Vương Tuấn nghe xong, trên mặt tràn đây đắc ý: “Đúng vậy! Đã quyết định rồi! Từ bỏ đi! Cho dù cậu có tài năng kinh thiên động địa, với sự triển khai trước sau như một của chúng tôi, cậu cũng không thể trở thành vua đánh cược đá mới!”
“Thật sao? Nói lời này hơi sớm quá rồi?” Dương Tiêu chế nhạo.
Nếu không có nội tình, với sự trợ giúp của mắt rông nên, trong trận đầu vua đánh cược đá này anh quả thực có thể đè bẹp r mọi đôi thủ của mình mà không hề hồi hộp.
Bây giờ bên trong có nội tình, Dương Tiêu có hơi phân khích.
Như vậy mới đủ tính khiêu chiến!
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!
Dương Tiêu thích làm những việc manh tính khiêu chiến, tiếp theo Dương Tiêu sẽ rất nghiêm túc, anh muốn dùng thực lực vả mặt.
Vương Tuân cười dữ tợn: “Lời này hơi sóm? Hal Xem ra cậu thực sự chưa thấy Hoàng Hà chưa bỏ cuộc, kết quả đã được định sản, dù cậu có n găng thế nào cũng không có ích gì!”
Anh ta tràn đầy tự tin, bởi vì tất cả những viên đá thô ở đây đều không có khả năng xuất hiện đồ có chất lượng hơn phỉ thúy xanh đề vương của anh ta.
Về vấn đề này, Vương Tuần khá tự tin.
“Không tin? Chờ mà xem, tôi sẽ đích thân dạy cho anh một bài học, nói cho anh biết giết ngược đền cùng là gì!”
Khóe miệng Dương Tiêu hơi nhêch lên, lộ ra một nụ cười mê hoặc.
Vương Tuần khinh thường nói: “Tốt!
Rát tết! Con môi luôn vùng vẫy trước khi chết, tôi thích cách cậu vùng vấy, tôi sẽ khiến cậu có chút tuyệt vọng trong lúc vùng vẫy!”
Sau khi dứt lời, Vương Tuần không còn do dự nữa, anh ta mang đá thô rời khỏi địa điểm chọn.
Lúc này vẻ mặt anh ta đầy tự tin, như thể anh ta sẽ lại làm vua đánh cược đá.
Khi Bạch Du Tĩnh nhìn thấy cảnh này, cô ta không khỏi đồ mồ hôi lạnh cho Dương Tiêu.
Cô ta không phải kẻ ngóc, thầy Vương Tuân chọn nguyên liệu thô nhanh như vậy, cô ta đoán được trong giải đầu vua đánh cược đá này có nội tình.
Trong phút chốc, Bạch Du Tĩnh nhìn chăm chăm bóng lưng của Dương Tiêu, trong lòng hiện lên gợn sóng.
Cô ta đang mong chờ, cô ta hy vọng, cô ta rât mong đợi.
Tiếp theo, liệu Dương Tiêu có thể giết ngược đến cùng không?
Tiếp theo, liệu Dương Tiêu có đạt được cú lội ngược dòng đáng kinh ngạc không?
“Tên nhảm nhí, anh có thực lực, ngại quá, tôi có mánh khóe!” Dương Tiêu nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Tuấn cười đùa.
Đúng vậy, khi anh mở mắt rồng nền, anh vừa nhìn thoáng qua đã có thể nhìn thấy toàn bộ phỉ thúy bên trong đá thô, chẳng khác gì với gian lận.
Tuy nhiên, nụ cười trên mặt Dương Tiêu nhanh chóng cứng lại.
Bởi vì Dương Tiêu kinh ngạc phát hiện ra, hình như nguyên liệu thô tốt nhất trong toàn bộ hiện trường to lớn này là viên trong tay của Vương Tuân.
Nhận ra điều này, vẻ mặt Dương Tiêu tối sầm lại.
“Thật sao? Nói lời này hơi sớm quá rồi?” Dương Tiêu chế nhạo.
Nếu không có nội tình, với sự trợ giúp của mắt rông nên, trong trận đầu vua đánh cược đá này anh quả thực có thể đè bẹp r mọi đôi thủ của mình mà không hề hồi hộp.
Bây giờ bên trong có nội tình, Dương Tiêu có hơi phân khích.
Như vậy mới đủ tính khiêu chiến!
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!
Dương Tiêu thích làm những việc manh tính khiêu chiến, tiếp theo Dương Tiêu sẽ rất nghiêm túc, anh muốn dùng thực lực vả mặt.
Vương Tuân cười dữ tợn: “Lời này hơi sóm? Hal Xem ra cậu thực sự chưa thấy Hoàng Hà chưa bỏ cuộc, kết quả đã được định sản, dù cậu có n găng thế nào cũng không có ích gì!”
Anh ta tràn đầy tự tin, bởi vì tất cả những viên đá thô ở đây đều không có khả năng xuất hiện đồ có chất lượng hơn phỉ thúy xanh đề vương của anh ta.
Về vấn đề này, Vương Tuần khá tự tin.
“Không tin? Chờ mà xem, tôi sẽ đích thân dạy cho anh một bài học, nói cho anh biết giết ngược đền cùng là gì!”
Khóe miệng Dương Tiêu hơi nhêch lên, lộ ra một nụ cười mê hoặc.
Vương Tuần khinh thường nói: “Tốt!
Rát tết! Con môi luôn vùng vẫy trước khi chết, tôi thích cách cậu vùng vấy, tôi sẽ khiến cậu có chút tuyệt vọng trong lúc vùng vẫy!”
Sau khi dứt lời, Vương Tuần không còn do dự nữa, anh ta mang đá thô rời khỏi địa điểm chọn.
Lúc này vẻ mặt anh ta đầy tự tin, như thể anh ta sẽ lại làm vua đánh cược đá.
Khi Bạch Du Tĩnh nhìn thấy cảnh này, cô ta không khỏi đồ mồ hôi lạnh cho Dương Tiêu.
Cô ta không phải kẻ ngóc, thầy Vương Tuân chọn nguyên liệu thô nhanh như vậy, cô ta đoán được trong giải đầu vua đánh cược đá này có nội tình.
Trong phút chốc, Bạch Du Tĩnh nhìn chăm chăm bóng lưng của Dương Tiêu, trong lòng hiện lên gợn sóng.
Cô ta đang mong chờ, cô ta hy vọng, cô ta rât mong đợi.
Tiếp theo, liệu Dương Tiêu có thể giết ngược đến cùng không?
Tiếp theo, liệu Dương Tiêu có đạt được cú lội ngược dòng đáng kinh ngạc không?
“Tên nhảm nhí, anh có thực lực, ngại quá, tôi có mánh khóe!” Dương Tiêu nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Tuấn cười đùa.
Đúng vậy, khi anh mở mắt rồng nền, anh vừa nhìn thoáng qua đã có thể nhìn thấy toàn bộ phỉ thúy bên trong đá thô, chẳng khác gì với gian lận.
Tuy nhiên, nụ cười trên mặt Dương Tiêu nhanh chóng cứng lại.
Bởi vì Dương Tiêu kinh ngạc phát hiện ra, hình như nguyên liệu thô tốt nhất trong toàn bộ hiện trường to lớn này là viên trong tay của Vương Tuân.
Nhận ra điều này, vẻ mặt Dương Tiêu tối sầm lại.