Hàn Quốc bọn họ có vô số cao thủ cờ vây, thường đấu với các cao thủ cờ vây khắp nơi trên thế giới, họ chưa bao giờ nghe nói giới cờ Trung Hoa có thiên tài cờ vây mười nghìn năm có một Dương Tiêu này.
“Nhóc Dương!” Bạch Nguyên Kiệt chọc Dương Tiêu.
Dương Tiêu thắc mắc: “Ông Bạch, sao thê?”
“Thừa nhận, mau thừa nhận, chuyện lên quan đến vinh nhục, không được bất cần!” Bạch Nguyên Kiệt nghiêm nghị nói.
Dương Tiêu dở khóc dở cười, anh biệt bức bách phong cách rất quan trọng với giới cờ Trung Hoa, vỗn Dương Tiêu không có ý định can thiệp quá nhiêu, nhưng ai biết được cuôi cùng mình vẫn phải nhúng tay vào.
Vì thế, Dương Tiêu đành bắt lực nói: “Đúng vậy, tôi là thiên tài cờ vây mười nghìn năm có một!”
Park Joon Hyun và những người, khác đều kinh hãi, thừa nhận, thăng nhóc này lại không biết xáu hỗ thừa nhận.
Chẳng lẽ trong giới cờ Trung Hoa thật sự có một người như vậy?
Nhìn chằm chằm đám người không tin, Dương Tiêu thần bí nói: “Tôi đã nói, tôi có mánh khoé, thật sự là mười nghìn năm có một!”
Đây là sự thật, mắt rồng nến giống như dị năng siêu phàm, thật sự là mười nghìn năm có một.
Mặc dù trong ván cờ đâu với Park Joon Hyun này Dương Tiêu sử dụng mắt rồng nên có hơi thắng mà không có võ, nhưng lịch sử thường được viết lại bởi những người chiên thắng.
Vì vậy, không có gì để nói, ai thắng người đó có quyên nói.
“Thật không?” Park Joon Hyun vẫn rất nghỉ ngờ.
Cát Hưu lại nghiêm nghị nói: ” Trước đây, lão già này có một trận đấu đỉnh cao ở Trung Nguyên, cuối cùng kết thúc là tôi thua. Người chơi ván cờ hôm đó chính là cậu bạn Dương, Dương Tiêu này!”
ÒI Vừa dút lời, như sám sét ập xuống, vô sô người đêu sững sờ.
Như đã biết, Cát Hưu hiện đã được bỗ nhiệm làm hội trưởng của giới cờ Trung Hoa. Lúc trước, tin tức Cát Hưu cuôi cùng đã thua ván cờ ở Trung Nguyên đã làm chấn động toàn bộ giới cờ trong nước.
Vô số người đã vô cùng ngạc nhiên, họ không hề biết người đã đánh bại Cát Hơi là ai.
Cát Hưu vừa nói điều này, mọi người đều nhớ lại.
“Vãi ạ! Lúc trước người thăng hội trưởng Cát Hưu là thăng nhóc trước mặt này. Thảo nào cậu ta lại có thực lực ngang tàng như vậy!”
“Đúng đúng! Khi đó, giới cờ trong nước “đều chân động, có tin đôn một thanh niên đã đánh bại hội trưởng Cát Hưu. Lúc đó tôi còn không tin, bây giờ tôi hoàn sững sờ!”
“Đúng, đúng! Trước đó tôi còn tưởng chính ông Bạch ra tay đôi mặt với hội trưởng Cát Hưu, không ngờ lại thật Sự có người như vậy. Nếu là vậy, anh bạn Dương Tiêu này được mô tả là thiên tài cờ vây mười nghìn năm có một thì quả thực không quá đáng.
Không, không phải mười nghìn năm, mà là một trăm nghìn năm có một! “
Kinh ngạc, thán phục! Hiện trường rất kinh ngạc, thán phục!
Nếu nói lúc trước Dương Tiêu không có thầy đã nồi tiếng, chuyện này bị vạch trân, Dương Tiêu trực tiệp thuyết phục được mọi người.
“Nhóc Dương!” Bạch Nguyên Kiệt chọc Dương Tiêu.
Dương Tiêu thắc mắc: “Ông Bạch, sao thê?”
“Thừa nhận, mau thừa nhận, chuyện lên quan đến vinh nhục, không được bất cần!” Bạch Nguyên Kiệt nghiêm nghị nói.
Dương Tiêu dở khóc dở cười, anh biệt bức bách phong cách rất quan trọng với giới cờ Trung Hoa, vỗn Dương Tiêu không có ý định can thiệp quá nhiêu, nhưng ai biết được cuôi cùng mình vẫn phải nhúng tay vào.
Vì thế, Dương Tiêu đành bắt lực nói: “Đúng vậy, tôi là thiên tài cờ vây mười nghìn năm có một!”
Park Joon Hyun và những người, khác đều kinh hãi, thừa nhận, thăng nhóc này lại không biết xáu hỗ thừa nhận.
Chẳng lẽ trong giới cờ Trung Hoa thật sự có một người như vậy?
Nhìn chằm chằm đám người không tin, Dương Tiêu thần bí nói: “Tôi đã nói, tôi có mánh khoé, thật sự là mười nghìn năm có một!”
Đây là sự thật, mắt rồng nến giống như dị năng siêu phàm, thật sự là mười nghìn năm có một.
Mặc dù trong ván cờ đâu với Park Joon Hyun này Dương Tiêu sử dụng mắt rồng nên có hơi thắng mà không có võ, nhưng lịch sử thường được viết lại bởi những người chiên thắng.
Vì vậy, không có gì để nói, ai thắng người đó có quyên nói.
“Thật không?” Park Joon Hyun vẫn rất nghỉ ngờ.
Cát Hưu lại nghiêm nghị nói: ” Trước đây, lão già này có một trận đấu đỉnh cao ở Trung Nguyên, cuối cùng kết thúc là tôi thua. Người chơi ván cờ hôm đó chính là cậu bạn Dương, Dương Tiêu này!”
ÒI Vừa dút lời, như sám sét ập xuống, vô sô người đêu sững sờ.
Như đã biết, Cát Hưu hiện đã được bỗ nhiệm làm hội trưởng của giới cờ Trung Hoa. Lúc trước, tin tức Cát Hưu cuôi cùng đã thua ván cờ ở Trung Nguyên đã làm chấn động toàn bộ giới cờ trong nước.
Vô số người đã vô cùng ngạc nhiên, họ không hề biết người đã đánh bại Cát Hơi là ai.
Cát Hưu vừa nói điều này, mọi người đều nhớ lại.
“Vãi ạ! Lúc trước người thăng hội trưởng Cát Hưu là thăng nhóc trước mặt này. Thảo nào cậu ta lại có thực lực ngang tàng như vậy!”
“Đúng đúng! Khi đó, giới cờ trong nước “đều chân động, có tin đôn một thanh niên đã đánh bại hội trưởng Cát Hưu. Lúc đó tôi còn không tin, bây giờ tôi hoàn sững sờ!”
“Đúng, đúng! Trước đó tôi còn tưởng chính ông Bạch ra tay đôi mặt với hội trưởng Cát Hưu, không ngờ lại thật Sự có người như vậy. Nếu là vậy, anh bạn Dương Tiêu này được mô tả là thiên tài cờ vây mười nghìn năm có một thì quả thực không quá đáng.
Không, không phải mười nghìn năm, mà là một trăm nghìn năm có một! “
Kinh ngạc, thán phục! Hiện trường rất kinh ngạc, thán phục!
Nếu nói lúc trước Dương Tiêu không có thầy đã nồi tiếng, chuyện này bị vạch trân, Dương Tiêu trực tiệp thuyết phục được mọi người.