“Anh…”
Mục Chính Hi có vẻ rất hào phóng: “Vừa rồi tôi thấy một người quen nên mượn em một chút!”
Hạ Tịch Nghiên: “…” Anh rõ ràng cố ý! Anh bắt chước cô lúc nãy! Hạ Tịch Nghiên nắm chặt tay lại nhìn Mục Chính Hi, nhưng không có cách nào khác! Cuối cùng Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ một chút, gật đầu: “Được, nếu đã như vậy thì chúng ta không ai nợ ai!” Hạ Tịch Nghiên nói xong thì không nhiều lời, lập tức đi ra ngoài.
Mục Chính Hi đứng ở đó, cũng không ngăn cản cô, nhưng khóe miệng lại mang theo nụ cười đắc ý…
Hạ Tịch Nghiên rời khỏi đây thì Tống Kỳ đang tìm cô, anh nhìn Hạ Tịch Nghiên đi ra ngoài từ trên ban công nên Tống Kỳ đi ra bên kia, lúc này Mục Chính Hi cũng đi ra ngoài, sắc mặt Tống Kỳ thay đổi một chút.
Tống Kỳ ngước mắt lên, đón nhận ánh mắt Mục Chính Hi tràn ngập khiêu khích thì sắc mặt lập tức thay đổi, nhưng anh nhìn Hạ Tịch Nghiên đi đến trước mặt mình thì vẫn kiềm chế tức giận.
“Thật ngại quá, có phải anh đang tìm em đúng không!?” Hạ Tịch Nghiên đi qua nhìn Tống Kỳ nói.
“Ừ!” Tống Kỳ gật đầu: “Em đi đâu vậy!?” Anh tùy ý hỏi, anh biết Hạ Tịch Nghiên đi vào đó, khi Tống Kỳ nhìn môi của Hạ Tịch Nghiên thì hơi sửng sốt, ánh mắt dừng lại trên môi cô.
“Không có gì, em vừa trò chuyện với bạn một chút!” Hạ Tịch Nghiên nhàn nhạt nói, cũng không muốn nói chuyện vừa rồi cô và Mục Chính Hi ở bên nhau cho Tống Kỳ.
Nhưng cô không nói, Tống Kỳ cũng thấy được… Thậm chí anh có thể nghĩ được bọn họ làm cái gì! Tuy rằng Tống Kỳ rất khó chịu nhưng anh nhìn Hạ Tịch Nghiên, cuối cùng lại bật cười.
“Anh sao vậy?” Hạ Tịch Nghiên cũng phát hiện Tống Kỳ không đúng lắm.
“Không có việc gì!” Tống Kỳ nhàn nhạt nói, cười cười, sau đó đưa tay xoa môi đỏ của Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên sững sờ đứng đó. Bởi vì Tống Kỳ rất ít khi làm động tác như vậy với cô, nhiều nhất cũng chỉ ôm nhau như bạn bè mà thôi, mà không phải như hiện tại, giống như một cặp đôi…
Hạ Tịch Nghiên cảm thấy khó chịu, nhưng lại không dám lộn xộn, lông mi vừa dày vừa dài chớp mắt nhìn Tống Kỳ.
Mà Tống Kỳ rất nghiêm túc nhìn Hạ Tịch Nghiên, ngón cái anh xoa môi của Hạ Tịch Nghiên giống như muốn lau sạch dấu vết của Mục Chính Hi để lại, hơi thở của anh, còn có sự không vui ở trong lòng của mình…
Hạ Tịch Nghiên cứ đứng ở đó, vẻ mặt hoảng hốt, lúc này mới nhớ tới gì đó! Vừa rồi cô và Mục Chính Hi hôn nhau nên chắc chắn đã lem son môi… Khuôn mặt Hạ Tịch Nghiên lập tức đỏ lên, cô ngước mắt nhìn Tống Kỳ, anh lại không nói gì, sau khi anh lau sạch thì cười cười: “Được rồi!”
Hạ Tịch Nghiên chỉ cười khan, không nói gì nữa, cũng không hỏi nhiều, trong lòng hai người hiểu rõ, nhưng đáy lòng đã mắng chửi Mục Chính Hi hàng nghìn lần! A a a a! Hạ Tịch Nghiên thật sự muốn điên rồi, nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ bình tĩnh, cười nhạt với Tống Kỳ.
Mà hình ảnh Tống Kỳ lau miệng cho cô không thoát khỏi ánh mắt của Mục Chính Hi, đôi mắt anh lập tức bùng cháy ngọn lửa giận dữ… Tống Kỳ!
Cuộc chiến của những người đàn ông chỉ vừa mới bắt đầu! Mục Chính Hi thong thả đứng ở đó, trong tay cầm một ly champagne, con ngươi lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng của bọn họ… Anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế!