Phương Vô Tử lắc đầu bảo tôi vẫn dùng được rồi cùng Tô Mộc bắt đầu ăn cơm, ngồi ăn trên bàn cơm một lúc lâu anh cảm thấy có gì đó rất lạ, mặc dù những món ăn này vô cùng hợp khẩu vị của anh, phải nói là từ trước tới giờ thì đây là bữa ăn đầu tiên nấu hợp ý anh như vậy, nhưng sao...
Anh nâng mắt lên quan sát Tô Mộc ở đằng trước, thấy miếng thịt cô gắp trên đĩa ban đầu vẫn còn nguyên mà chỉ bị cắn một miếng, còn phần cơm đã vơi đi rất nhiều, trong khi anh nhìn lại chỗ của mình, phần xương anh ăn đã được sang một bên tạo thành một cái núi nhỏ.
Phương Vô Tử cảm thấy chắc chỉ là trùng hợp thôi, nên cuối đầu ăn tiếp nhưng một việc nó sẽ trở thành trùng hợp nếu xảy ra một lần, nhưng nếu xảy ra quá nhiều lần thì chính là cố ý, nhìn đĩa ớt chuông xào thịt bò ban đầu còn có rất nhiều màu sắc, nhưng càng lúc càng ít đi các màu sắc đó.
Ớt chuông xào thịt bò là một món rất ngon nhưng anh lại không thích ăn ớt chuông màu xanh, nên khi nhìn một đĩa ớt chuông có xanh lại có vàng thì anh không khỏi ngập ngừng, nên hiện tại bây giờ nhìn thấy một đĩa ớt chuông xanh vàng xen kẽ, giờ lại chỉ còn phần thịt bò đầy ụ và phần thịt quả ớt màu vàng óng ánh.
Anh thầm nghĩ có phải là Tô Mộc cố ý hay không, nếu cô thích ăn ớt xanh như vậy thì sao không nấu một trái có màu đó thôi, chứ vì cớ gì lại nấu thêm ớt màu vàng làm gì, thêm cả phần thịt bên kia nhìn thôi cũng biết là người nấu ăn rất thích ăn thịt, nếu không cô nấu nhiều thịt như vậy làm gì để rồi ăn đúng một cục thịt?
Ban đầu anh còn nghĩ Tô Mộc cố ý nhường cho anh nên anh có ra hiệu bảo cô cứ tự nhiên, nhưng hiển nhiên Tô Mộc không để ý mà vẫn tiếp tục ăn, thế là Phương Vô Tử không nói gì nữa tiếp tục ăn cơm.
Sau khi ăn xong anh tính lấy khăn giấy lau miệng nhưng với tay ra thì anh mới nhận ra ở đây không có khăn giấy, tính đứng lên tìm khăn giấy thì nơi anh với tay ban nãy đã có một bịch khăn giấy còn mới tinh, anh nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt nhưng người nọ vẫn chỉ chăm chú ăn cơm và xem tin nhắn trên điện thoại, hành động của người trước mặt tự nhiên đến kì lạ.
Nhưng Phương Vô Tử chỉ nghĩ hẳn là trùng hợp cô cũng cần khăn giấy, nên thuận đường đưa luôn cho anh, nhưng mọi phỏng đoán lúc đầu của anh ngay bây giờ lại bị hành động tiếp theo của cô làm cho đứng hình.
Anh có thói quen ăn cơm xong sẽ lau miệng rồi uống nước, nên khi đang dự định lấy nước lọc thì anh thấy Tô Mộc đã đứng lên, vô thức bảo. "Anh ngồi đó đi, em đi lấy nước cho anh uống". Câu nói vừa thốt ra khỏi môi Tô Mộc, thì hành động đang đứng lên của anh dừng lại, kinh ngạc nhìn Tô Mộc đang lấy nước ở bên kia.
Hầu như rất ít ai biết được thói quen này của anh, ngay cả cha mẹ Bạch ở lâu với anh cũng chẳng biết được thói quen này, thường thì mọi người sẽ nghĩ khi một người ăn sau khi lau miệng thì sẽ đứng lên, vì thế ít ai để ý thói quen uống nước lọc của anh sau bữa ăn.
Nhận lấy ly nước Tô Mộc đưa, vả lại còn rất đúng với mực nước anh hay uống, Phương Vô Tử bị sự nghi ngờ của mình trước đó vả cho một cái đau đớn, nhìn những hành động thuần thục này của Tô Mộc từ nảy đến giờ, anh còn tưởng là cô cố ý thể hiện trước mặt anh lấy lòng.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt vô cảm của cô và những hành động làm trong vô thức, không hề có một dấu hiệu nào là cố tình, cứ như những việc này đã được làm từ rất lâu rồi vậy, và còn thường xuyên lặp đi lặp lại nhiều lần nên mới khiến cho một người làm thuận tay đến như vậy.
Đến ngay cả Tô Mộc bên kia cũng chẳng nhận ra rằng những hành động mình vô thức làm với chồng của mình ở kiếp trước, đã bị lộ ngay dưới ánh mắt luôn quan sát của Phương Vô Tử, lý do Tô Mộc không nhận ra cũng rất dễ hiểu thôi, vì mỗi lần cô làm những hành động vô thức đó sẽ luôn có một thứ nhắc nhở cô rằng đó chỉ là những ảo tưởng của cô, đó chính là sự xuất hiện của Phương Vô Tử.
Những hành động trước đây đều không có sự xuất hiện của Phương Vô Tử, nhưng ngay lúc này anh lại ở trước mặt mà những thói quen của Phương Vô Tử ở thế giới này lại y hệt chồng của cô, nên cô không nhận ra cũng là điều rất hiển nhiên.
Mà Phương Vô Tử lại hành động vô cùng thuận tay, không nửa điểm khó chịu hay không phù hợp, một thoáng nào đó trong đầu anh hiện ra những kí ức vụn vặt, như những mảnh thủy tinh bị vỡ nát rơi vào khoảng không, như những ánh đèn nê - ông mờ ảo chỉ có khi màn đêm buông xuống mới thấy được, những hình ảnh vừa mới hiện ra kia như trùng với khung cảnh thực tại.
Anh nâng mắt lên quan sát Tô Mộc ở đằng trước, thấy miếng thịt cô gắp trên đĩa ban đầu vẫn còn nguyên mà chỉ bị cắn một miếng, còn phần cơm đã vơi đi rất nhiều, trong khi anh nhìn lại chỗ của mình, phần xương anh ăn đã được sang một bên tạo thành một cái núi nhỏ.
Phương Vô Tử cảm thấy chắc chỉ là trùng hợp thôi, nên cuối đầu ăn tiếp nhưng một việc nó sẽ trở thành trùng hợp nếu xảy ra một lần, nhưng nếu xảy ra quá nhiều lần thì chính là cố ý, nhìn đĩa ớt chuông xào thịt bò ban đầu còn có rất nhiều màu sắc, nhưng càng lúc càng ít đi các màu sắc đó.
Ớt chuông xào thịt bò là một món rất ngon nhưng anh lại không thích ăn ớt chuông màu xanh, nên khi nhìn một đĩa ớt chuông có xanh lại có vàng thì anh không khỏi ngập ngừng, nên hiện tại bây giờ nhìn thấy một đĩa ớt chuông xanh vàng xen kẽ, giờ lại chỉ còn phần thịt bò đầy ụ và phần thịt quả ớt màu vàng óng ánh.
Anh thầm nghĩ có phải là Tô Mộc cố ý hay không, nếu cô thích ăn ớt xanh như vậy thì sao không nấu một trái có màu đó thôi, chứ vì cớ gì lại nấu thêm ớt màu vàng làm gì, thêm cả phần thịt bên kia nhìn thôi cũng biết là người nấu ăn rất thích ăn thịt, nếu không cô nấu nhiều thịt như vậy làm gì để rồi ăn đúng một cục thịt?
Ban đầu anh còn nghĩ Tô Mộc cố ý nhường cho anh nên anh có ra hiệu bảo cô cứ tự nhiên, nhưng hiển nhiên Tô Mộc không để ý mà vẫn tiếp tục ăn, thế là Phương Vô Tử không nói gì nữa tiếp tục ăn cơm.
Sau khi ăn xong anh tính lấy khăn giấy lau miệng nhưng với tay ra thì anh mới nhận ra ở đây không có khăn giấy, tính đứng lên tìm khăn giấy thì nơi anh với tay ban nãy đã có một bịch khăn giấy còn mới tinh, anh nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt nhưng người nọ vẫn chỉ chăm chú ăn cơm và xem tin nhắn trên điện thoại, hành động của người trước mặt tự nhiên đến kì lạ.
Nhưng Phương Vô Tử chỉ nghĩ hẳn là trùng hợp cô cũng cần khăn giấy, nên thuận đường đưa luôn cho anh, nhưng mọi phỏng đoán lúc đầu của anh ngay bây giờ lại bị hành động tiếp theo của cô làm cho đứng hình.
Anh có thói quen ăn cơm xong sẽ lau miệng rồi uống nước, nên khi đang dự định lấy nước lọc thì anh thấy Tô Mộc đã đứng lên, vô thức bảo. "Anh ngồi đó đi, em đi lấy nước cho anh uống". Câu nói vừa thốt ra khỏi môi Tô Mộc, thì hành động đang đứng lên của anh dừng lại, kinh ngạc nhìn Tô Mộc đang lấy nước ở bên kia.
Hầu như rất ít ai biết được thói quen này của anh, ngay cả cha mẹ Bạch ở lâu với anh cũng chẳng biết được thói quen này, thường thì mọi người sẽ nghĩ khi một người ăn sau khi lau miệng thì sẽ đứng lên, vì thế ít ai để ý thói quen uống nước lọc của anh sau bữa ăn.
Nhận lấy ly nước Tô Mộc đưa, vả lại còn rất đúng với mực nước anh hay uống, Phương Vô Tử bị sự nghi ngờ của mình trước đó vả cho một cái đau đớn, nhìn những hành động thuần thục này của Tô Mộc từ nảy đến giờ, anh còn tưởng là cô cố ý thể hiện trước mặt anh lấy lòng.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt vô cảm của cô và những hành động làm trong vô thức, không hề có một dấu hiệu nào là cố tình, cứ như những việc này đã được làm từ rất lâu rồi vậy, và còn thường xuyên lặp đi lặp lại nhiều lần nên mới khiến cho một người làm thuận tay đến như vậy.
Đến ngay cả Tô Mộc bên kia cũng chẳng nhận ra rằng những hành động mình vô thức làm với chồng của mình ở kiếp trước, đã bị lộ ngay dưới ánh mắt luôn quan sát của Phương Vô Tử, lý do Tô Mộc không nhận ra cũng rất dễ hiểu thôi, vì mỗi lần cô làm những hành động vô thức đó sẽ luôn có một thứ nhắc nhở cô rằng đó chỉ là những ảo tưởng của cô, đó chính là sự xuất hiện của Phương Vô Tử.
Những hành động trước đây đều không có sự xuất hiện của Phương Vô Tử, nhưng ngay lúc này anh lại ở trước mặt mà những thói quen của Phương Vô Tử ở thế giới này lại y hệt chồng của cô, nên cô không nhận ra cũng là điều rất hiển nhiên.
Mà Phương Vô Tử lại hành động vô cùng thuận tay, không nửa điểm khó chịu hay không phù hợp, một thoáng nào đó trong đầu anh hiện ra những kí ức vụn vặt, như những mảnh thủy tinh bị vỡ nát rơi vào khoảng không, như những ánh đèn nê - ông mờ ảo chỉ có khi màn đêm buông xuống mới thấy được, những hình ảnh vừa mới hiện ra kia như trùng với khung cảnh thực tại.