tu luyện võ đạo lâu năm, nên hình thành một loại bản năng né tránh đi!
Liễu Uyển Thi đứng lên, lấy tay xoa cái trán, nước mắt rưng rưng, đáng thương nói:
"Chưởng môn, người làm sao không tiếp đệ tử!"
Mà cũng đúng thôi.
Nếu như Vi Nhất Hỉ không chơi âm mưu quỷ kế ngay lúc đầu, đường đường chính chính lấy phương thức này để giải quyết ân oán giữa hai phái, thì đâu có kết cục diệt môn xảy ra.
"Chưởng môn."
Lý Thanh Dương ngưng trọng nói: "Người này có thể trở thành đệ tử nội môn của Thánh Tuyền Tông, thiên tư cùng thực lực nhất định không phải hạng xoàng."
Quân Thường Tiếu xoa xoa cằm, nói:
"Ngay cả một tên đệ tử cũng dám đưa đến chiến thư, bổn tọa thân là người đứng đầu một phái, nếu như không ứng chiến chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ hay sao?"
"Thanh Dương."
Hắn dừng một chút, nói:
"Chuyện đã đến nước này thì ngươi xuất chiến đi."
"Vâng!"
Lý Thanh Dương nói.
Quân Thường Tiếu nói: "Trận chiến này liên quan đến danh dự môn phái, cho nên vô luận như thế nào cũng phải cầm xuống chiến thắng cho bổn tọa."
Lý Thanh Dương quát:
"Đệ tử sẽ nỗ lực hết mình!"
Thực tế mà nói hắn rất áp lực, nói gì thì đối phương cũng là đệ tử nội môn của ngũ lưu môn phái, trên phương diện linh căn cùng thực lực chưa chắc sẽ yếu hơn hắn.
Quân Thường Tiếu đan xen mười ngón tay lại, gác cằm lên mu tay, nói:
"Bổn tọa muốn chiến thắng!"
"Vâng!"
Lý Thanh Dương lớn tiếng nói:
"Ba ngày sau, đệ tử nhất định chiến thắng!"
Quân Thường Tiếu phất tay, đưa cho đệ tử mười viên Tụ Khí Đan cùng ba viên linh thạch, nói:
"Ngươi không cần quản môn phái sự vụ trong hai ngày này, chăm chỉ tu luyện cho bổn tọa, chuẩn bị ba ngày sau ứng chiến."
Mười khỏa linh thạch là phần thưởng từ sự kiện môn phái luận võ, hắn có chút không nỡ dùng.
Bây giờ Thánh Tuyền Tông gửi chiến thư, hắn cũng không chút keo kiệt đưa cho Lý Thanh Dương, hy vọng đệ tử của mình trong khoảng thời gian ngắn tăng lên tu vi, chắc chắn cầm xuống chiến thắng trong tay.
Lý Thanh Dương nhận đan dược và linh thạch, ánh mắt hắn càng trở nên kiên định, nói:
"Đệ tử nhất định sẽ không phụ lòng chưởng môn!"
Nói xong, hắn lập tức rời đại điện, trở về tu luyện.
Lục Thiên Thiên tựa ở ngoài cửa, thản nhiên nói:
"Vì cái gì không để cho ta xuất chiến?"
Quân Thường Tiếu nói:
"Thanh Dương có tính cách trầm ổn, biết nhìn đại cục, ta hy vọng hắn sẽ ngày càng cường đại, đồng thời ngày càng tự tin, phụ trợ bổn tọa đến quản lý Thiết Cốt Phái."
Lục Thiên Thiên thản nhiên nói:
"Vì thế, đây chính là lý do để chưởng môn có thể về sau làm một tên uống trà xem kịch?"
Quân Thường Tiếu ngồi phịch ở trên ghế, giả bộ che ngực, giọng nói yếu ớt, nói:
"Ai nha, không được rồi, tim của ta đau quá..."
Lục Thiên Thiên lườm hắn một cái, nói:
"Lần này Thánh Tuyền Tông đòi chiến, khẳng định là đòi công đạo cho Linh Tuyền Tông, Thiết Cốt Phái chúng ta xem như kết thù oán với cái tông môn này."
Quân Thường Tiếu dừng diễn xuất lại, thả lỏng tay, nói:
"Chỉ cần bọn hắn không chơi âm mưu quỷ kế, bổn tọa không ngại cùng bọn hắn chơi lớn đâu."
Lời này nếu như người ngoài nghe vào, khẳng định sẽ trầm mặc không nói nên lời.
Ngươi một cái bát lưu môn phái nho nhỏ, lấy dũng khí cùng với sự tự tin từ đâu, dám cùng một cái ngũ lưu tông môn chơi đùa?
...
Quân Thường Tiếu quy hoạch mười ha đất phía sau núi làm dược viên, giao cho Ngụy lão phụ trách quản lý, đồng thời an trí cho hắn ở lại nội viện.
"Chưởng môn."
"Xin người phái vài tên đệ tử đến hỗ trợ lão phu khai khẩn đất hoang trồng trọt."
Ngụy Lão vừa được dàn xếp chỗ ở, không có ý định nghỉ ngơi, mà lao đầu vào công việc ngay lập tức.
Quân Thường Tiếu gọi bọn người Tô Tiểu Mạt, Điền Thất, Lý Phi đến hỗ trợ khai đất trồng trọt.
Hao phí nửa ngày thời gian, hơn mười ha đất đã bị bọn hắn cày xới lên, nhìn bùn đất rất thích hợp cho việc trồng trọt.
Ngụy Lão cẩn thận từng chút từng chút lấy ra hạt giống dược liệu, sau đó đặt vào trong một hố đất rồi lấp đầy lại.
"Ngụy Lão."
Tô Tiểu Mạt nói:
"Chúng ta cũng giúp người nha."
Ngụy Lão xua xua tay, nói:
"Vun trồng hạt giống dược liệu, phải có một trái tim chân thành mới có thể thôi động linh khí trong thiên địa đến nuôi dưỡng hạt giống, lũ oắt con các ngươi quá trẻ trâu, cho nên cứ để lão phu làm là được rồi."
"..."
Đệ tử Thiết Cốt Phái không nói nên lời.
Nếu Ngụy lão đã không cần trợ giúp, bọn họ lập tức rời khỏi hậu sơn, tiếp tục quá trình tu luyện của mỗi người.
Cho đến hoàng hôn buông xuống, Ngụy Lão mới đưa hoàn tất vun trồng hạt giống dược liệu vào trong mười ha đất, mỗi dược liệu cần phải coi trọng thời gian, thậm chí là đất sâu cạn cũng có sự ảnh hưởng rất lớn.
Nếu có người trong nghề nhìn thấy, nhất định sẽ từ tận đáy lòng khen hai chữ —— chuyên nghiệp!
...
Quân Thường Tiếu đã thuê Ngụy Lão, tất nhiên sẽ lựa chọn tin tưởng, bản thân ngồi ở trong phòng, kéo cửa sổ Luyện Dược Các ra nhìn, sau một loạt tiếng ‘đinh, đinh’ vang lên, ba trăm viên Khai Mạch Đan đã nằm trong không gian giới chỉ.
"Võ giả Khai Mạch cảnh có thứ đồ chơi này phối hợp với Dịch Cân Kinh, nhất định một đường xông thẳng, sáng mai vẫn nên để Đô Đổ thử một chút."
Trong lúc thầm thì, hắn phất tay lấy ra một viên linh thạch.
Bởi vì Thánh Tuyền Tông ước chiến, Lý Thanh Dương cần tu luyện, hắn tương tự cũng cần tu luyện đề cao tu vi, mới có thể chọi cứng cùng ngũ lưu tông môn.
"Cái đồ chơi này dùng như thế nào đây?"
Quân chưởng môn cầm linh thạch trong tay, bộ mặt ngu người.
Hệ thống nói:
"Tương tự như câu thông tinh hạch, chủ nhân có thể dùng ý nghĩ dẫn dắt linh khí bên trong linh thạch thoát ra ngoài, sau đó chậm rãi luyện hóa rồi hấp thu vào bên trong Khí Toàn."
"Ồh.."
Quân Thường Tiếu dựa theo hướng dẫn làm, dùng ý nghĩ tiến vào bên trong linh thạch, lập tức cảm nhận được linh khí bàng bạc bên trong, không kìm được lòng, cả kinh nói:
"Thật là tinh khiết mà!"
"Còn nói nhảm."
Hệ thống nói:
"Nếu không tinh khiết, làm sao có giá trị một vạn lượng một viên cơ chứ?"
Quân Thường Tiếu không chấp nhặt với nó, bắt đầu dẫn xuất linh khí dần dần hình thành một luồng khí nhỏ bồng bềnh mềm mại, theo đường mũi chui vào bên trong cơ thể.
Hắn lập tức vận chuyển Dịch Cân Kinh, bắt đầu quá trình từ từ luyện hóa.
...
Một đêm trôi qua, Quân Thường Tiếu nắm linh thạch trong lòng bàn tay, từ màu sắc rực rỡ đã trở nên ảm đạm, khí toàn bên trong đan điền đã mạnh hơn không ít, rõ ràng so với trước đây có sự tiến bộ không nhỏ.
Hắn sợ hãi than thở, nói:
"Ta lại hấp thu thêm bốn năm viên linh thạch nữa, việc đột phá bát phẩm đến cửu phẩm, là chuyện ván đã đóng thuyền!"
Quân Thường Tiếu từng đưa ra suy đoán, nếu hắn sử dụng Tụ Khí Đan và không gián đoạn tu luyện, muốn đột phát ít nhất cũng cần nửa tháng trở lên.
Hiện tại đã khác, hắn có thể dùng linh thạch đến bù qua sớt lại, hai ba ngày liền có thể đột phá, chuyện này có mức quá hoang đường rồi!
Hệ thống nói:
"Linh thạch là tài nguyên tu luyện thiết yếu nhất trên Tinh Vẫn đại lục, không biết bao nhiêu võ giả vì nó mà xông xáo một đời, thậm chí không tiếc bỏ mạng để đạt được."
"Làm cách nào để thu hoạch linh thạch đây?"
Quân Thường Tiếu nói.
Hệ thống giải đáp:
"Chủ nhân có thể tìm mỏ linh thạch để khai thác, hoặc là tìm luyện linh sư tinh luyện cao phẩm tinh hạch thành linh thạch."
Quân Thường Tiếu xoa xoa cằm, nói:
"Dược tài sư đã có rồi, xem ra, thời điểm ta xuống núi thuê một tên luyện linh sư đã tới nha."
Hệ thống cho một gáo nước lạnh, nói:
"Chức nghiệp luyện linh sư dù chỉ là cấp bậc thấp nhất Linh Đồ cũng vô cùng hiếm thấy, đếm hết số người trong toàn bộ quận Thanh Dương cũng không tới hai bàn tay, chủ nhân nếu muốn thuê bọn hắn, chuẩn bị tư tưởng xuất ra một triệu lượng làm cái giá đi rồi nói chuyện."
Một triệu?
Còn hơn là ăn cướp!
...
Hôm sau.
Quân Thường Tiếu gọi Liễu Uyển Thi đến đại điện, nói:
"Đô Đô, hiện tại tu vi của ngươi đến đâu rồi, lúc nào mới có thể xông mạch?"
Liễu Uyển Thi thành thật nói:
"Chưởng môn, hiện tại đệ tử đã có tu vi Khai Mạch tứ đoạn, linh lực cũng đã ngưng tụ hoàn tất, bất kỳ thời điểm nào cũng có thể xông mạch!"
Trù nghệ của nàng có thể sưng là sư phụ, thế nhưng linh căn chỉ có cấp bậc phàm phẩm, vả lại còn chịu trách nhiệm phụ trách cơm nước cho các đồng môn, mặc dù nàng và Dạ Tinh Thần cùng một thời điểm nhập môn, bất quá tu vi chỉ đề cao đến tứ đoạn.
"Cho ngươi."
Quân Thường Tiếu nói:
"Đây là Khai Mạch Đan, nó có thể giúp ngươi tăng tỷ lệ xông mạch."
Liễu Uyển Thi nhận lấy đan dược, hai mặt trừng to, khó có thể tin nói:
"Khai Mạch Đan? Đây không phải là loại đan dược rất mắc tiền sao, chưởng môn thật sự muốn cho đệ tử sao?"
Nhìn thấy tiểu nha đầu thể hiện bộ dáng đáng yêu, Quân Thường Tiếu thật muốn xúc động đến vặn má một cái.
"Nhanh đi đột phá."
"Vâng vâng."
Liễu Uyển Thi không có trở về phòng, mà ngồi xếp bằng trên mặt đất, há miệng nuốt Khai Mạch Đan vào, sau đó vận chuyển Dịch Cân Kinh, kết quả —— Xông mạch thành công!
Thực tế mà nói.
Tiểu nha đầu vừa hội tụ linh lực muốn trùng kích kinh mạch bị tắc nghẽn, lập tức không một chút trở ngại đã thành công.
"Vù vù!"
Linh lực xuyên qua mạch chủ thứ năm, trên cổ tay Liễu Uyển Thi ngưng tụ ra vầng sáng thứ năm, nàng khó lòng kìm được vui sướng, nói:
"Chưởng môn, đệ tử thành công đả thông đoạn mạch thứ năm!"
Sự vui sướng khiến nàng quá kích động, lập tức nhảy đến người Quân chưởng môn!
"Xoát!"
Quân đại chưởng môn bước một bước hoàn mỹ tránh đi, một tiếng ‘rầm’ vang lên, thân thể nhỏ nhắn đáng yêu Liễu Uyển Thi đã ngã thành hình chữ ‘đại’ trên mặt đất.
Hắn nhất định là tu luyện võ đạo lâu năm, nên hình thành một loại bản năng né tránh đi!
Liễu Uyển Thi đứng lên, lấy tay xoa cái trán, nước mắt rưng rưng, đáng thương nói:
"Chưởng môn, người làm sao không tiếp đệ tử!"