Lúc này, hình như là cảm nhận được ánh mắt của
Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên quay đầu lại, vừa nhìn
đã chạm mắt anh, ai ngờ anh lại dời mắt đi chỗ
khác, quay người đi về phía phòng làm việc. Vẻ giận
giữ trên khuôn mặt anh, Hạ Tịch Nghiên không hề
phớt lờ nó đi, cô chỉ cau mày, cũng không biết cô đã
làm gì trêu chọc đến anh! Sau khi cô bừng tỉnh lại,
Hạ Tịch Nghiên nhìn bọn họ: “Được rồi, nhanh làm
việc đi, đợi lát nữa tổng giám đốc Mục lại nổi nóng
đấy!”
Nhắc đến chuyện này, mấy người kia liền rụt vai
giải tán.
Hoa tươi để một bên, Hạ Tịch Nghiên ngồi đó,
nghĩ rất lâu cũng nghĩ không ra là ai tặng, nhưng mà
không sai, hoa hồng champagne quả thực là loại
hoa cô thích, hơn nữa, những người biết cô thích
loại hoa này, ngoài Hạ Kỳ Lâm ra chỉ có LEO… Không
lẽ là LEO? Nếu như đúng thì vì sao không viết tên?
Nghĩ ngợi một lát, Hạ Tịch Nghiên lắc đầu, bỏ di,
cho dù là ai tặng, nếu đã không viết tên thì tất nhiên
là có cách nghĩ của họ, cô liền tập trung tinh thần
vào công việc.
Tịch Nghiên đi đến phòng uống trà, cứ đến giờ này
là cô cần nghỉ ngơi một lát, cô pha một ly cà phê,
đang định từ từ hưởng thụ một phen thì sau lưng
vang lên giọng nói: “Xem ra cô rất mãn nguyện nhỉ!”
Giọng nói cô nghe thấy, không cần quay đầu lại
cũng biết là ai, Hạ Tịch Nghiên còn chưa nói gì thì
Mục Chính Hi chỉ hai ba bước đã bước đến gần,
thẳng thừng kéo cả người cô sang đè lên bàn. Hạ
Tịch Nghiên hoảng hốt, ly cà phê trong tay suýt nữa
rơi vãi tung tóe.
“Anh làm gì vậy?” Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính
Hi và hỏi.
“Ai tặng hoa cho cô?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch
Nghiên chằm chằm.
Thấy bộ dạng của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên
cũng chẳng muốn tranh luận nhiều với anh làm gì:
“Không biết!”
“Không biết?“ Sau khi nghe thấy câu trả lời của
cô, Mục Chính Hi nhướng mày: “Ai tặng hoa cho cô
mà cô cũng không biết?“
“Trên tấm card không kí tên, cho nên tôi thật sự
không biết là ai tặng cả!“ Hạ Tịch Nghiên nhìn anh
rồi chậm rãi nói, vô cùng trung thực.
Biểu cảm lúc này của cô không giống như đang
nói dối, hơn nữa, Hạ Tịch Nghiên cũng không cần
đem chuyện này ra lừa anh, nghĩ một lát, anh nói:
“Tống Kỳ tặng sao?“ Mục Chính Hi nhướng mày.
“Không biết!” Hạ Tịch Nghiên nói, cô vô thức đáp.
lại, không giống như giả vờ, lúc này Mục Chính Hi
mới từ bỏ.
Mục Chính Hi nhìn cô, sau đó hỏi chuyện khác:
“Hôm qua ai cho cô cúp điện thoại của tôi?” Mục
Chính Hi nhìn thằng vào cô và hỏi.
Hạ Tịch Nghiên chớp chớp mắt: “Tổng giám đốc.
Mục, anh tìm tôi là vì chuyện này?”
“Nếu không thì sao?“
Thấy bộ dạng nghiêm túc của Mục Chính Hi, Hạ
Tịch Nghiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Tối qua tô thấy
tổng giám đốc Mục Bận như vậy, tôi tưởng anh đang
bận, cho nên mới cúp máy…”
Cách nói này của Hạ Tịch Nghiên dĩ nhiên giống
như là vì để tốt cho anh, Mục Chính Hi vốn dĩ đang
giận, nhưng anh nghĩ gì đó rồi nói: “Hạ Tịch Nghiên,
không phải cô ghen đấy chứ?”
Trong phút chốc, Mục Chính Hi nở một nụ cười
nhạt nhìn cô, sau khi nghe thấy anh nói, Hạ Tịch
Nghiên hơi đơ một lúc: “Nếu như nói ghen ấy, thì
cũng không đến lượt tôi đâu!”
“Ý gia”
“Không phải sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi lại.
“Vả lại, tôi cũng không thích ăn chua, lời này anh
đi hỏi Lăng Tiêu Tường thì hợp hơn đấy!” Hạ Tịch
Nghiên thong thả nói. Ạ
Mục Chính Hi cau mày, anh nhìn người phụ nữ
trước mắt, anh không biết rốt cuộc cô nghĩ gì nữa.