Mà Tô Mộc ngồi trên ghế, ngước nhìn bóng dáng cha Tô rời đi rồi cứ thế biến mất ở góc rẽ, bấy giờ cô mới ý thức được một chuyện, thế là phương án nhờ sự trợ giúp đỡ cũng đã bị úng nước, cả hai phương án trên đều không thể làm gì được, thế là cô mất cả chì lẫn chài rồi à?
Cô có thể thuê thám tử theo dõi nữ chính, nhưng hiện tại tiền của nguyên chủ đều để trong tài khoản, tiền mặt thì chỉ còn mấy tờ, mà cô lại chẳng biết mật khẩu để vào ứng dụng, lẫn mật khẩu chuyển tiền! Vả lại thẻ này được làm dưới tên của cha Tô, chỉ cần cô sử dụng tiền trong thẻ thì cha Tô chắc chắn sẽ nhận được thông báo, như vậy chẳng khác gì tự vạch áo cho người xem lưng.
Vì thế Tô Mộc chỉ có thể đưa ra phương án cuối cùng mà lại nguy hiểm nhất đó chính là chạy trốn.
Đây là phương án cô để ở phía cuối cùng, bởi một khi hành động chính là một ăn cả ngã về không, tuy hành động này chẳng khác gì quyết định bỏ nhà đi bụi, tiền không có một xu mà chạy nhong nhong ngoài đường, thì không chết đói cũng sẽ chết rét, nhưng thà như vậy còn hơn là bị bắt đính hôn!
Tô Mộc nhìn con đường đông đúc kẻ qua người lại một lúc, gãi cằm đăm chiêu nhìn nhìn tên đường, đúng, cô lạc con mẹ nó đường rồi, cũng phải nói đến cách đây mấy tiếng trước, sau khi quyết định lên kế hoạch chạy trốn thì cô đã về phòng lấy một ít quần áo, cũng như đồ dùng cá nhân rồi đợi đến khi trời vừa sáng liền lén lút nhảy ra ngoài bằng đường cửa sổ.
Đừng ai hỏi cô vì sao lại nhảy ra được, mọi người còn nhớ cô đã từng là một đứa trẻ lưu lạc ngoài đường chưa, nên hiện tại nếu có bỏ nhà ra đi thì cô vẫn có thể dùng nghề cũ kiếm sống, dù đã qua mấy năm cũng không chắc có thể hành động trôi chảy không, nhưng có còn hơn không.
Mà tác giả của bộ truyện này chỉ chú tâm miêu tả nội thất, còn về những con đường thì chỉ xoay quanh nam chính và nữ chính là hết, còn những thứ còn lại hả, chính là để cho nó tự sinh ra đi, Tô Mộc cảm thấy ở trong thế giới này lâu như vậy thì não cô cũng bắt đầu bị chậm hơn rồi, chứ không vì sao cô lại để cho bản thân rơi vào tình trạng khốn đốn như bây giờ chứ?
Chỉ có thể tìm một quán nước nào đó vào ngồi nghỉ ngơi thôi, chứ cứ tiếp tục như vậy thì e là lạc càng thêm lạc mất, thế là Tô Mộc đi vào một quán nước có view khá đẹp để ổn định lại tâm trạng rối của mình.
Đứng trước quầy nước gọi cho bản thân một ly nước, Tô Mộc lại vô thức gọi thêm một một ly cà phê đen ít đường không đá lần nữa, Phương Vô Tử có cách uống cà phê vô cùng khác người, đã là cà phê đen ít đường nên nó sẽ rất đằng và khó uống đối với những người không quen, nhưng thêm đá sẽ uống đỡ hơn rất nhiều, nhưng chồng cô lại có cái sở thích không muốn có thêm một thứ nước gì làm pha loãng cà phê, vì nhu vậy sẽ làm mất mùi vị nguyên bản của cà phê, nên quyết định uống cà phê không đá.
Tô Mộc được nhân viên đưa hóa đơn, lúc thanh toán tiền vì do tờ tiền cô đưa hơi lớn nên nhân viên phải tốn vài giây để thối tiền cũng như kiểm tra kĩ càng lại, cũng trong vài giây đó cô loáng thoáng nghe thấy giọng của một vị khách gọi nước. "Cà phê đen ít đường không đá".
Mà giọng nói này lại quen thuộc vô cùng khiến cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn, nhưng vì trong quán khá đông nên không thể biết được âm thanh phát ra từ đâu, cũng như vì sao lại trùng hợp đến mức vị khách đó cũng gọi ly nước như vậy.
"...khách...quý khách..". Tô Mộc được nhân viên thu ngân kéo ý thức trở về, cô mông lung quay đầu lại nhìn nhân viên thu ngân, vô thức hỏi. "Có chuyện gì sao?".
Nhân viên thu ngân mỉm cười công nghiệp hai tay đưa số tiền thối lại cho cô, Tô Mộc nhận lấy rồi tiếp tục quay đầu lại nhìn nơi âm thanh kia phát ra, nhưng lại chẳng nghe thấy gì nữa, thế là cô âm thầm lắc đầu tự nhủ bản thân chắc lại nghe nhầm nữa rồi, cũng phải thôi đôi khi cô sẽ tự mộng tưởng là có tiếng của chồng của mình ở gần đây.
Vài lần nhầm cũng đã quen rồi, Tô Mộc nhận hai ly nước không mấy bất ngờ vì có thêm ly cà phê đen nữa, chỉ có thể cười khổ rồi đi lên lầu một của quán ngồi nghỉ ngơi tiếp tục vạch ra kế hoạch đi bụi sau này.
Người thì thảnh thơi người thì lo đến đứng ngồi không yên, buổi sáng sớm lúc quản gia như thường lệ sẽ lên gõ cửa mời cô chủ xuống lầu ăn sáng, riêng hôm nay dù ông có gõ cửa đến mấy lần thì người bên trong phòng vẫn không trả lời hay hó hé gì, quản gia có thấy có gì đó không ổn, nên đã vội vã chạy xuống lầu lấy chìa khóa dự phòng mở cửa ra.
Căn phòng thiếu nữ mở ra trước mắt quản gia, vẫn là những vật dụng trước đó vẫn y nguyên như cũ, nhưng trên giường là tấm chăn phẳng được xếp gọn gàng, không có dấu hiệu gì là cho thấy có người từng ngủ ở trên giường.
Cô có thể thuê thám tử theo dõi nữ chính, nhưng hiện tại tiền của nguyên chủ đều để trong tài khoản, tiền mặt thì chỉ còn mấy tờ, mà cô lại chẳng biết mật khẩu để vào ứng dụng, lẫn mật khẩu chuyển tiền! Vả lại thẻ này được làm dưới tên của cha Tô, chỉ cần cô sử dụng tiền trong thẻ thì cha Tô chắc chắn sẽ nhận được thông báo, như vậy chẳng khác gì tự vạch áo cho người xem lưng.
Vì thế Tô Mộc chỉ có thể đưa ra phương án cuối cùng mà lại nguy hiểm nhất đó chính là chạy trốn.
Đây là phương án cô để ở phía cuối cùng, bởi một khi hành động chính là một ăn cả ngã về không, tuy hành động này chẳng khác gì quyết định bỏ nhà đi bụi, tiền không có một xu mà chạy nhong nhong ngoài đường, thì không chết đói cũng sẽ chết rét, nhưng thà như vậy còn hơn là bị bắt đính hôn!
Tô Mộc nhìn con đường đông đúc kẻ qua người lại một lúc, gãi cằm đăm chiêu nhìn nhìn tên đường, đúng, cô lạc con mẹ nó đường rồi, cũng phải nói đến cách đây mấy tiếng trước, sau khi quyết định lên kế hoạch chạy trốn thì cô đã về phòng lấy một ít quần áo, cũng như đồ dùng cá nhân rồi đợi đến khi trời vừa sáng liền lén lút nhảy ra ngoài bằng đường cửa sổ.
Đừng ai hỏi cô vì sao lại nhảy ra được, mọi người còn nhớ cô đã từng là một đứa trẻ lưu lạc ngoài đường chưa, nên hiện tại nếu có bỏ nhà ra đi thì cô vẫn có thể dùng nghề cũ kiếm sống, dù đã qua mấy năm cũng không chắc có thể hành động trôi chảy không, nhưng có còn hơn không.
Mà tác giả của bộ truyện này chỉ chú tâm miêu tả nội thất, còn về những con đường thì chỉ xoay quanh nam chính và nữ chính là hết, còn những thứ còn lại hả, chính là để cho nó tự sinh ra đi, Tô Mộc cảm thấy ở trong thế giới này lâu như vậy thì não cô cũng bắt đầu bị chậm hơn rồi, chứ không vì sao cô lại để cho bản thân rơi vào tình trạng khốn đốn như bây giờ chứ?
Chỉ có thể tìm một quán nước nào đó vào ngồi nghỉ ngơi thôi, chứ cứ tiếp tục như vậy thì e là lạc càng thêm lạc mất, thế là Tô Mộc đi vào một quán nước có view khá đẹp để ổn định lại tâm trạng rối của mình.
Đứng trước quầy nước gọi cho bản thân một ly nước, Tô Mộc lại vô thức gọi thêm một một ly cà phê đen ít đường không đá lần nữa, Phương Vô Tử có cách uống cà phê vô cùng khác người, đã là cà phê đen ít đường nên nó sẽ rất đằng và khó uống đối với những người không quen, nhưng thêm đá sẽ uống đỡ hơn rất nhiều, nhưng chồng cô lại có cái sở thích không muốn có thêm một thứ nước gì làm pha loãng cà phê, vì nhu vậy sẽ làm mất mùi vị nguyên bản của cà phê, nên quyết định uống cà phê không đá.
Tô Mộc được nhân viên đưa hóa đơn, lúc thanh toán tiền vì do tờ tiền cô đưa hơi lớn nên nhân viên phải tốn vài giây để thối tiền cũng như kiểm tra kĩ càng lại, cũng trong vài giây đó cô loáng thoáng nghe thấy giọng của một vị khách gọi nước. "Cà phê đen ít đường không đá".
Mà giọng nói này lại quen thuộc vô cùng khiến cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn, nhưng vì trong quán khá đông nên không thể biết được âm thanh phát ra từ đâu, cũng như vì sao lại trùng hợp đến mức vị khách đó cũng gọi ly nước như vậy.
"...khách...quý khách..". Tô Mộc được nhân viên thu ngân kéo ý thức trở về, cô mông lung quay đầu lại nhìn nhân viên thu ngân, vô thức hỏi. "Có chuyện gì sao?".
Nhân viên thu ngân mỉm cười công nghiệp hai tay đưa số tiền thối lại cho cô, Tô Mộc nhận lấy rồi tiếp tục quay đầu lại nhìn nơi âm thanh kia phát ra, nhưng lại chẳng nghe thấy gì nữa, thế là cô âm thầm lắc đầu tự nhủ bản thân chắc lại nghe nhầm nữa rồi, cũng phải thôi đôi khi cô sẽ tự mộng tưởng là có tiếng của chồng của mình ở gần đây.
Vài lần nhầm cũng đã quen rồi, Tô Mộc nhận hai ly nước không mấy bất ngờ vì có thêm ly cà phê đen nữa, chỉ có thể cười khổ rồi đi lên lầu một của quán ngồi nghỉ ngơi tiếp tục vạch ra kế hoạch đi bụi sau này.
Người thì thảnh thơi người thì lo đến đứng ngồi không yên, buổi sáng sớm lúc quản gia như thường lệ sẽ lên gõ cửa mời cô chủ xuống lầu ăn sáng, riêng hôm nay dù ông có gõ cửa đến mấy lần thì người bên trong phòng vẫn không trả lời hay hó hé gì, quản gia có thấy có gì đó không ổn, nên đã vội vã chạy xuống lầu lấy chìa khóa dự phòng mở cửa ra.
Căn phòng thiếu nữ mở ra trước mắt quản gia, vẫn là những vật dụng trước đó vẫn y nguyên như cũ, nhưng trên giường là tấm chăn phẳng được xếp gọn gàng, không có dấu hiệu gì là cho thấy có người từng ngủ ở trên giường.