Cao Đại Cường cười ngốc nghếch: "Em gái, em đứng sang một bên trước xem tôi dạy cho con chó già này một bài học."
Nói xong, anh ta lại đấm ra một cú.
Dương Uyển Ngọc lùi lại vài bước, đầu óc còn chưa hoạt động lại.
Từ nhỏ cô ta đã bị cha mình ép luyện võ, đã uống nhiều loại tài nguyên và đan dược.
Vốn nghĩ là ở tuổi này người có thể đột phá Ngưng Đan Cảnh sẽ là thiên tài hiếm có trên thế giới, không ngờ hôm nay lại bị đả kích bởi một tên ngốc xa lạ.
Tu vi của Cao Đại Cường này vượt xa cô ta.
Sợ là khi cô ta đến tuổi của anh ta cũng không siêu việt được như vậy.
Điều này khiến cô ta rất tò mò về thân phận của Cao Đại Cường.
Vào lúc Dương Uyển Ngọc đang phân tâm, Tạ Nhất Đao và Cao Đại Cường đã đánh hơn mười chiêu.
Ban đầu, Cao Đại Cường và Tạ Nhất Đao đều ở trung kỳ Ngưng Đan Cảnh, chân khí Hàn Băng của Cao Đại Cường có lợi thế tuyệt đối.
Nhưng Tạ Nhất Đao là người dày dặn kinh nghiệm, không giống như Cao Đại Cường, người có quá ít kinh nghiệm thực chiến.
Vì vậy, nhất thời cũng khó phân định ai mạnh ai yếu, cả hai đều khó phân thắng bại.
Hơn mười phút sau, Tạ Nhất Đao lợi dụng tình thế lùi về phía sau, thoát ra khỏi vòng chiến.
Ông ta lạnh lùng nói: "Thằng nhóc, tiếp thử một đao này của tôi."
Còn chưa nói xong, một cây đao lớn xuất hiện trong tay Tạ Nhất Đao.
Thanh đao dài hơn một mét, lưỡi đao sáng bóng, sóng đao dày bất thường.
Tạ Nhất Đao cầm đao bằng cả hai tay, bổ thẳng vào Cao Đại Cường.
Rất nhanh, lưỡi đao dài hơn mười mét đã đến đỉnh đầu Cao Đại Cường.
"Cẩn thận." Dương Uyển Ngọc vội vàng mở miệng nhắc nhỡ.
Lý do mà Tạ Nhất Đao nổi tiếng chính là uy lực của thanh đao này.
Ông ta từng hạ gục hai đối thủ cùng cấp với mình bằng một đao.
Khi thấy ông ta rút đao ra, Dương Uyển Ngọc muốn tiến lên giúp đỡ nhưng đã quá muộn, chỉ còn cách mở miệng nhắc nhở.
Khóe miệng Dương Phàm hơi nhếch lên.
Ban đầu, Tạ Nhất Đao có ưu thế về kinh nghiệm chiến đấu nên mới đánh ngang tay với Cao Đại Cường, bây giờ nếu phải quyết định kết quả bằng một chiêu, ông ta đương nhiên sẽ thua.
Mặc dù ông ta có một thanh đao, nhưng Bát Bộ Kim Cang Quyền là võ kỹ cấp Thiên.
Chỉ thấy cơ thể Cao Đại Cường hơi chùng xuống, tay phải có ánh sáng nhàn nhạt phát ra, đột nhiên anh ta lao về phía thanh đao kia.
Dương Uyển Ngọc thấy vậy thì cảm thấy đáng tiếc, người này tuổi còn trẻ mà có tu vi như vậy đúng là hiếm thấy.
Tiếc rằng cách đánh quá quyết liệt, không biết cách tránh né.
Nếu chết dưới lưỡi đao của Tạ Nhất Đao thì quả thật là đáng tiếc.
Chỉ thấy Cao Đại Cường tung cú đấm loạn xạ, không gian như bị rách toạc, lưỡi đao hơn mười mét kia bị vỡ nát trong nháy mắt.
Tạ Nhất Đao bên cạnh phun ra một ngụm máu, trực tiếp ngã xuống đất.
Dương Uyển Ngọc ngây ngốc đứng đó, tên này còn mạnh hơn so với tưởng tượng của cô ta, đến cả Tạ Nhất Đao cũng không phải đối thủ của anh ta.
Không lẽ là Ngưng Đan Cảnh hậu kỳ? Nhất định phải lôi kéo anh ta mới được.
Sau khi Cao Đại Cường đánh Tạ Nhất Đao trọng thương, anh ta quay đầu cười ngốc nghếch nói: "Anh Phàm, em đã mạnh hơn rất nhiều phải không?"
Dương Phàm cũng có chút vui mừng, bộ quyền pháp này đúng là rất phù hợp với Cao Đại Cường.
Bát Bộ Kim Cang Quyền chỉ có tiến chứ không lùi, khi tiến thì thế như vạn quân, khi lùi lại mất đi ý nghĩa của nó, không thể đánh ra uy lực được.
Vừa vặn phù hợp với tính cách của Cao Đại Cường.
Dương Phàm cũng không khen ngợi anh ta mà lạnh lùng nói: "Một đao vừa rồi của ông ta là sát chiêu, cậu giữ ông ta lại để ông ta tìm cậu trả thù à?"