Vương Lệ Trữ nói với đám người nhà họ Tô: "Có lẽ mấy người chưa biết, cha tôi đã tặng căn biệt thự này cho Dương Phàm, giấy chứng nhận quyền sở hữu cũng đã làm xong."
Cô ta bước đến trước mặt Dương Phàm, lắc chiếc chìa khóa trong tay: "Vừa nghe nói cậu đi đến bên này, đi thôi, vào xem nào."
Ngay lập tức, trước ánh nhìn không hiểu và ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, cô ta và Dương Phàm mở cửa bước vào căn biệt thự.
Đám người nhà họ Tô đứng ngây ra đó, bọn họ biết Dương Phàm có mối quan hệ khá tốt, nhưng vẫn mãi không thừa nhận.
Không ngờ mối quan hệ giữa Dương Phàm và thương hội Thuận Thái lại tốt đến vậy, căn biệt thự này có lẽ cũng đáng giá gần 1 tỷ, mà lại tặng cho người khác?
Bọn họ nghĩ mãi không hiểu rốt cuộc Dương Phàm có giá trị gì để lợi dụng?
Vẻ mặt cả nhà Tô Phỉ đều u ám, bọn họ không ngờ thằng hề lại chính là bọn họ.
Lúc này vừa xấu hổ vừa tức giận, làm gì còn tâm trạng xem biệt thự, nên đen mặt rời đi.
……
Dương Phàm và Vương Lệ Trữ sánh vai bước vào biệt thự.
Dương Phàm nhìn Vương Lệ Trữ từ trên xuống dưới, người phụ nữ này có vẻ ngoài rất đẹp.
"Không ngờ chị mặc trang phục công sở lại trông hợp đến vậy."
Vương Lệ Trữ mỉm cười nói: "Chuyện cậu không ngờ còn nhiều lắm, tôi là người lên được phòng khách xuống được phòng bếp....à phòng bếp không được, còn lại đều được."
Dương Phàm: "..."
"Cha tôi nói, căn này tặng cho cậu, cậu nhất định phải nhận lấy."
Vương Lệ Trữ đưa Dương Phàm đi dạo một vòng, tinh nghịch nháy mắt hỏi: "Cậu có hài lòng với căn này không? Có thiếu nữ chủ nhân không, tôi có thể cân nhắc."
Dương Phàm cười xấu hổ: "Thiếu hay không trong lòng chị không biết sao, nếu thực sự thiếu thì làm thế nào?"
Vương Lệ Trữ nháy mắt nói: "Nếu cậu dám thiếu, tôi dám đến."
Dương Phàm: "..."
Không phải người phụ nữ này định đẩy ngã hắn ở đây chứ, còn giữa ban ngày nữa.
"Hôm nay không phải chị rất bận sao?" Dương Phàm nhanh chóng đổi chủ đề.
Vương Lệ Trữ nhìn Dương Phàm, tức giận nói: "Tôi lười quan tâm đến việc của công ty, đi, tôi đưa cậu đi gặp người lớn."
Vương Lệ Trữ nói xong thì khẽ cười, ngẩng cao đầu đi về phía trước.
Dương Phàm cười khổ đi theo phía sau.
Hai người đến một nơi tiếp khách được dựng tạm lên, nơi này không còn đông nghịt người như trước đó nữa, phần lớn khách hàng đến chúc mừng đều đã đến tiểu khu để tham quan biệt thự.
Vương Lệ Trữ mỉm cười quyến rũ với Dương Phàm và dẫn hắn vào nơi tiếp khách.
Bước vào nơi tiếp khách, nhìn thấy mức độ sang trọng bên trong, Dương Phàm không nhịn được thầm cảm thán:
Chỉ là dựng tạm lên thôi mà lại xa xỉ như vậy, hình như hơi lãng phí.
Xem ra phát triển bất động sản kiếm được khá nhiều tiền.
Trong nơi tiếp khách, tất cả người nhà họ Vương đều có mặt, ngồi trên cùng là một vị phu nhân.
Phu nhân búi tóc, mặc bộ sườn xám màu vàng cam có họa tiết hoa mẫu đơn.
Trên người toát ra khí chất khiến người ta không dám khinh thường, người này không ai khác chính là mẹ của Vương Lệ Trữ, Ngụy Vân.
Vương Lệ Trữ dẫn Dương Phàm đến giới thiệu: "Mẹ, cậu ấy là Dương Phàm, là người đã cứu Vương Thiến."
Dương Phàm nghe vậy thì giật mình, vị phu nhân này nhìn sơ qua chỉ khoảng 40 tuổi, không ngờ lại là mẹ của Vương Lệ Trữ!
Vương Lệ Trữ cũng thật là, đến gặp trưởng bối mà cũng không báo trước một tiếng, thực sự là rất xấu hổ.
Ngạc nhiên thì ngạc nhiên, Dương Phàm vẫn lễ phép chào hỏi: "Chào dì."
Khuôn mặt Nguỵ Vân cũng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ mỉm cười nhẹ, gật đầu với Dương Phàm.