Editor: Phailin
Bản nhạc lãng mạn của hôn lễ vẫn đang tiếp tục, các vị khách đã bước vào quá trình dùng bữa, trò chuyện nhiệt tình, cười nói, thỉnh thoảng lại nhắc đến nụ hôn vừa rồi của bọn họ, chân thành mà nói: "Bọn họ yêu nhau thật!."
Tất cả kịch bản đều đã được thực hiện, lại không để ý đến sự ngạc nhiên của Triệu Dĩ Xuyên có phù hợp hay không nữa.
Bùi Triết giả vờ bình tĩnh nói với Trình Minh Bách và Bùi Chiếu Tuyết, nói dối rằng mình không khỏe, một mình cậu đi vào biệt thự, sau khi chào vài vị khách đang chơi game trong phòng khách, Bùi Triết lên tầng, bước chân dần trở nên nhanh hơn......
Cậu chạy vọt vào phòng, chật vật nhai một lát chanh.
Hương vị chua lan tỏa ở trong miệng, mang theo chút cay đắng, dữ dội lại kích thích, nhưng lại không thể xua tan đi được cảm giác tê dại kỳ lạ.
Cách đây mười phút, Bùi Triết không cách nào hình dung được những hình ảnh hiện lên trong đầu cậu khi nghe người chủ hôn lễ ứng biến, nó giống như một trận lở đất và sóng thần, một vụ nổ vũ trụ, máu thịt văng khắp nơi, toàn thân dường như không còn một mảnh da thịt nào. Cậu thiếu chút nữa đã đá một phát vào chân của MC, nhưng lý trí đã kéo Bùi Triết lại, buộc cậu phải ôm lấy Triệu Dĩ Xuyên.
Ban đầu cậu còn nghĩ rằng mình sẽ có cảm giác như bị kim chích, nhịp tim tăng vọt.
Khác hoàn toàn với lần "diễn tập" lần trước, nụ hôn dinh dính, nóng bỏng, mềm mại, không khó chấp nhận như trong tưởng tượng, nhiệt độ trong lòng bàn tay dần dần ấm lên, hô hấp khẩn trương như dừng lại một nhịp, lông mi nhẹ rung động.
Khi Triệu Dĩ Xuyên ôm lại cậu, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi cậu......
Bùi Triết bỗng nhiên thấy vô cùng yên ổn.
Toàn bộ cơ thể đều đắm chìm trong tần suất mà chỉ có cậu mới có thể cảm nhận được, mạch đập của trái tim ở tần số rung động, từng chút từng chút một, loạn nhảy điên cuồng, dường như tiếng tim là duy nhất, ngoài ra không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác nữa.
Hoàn toàn trống trải, giống như đang chìm xuống Nam Cực vào tháng bảy, một vùng đất tối tăm, rộng lớn và tĩnh lặng.
Mặt trời tuy xa nhưng trước sau vẫn luôn xuất hiện.
...... Triệu Dĩ Xuyên còn nhéo vành tai của cậu.
Trên mái tóc cậu còn vương lại mùi hương nước hoa của Triệu Dĩ Xuyên, hơi thở của cậu vẫn còn gấp, ngay cả tay chân cũng trở nên mất khống chế.
Bùi Triết chán nản ngồi ở bàn làm việc lấy tay che mặt.
Trước mặt là cửa sổ kính, ở bên góc bàn còn có một chiếc gương nhỏ bằng đồng cổ điển, cậu không dám ngẩng đầu, biết hiện tại trông mình vô cùng khó coi: Gương mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập, dư quang từ bông hồng trắng trên ngực như bị ai đó cọ xát, loạn lên thành một nồi.
Cảm giác này cậu hoàn toàn xa lạ.
Những năm tháng tuổi trẻ bị tình yêu làm cho mù quáng, từ đó Bùi Triết bắt đầu xem xét lại bản thân. Cậu giỏi tóm tắt nguyên nhân của mọi hành vi, đưa ra kết luận tương đối khách quan rồi sửa đổi, giống như trình sửa lỗi trong một bản thiết kế cẩn thận, được cập nhật phiên bản thường xuyên, giúp củng cố khả năng kiểm soát, lại mang lại cảm giác an toàn.
Nghe thì có vẻ máy móc, nhưng hiệu quả lại cực kỳ cao.
Hiện tại cậu hiển nhiên lại đang mất kiểm soát.
Cậu không thể lý giải được, cũng không tìm ra được nguyên nhân, dường như mỗi lần cậu cố gắng giải thích logic trong hành vi của Triệu Dĩ Xuyên thì đều đi vào bế tắc.
Mà nụ hôn này......cậu có chờ mong gì khi chủ động hôn anh hay không, có muốn anh hay không, có khát vọng muốn được Triệu Dĩ Xuyên ôm mình một cái hay không......Bùi Triết đều khó có thể đối mặt.
Thay vì đáp lại sự vướng víu, cuối cùng Triệu Dĩ Xuyên lại dừng tay ở vành tai của cậu, một cái mân mê nhẹ nhàng, giống như một sự an ủi và phần thưởng nào đó......
Cậu đối với Triệu Dĩ Xuyên đã nảy sinh tình cảm thân thiết hơn lúc đầu, giống như, yêu?
Nhưng không phải trước đây cậu cũng từng yêu đương sao, rõ ràng không giống nhau.
Không biết rõ về đối phương, không biết sở thích của anh, cùng lắm chỉ hỏi về cuộc sống của anh, ít khi gặp mặt riêng với nhau, và gần như không bao giờ nói những chuyện gì gọi là "ngoài thỏa thuận"......
Cậu đối với Triệu Dĩ Xuyên vẫn chưa có mong muốn khám phá.
Cậu cũng không có ngày đêm suy nghĩ về Triệu Dĩ Xuyên, không có trằn trọc vì anh, càng sẽ không bị cảm xúc của anh mà làm ảnh hưởng lý trí.
Bùi Triết chỉ là thỉnh thoảng, thỉnh thoảng.
Thỉnh thoảng, trong chốc lát, muốn tới gần Triệu Dĩ Xuyên, nghe thấy lời anh nói, tạm gác hết mọi chuyện sang một bên.
Đây có được coi là yêu không?
"Mình...... đang làm gì vậy?"
Bùi Triết ảo não mà nằm bò xuống mặt bàn, suy nghĩ trăm lần cũng không ra.
Vị chua đắng của chanh còn đọng lại ở cuống lưỡi, nhưng lại cũng không át đi được hương nước hoa kia. Bùi Triết im lặng một lúc lâu, cuối cùng lấy lại bình tĩnh bằng cách đọc biên bản cuộc họp.
Cậu ngồi dậy, xoa mặt thật mạnh hai lần để cố gắng giảm bớt đi sức nóng, quyết định bây giờ không phân tích sâu hơn cảm xúc của mình.
Cảm xúc là thứ khó đoán và không thể kiểm soát được, nhưng nếu muốn đạt được kết luận tương đối logic nào đó, cậu vẫn cần thời gian để quan sát lâu dài. Không chỉ quan sát bản thân, còn phải quan sát phản ứng của Triệu Dĩ Xuyên đối với cậu...... Công bằng mà nói, Bùi Triết đã chịu qua một đả kích đủ lớn và không muốn dễ dàng thể hiện sự chân thành của mình một lần nữa.
Hơn nữa lùi lại nghìn bước, cho dù cậu có thích Triệu Dĩ Xuyên......
Còn Triệu Dĩ Xuyên thì sao?
Bất kể là hợp đồng, hôn nhân, hay tình yêu, trước nay chưa bao giờ là sự lựa chọn một chiều.
Điện thoại rung lên hai lần, Sở Sướng gửi tin nhắn hỏi Bùi Triết đang ở đâu, muốn mời cậu đi uống rượu.
Đám cưới vẫn còn đang diễn ra.
Bùi Triết che mặt lại hít sâu vài hơi, nhận ra mình đã không còn cảm giác suy sụp tinh thần nữa. Cậu sửa sang lại cổ áo, cầm bông hồng trắng đặt lên trên mặt bàn, hai ba cánh hoa rơi ra, không còn đẹp đẽ như buổi sáng nữa.
Đang lúc cậu chuẩn bị đứng dậy, cửa phòng bị gõ mấy lần, hô hấp của Bùi Triết cứng lại, gần như có một loại dự cảm.
Quả nhiên, sau khi đã thông báo, Triệu Dĩ Xuyên không hỏi "Có ở đây không?" mà đã lập tức đẩy cửa đi vào.
Bùi Triết trong nháy mắt không biết phải làm sao, đứng bất động tại chỗ.
Đầu gối thiếu chút nữa đã mềm nhũn, cũng may Triệu Dĩ Xuyên không để ý, anh đang cầm một đĩa trái cây đã được rửa sạch, đi đến chỗ Bùi Triết: "Thầy Trình nói cậu cảm thấy không thoải mái, bảo tôi đến xem thử."
Bùi Triết: "......"
Cậu không nghĩ rằng Trình Minh Bách lại nói hết mọi chuyện cho Triệu Dĩ Xuyên.
"À, cảm ơn." Bùi Triết nói, nhận đĩa trái cây từ tay anh rồi ngồi xuống.
Bên cạnh chiếc bàn lớn có trang trí thêm một chiếc sô pha nhỏ, toàn bộ căn phòng đều theo phong cách cổ điển kiểu Mỹ, Triệu Dĩ Xuyên cởi khuy áo vest, thả lỏng người ngồi trên sô sô pha, bắt chéo hai chân, ngẩng đầu nhìn Bùi Triết.
Ngón tay của anh thon dài, các khớp nối rõ ràng, khi chạm vào họa tiết lạ mắt trên sô pha lại mang theo một vẻ gợi cảm đặc biệt.
Bùi Triết cắn một miếng dưa hấu đỏ mọng, lạnh và giòn, lại không hiểu sao vương vấn vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng. Triệu Dĩ Xuyên một lúc lâu không nói lời nào, chỉ im lặng như ý muốn, ngược lại Bùi Triết lại bắt đầu có chút không thoải mái......
Hai người không nói chuyện với nhau, ánh mắt Triệu Dĩ Xuyên vô tình lướt qua cậu, không nhìn thẳng, không dừng lại, anh ngập ngừng muốn nói gì đó, giống như đang chuẩn bị lời mở đầu, chờ đợi Bùi Triết nói.
Nhưng ngay khi Bùi Triết như chuẩn bị đáp lại ám chỉ, anh lại quay mặt đi như không có chuyện gì.
Ăn xong nửa đĩa trái cây, Bùi Triết cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà phá vỡ sự im lặng: "Anh không ăn sao?"
"Hả?" Triệu Dĩ Xuyên giống như lấy lại tinh thần, ánh mắt tiếp tục đỏa xung quanh, "À, tôi ăn rồi."
"Dưa không tệ." Bùi Triết nói.
Triệu Dĩ Xuyên gật gật đầu.
Ước chừng nụ hôn kia thực sự quá nguy hiểm, ngay cả người luôn ăn nói sắc bén như Triệu Dĩ Xuyên cũng không tìm được chủ đề thích hợp để nói. Bọn họ đều cố gắng phớt lờ nó, nhưng Bùi Triết lại phát hiện ra thi thoảng cậu sẽ nhìn vào đôi môi của Triệu Dĩ Xuyên.
Nếu tiếp tục ở cùng một chỗ sẽ trở nên càng mất tự nhiên, Bùi Triết không thể không nghĩ lại.
Cậu ăn trái cây trong giây lát, ý định cầm đĩa trái cây lên rời khỏi phòng.
"Sở Sướng gọi tôi đi uống rượu, anh có đi không?" Bùi Triết không biết mình vì sao lại hỏi nhiều như vậy, như thể cậu không nỡ bỏ lại Triệu Dĩ Xuyên, hỏi xong lại hối hận không thôi.
Triệu Dĩ Xuyên không nhúc nhích, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Vừa rồi cậu......đang làm gì vậy?"
Anh rõ ràng có ý gì đó, hơn nữa cũng không sợ Bùi Triết không hiểu.
Haiz......
Đĩa trái cây va vào bề mặt đá cẩm thạch tạo ra âm thanh vang vọng, giống như một cành tùng chi bị bẻ gãy ở thời tiết âm hai mươi độ.
Ngực Bùi Triết phập phồng, trong mắt vẫn còn tơ máu. Lời nói vừa rồi của Triệu Dĩ Xuyên giống như đang tát vào mặt cậu, chỉ chích cậu ngu dốt, làm mọi người mất mặt.
"Anh đang trách tôi à?" Bùi Triết nắm chặt tay, đè nén lại giọng nói đang run rẩy của mình áp, "Là tôi không nói trước hay là tôi cố tình sắp xếp? Được rồi, nếu tôi không làm như vậy thì anh định như thế nào?!"
Gần như là đang tra hỏi anh.
Triệu Dĩ Xuyên không ngờ phản ứng của cậu lại lớn như vậy.
Hơn nữa anh cũng không phải đang thảo luận chuyện này, cho dù phản ứng của anh có chậm thế nào, cũng nhìn ra được Bùi Triết đang xúc động, đây chỉ là đang kiếm cớ mà thôi.
"Tôi không có trách cậu." Triệu Dĩ Xuyên nói, ngồi thẳng lên một chút, "Tôi chỉ cảm thấy nếu như cậu không đồng ý thì dù có hôn nhau thì chúng ta cũng nên chạm vào nhau như lần trước thôi......"
"Lần trước? Lần trước anh chỉ chạm vào thôi sao?!"
Triệu Dĩ Xuyên trợn to mắt.
Bùi Triết trong lòng không khỏi tức giận trước lời nói của anh, bước nhanh đến chỗ Triệu Dĩ Xuyên, ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nhìn từ trên xuống dưới: "Vậy giờ chúng ta lật trang mới đi, làm anh không thoải mái, tôi xin lỗi, thành khẩn mà xin lỗi."
"......"
"Tôi hứa về sau sẽ không làm như vậy, nhưng anh cũng đừng hiểu lầm."
Anh đừng hiểu lầm......?
Đừng hiểu lầm cậu sẽ lần nữa thỏa hiệp với tôi sao?
Cảm giác không trọng lượng của lời thề ở trong đám cưới một lần nữa xâm chiếm lấy Triệu Dĩ Xuyên.
Với mối quan hệ ngớ ngẩn đang diễn ra cho đến nay, cả hai người đều rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, phải chăng họ vẫn còn ảo tưởng về việc giữ mọi thứ trong đêm mà họ ký hợp đồng? Đáng buồn chính là, họ biết rằng họ không có khả năng kết thúc nó như vậy, sự hỗn loạn này giống như một đoàn tàu lao thẳng vào vách đá, một trận mưa lớn rơi xuống vũng nước cũng chỉ khiến cho mọi việc trở nên càng càng hỗn loạn hơn mà thôi.
Lùi một bước, vậy sẽ lại lùi thêm bước nữa, hôm nay bị người khác trêu chọc hôn môi liền hôn nhau, vậy thì ngày mai thì sao? Tiếp tục mặc kệ, ai biết được ngày mai sẽ lại có kịch hề gì.
Triệu Dĩ Xuyên đột nhiên ngày càng bị dồn nén quá mức.
Anh đã thích Bùi Triết từ nhiều năm trước, anh dùng thủ đoạn mới có thể có được danh xưng hợp pháp "chồng của Bùi Triết", anh có thể chịu đựng sự châm chọc, cũng chấp nhận việc người khác cho rằng anh có ý đồ lợi nhuận......
Nhưng anh không muốn bị Bùi Triết coi như một chú hề.
Anh còn tưởng rằng Bùi Triết có thể cảm nhận được, nào biết người nọ chỉ cảm thấy phiền chán.
Triệu Dĩ Xuyên lập tức cảm thấy cực kỳ tức giận.
Anh đang định ăn miếng trả miếng hỏi Bùi Triết một câu "Cậu cho rằng cậu là ai", nhưng lại thấy đôi mắt của Bùi Triết đỏ hoe, cậu đang cắn chặt môi, như sắp khóc nhưng vẫn phải phải kìm lại.
Trong nháy mắt kia, anh lại thấy hình ảnh Bùi Triết tội nghiệp đang ngồi xổm trên đường phố New York ở độ tuổi đôi mươi, không uống được rượu nhưng lại để mình say, không nháo không ồn, cầm điện thoại ngồi bên cột điện chờ anh xuất hiện.
Mặc dù bọn họ chưa gặp qua nhau vài lần trong thời điểm đó.
Bùi Triết nói xin lỗi ở trong điện thoại, "Anh là người liên lạc duy nhất trong thông tin của tôi ở New York, thật ngại quá, tôi thật sự xin lỗi, nhưng tôi không tìm được đường......"
Cũng giống như đêm hôm đó, bây giờ Bùi Triết cũng xin lỗi anh, Triệu Dĩ Xuyên cũng không thể làm được gì trước sự yếu đuối của cậu.
Cho nên lời châm chọc đến bên miệng lại đột nhiên bị cắt đứt, tất cả đều bị anh nuốt vào trong.
Cuối cùng Triệu Dĩ Xuyên hít sâu một hơi, vẫn có chút nghẹn nhưng không còn mãnh liệt như trước: "Không muốn hôn thì cũng đừng diễn, cậu với tôi kết hôn giả, đề ra một đống yêu cầu, lúc ấy không nghĩ đến hiện tại sao? Người muốn làm hôn lễ cũng không phải tôi, thật sự không được thì cậu cũng đừng lãng phí thời gian với tôi...... Dù sao thì người thích cậu cũng nhiều như vậy."
"Vậy người anh nói là ai?!"
Triệu Dĩ Xuyên không nói nên lời.
Sau khi bị lừa, Bùi Triết như bắt được bóng gió trong lời nói của Triệu Dĩ Xuyên.
Gần như ngay lập tức, chữ "thích" như được đặt giữa Bùi Triết và Triệu Dĩ Xuyên, Bùi Triết bối rối đến mức khớp hàm run lên. Cậu vừa mới ăn trái cây, vị ngọt lập tức trở nên chua chát, cậu che miệng nghiêng đầu qua một bên, cố gắng để không phát ra âm thanh giống như đang buồn nôn.
Nhưng Triệu Dĩ Xuyên vẫn chú ý đến.
"Ồ, cậu còn muốn nôn." Anh cười lạnh, "Nghĩ đến điều gì mà lại thấy ghê tởm như vậy?"
Bùi Triết đang định phủ nhận, lại bị một cơn khó chịu ép cho phát ra tiếng, cậu cảm thấy cổ họng đau nhói như bị dao đâm vào, thở hổn hển, phải một lúc mới có thể hồi phục. Nhưng khi cậu lên tiếng lần nữa, lời nói đều bị xé thành từng mảnh, Bùi Triết chỉ im lặng lắc đầu, cầm cốc nước lên uống ừng ực.
Nên nói như thế nào với Triệu Dĩ Xuyên?
Cậu không muốn nghe tất cả những từ khóa có liên quan đến tình yêu.
Cậu dị ứng.
Tình yêu là thứ mong manh nhạy cảm, tự lừa dối bản thân nhưng lại quyến rũ kích thích, khó có thể thoát ra sau khi đã đắm chìm.
Hầu như tất cả mọi người - bao gồm cả Bùi Triết trước đây - đều chỉ yêu thích mặt xinh đẹp và rực rỡ của nó, chọn lọc bỏ qua sự sắc bén có thể làm cho con người ta bị thương. Sau khi trải qua, khó có thể quên đi được nỗi đau, Bùi Triết đã phải mất rất nhiều thời gian, mới có thể ngụy trang bản thân mình vượt qua nỗi đau đó.
Cậu không muốn cho Triệu Dĩ Xuyên nhìn thấy vết sẹo trong quá khứ của mình, cũng không muốn tự mình suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy chính mình sẽ khiến cho Triệu Dĩ Xuyên chán ghét.
Bùi Triết lại lần nữa chạy trối chết.
Sự im lặng bao trùm một lúc lâu, trong phòng tràn ngập không khí ngột ngạt, khiến cho con người ta hít thở không thông, cậu vừa đứng lên đã bị gọi lại.
"Bùi Triết."
Giọng điệu của Triệu Dĩ Xuyên đã bớt sắc bén hơn mấy phút trước, khôi phục lại được vẻ ôn nhu thường ngày, anh đứng dậy, chậm rãi bước hai bước về phía Bùi Triết, dừng lại ở phía sau cậu một đoạn.
Anh gõ ngón tay lên lưng Bùi Triết, phảng phất như chọc thẳng vào trái tim cậu.
"Thành thật một chút đi." Triệu Dĩ Xuyên nhàn nhạt mà nói, "Cậu không thể cứ......vất vả như vậy."
"Tôi không biết anh đang nói cái gì." Bùi Triết đặt đĩa trái cây xuống, sờ vào vết nứt nhỏ trên mặt đĩa, "Xuống lầu trước đã, còn có người đang đợi."
Triệu Dĩ Xuyên trầm giọng nói: "Tôi không tin cậu không cảm nhận được."
Buổi chiều mùa đông, ánh nắng cực kỳ ngắn ngủi, mây đen dày kịt che kín bầu trời. Trời nổi gió, rèm bị cuốn lên một góc, những tiếng cười đùa trên bãi cỏ có thể nghe thấy qua tấm kính trong phòng.
Hai nhân vật chính của đám cưới đang bế tắc trong căn phòng nhỏ, giằng co đánh đố nhau.
Anh đã xem qua rất nhiều báo cáo rắc rối, các vụ thi hành án và hợp đồng phức tạp như vậy, anh cứ nghĩ rằng khả năng mình hiểu chúng không còn là vấn đề lớn nữa, nhưng đây là lần đầu tiên anh ước rằng mình không hiểu những gợi ý đơn giản nhất này.
Triệu Dĩ Xuyên là ai?
Rõ ràng lời nói của cậu rất tổn thương, nhưng Triệu Dĩ Xuyên vẫn muốn xoa dịu cảm xúc của cậu.
Thậm chí Triệu Dĩ Xuyên còn nhìn ra cậu đang cậy mạnh.
Khóe mắt Bùi Triết nóng bừng và sưng tấy, cậu không phân biệt được lời nói nào của Triệu Dĩ Xuyên đã chạm vào tuyến lệ của cậu, hay chỉ đơn giản là bản thân của Triệu Dĩ Xuyên, nhưng cậu rõ ràng không có ý định muốn khóc......
Cậu lại mất khống chế, lần thứ hai sau 24 giờ.
Bùi Triết cuối cùng yếu ớt lặp lại, không giống đối với Triệu Dĩ Xuyên, ngược lại tự mình thôi miên liên tục.
"Tôi đã nói hiện tại tôi không có thời gian và sức lực để......yêu đương."
Bản nhạc lãng mạn của hôn lễ vẫn đang tiếp tục, các vị khách đã bước vào quá trình dùng bữa, trò chuyện nhiệt tình, cười nói, thỉnh thoảng lại nhắc đến nụ hôn vừa rồi của bọn họ, chân thành mà nói: "Bọn họ yêu nhau thật!."
Tất cả kịch bản đều đã được thực hiện, lại không để ý đến sự ngạc nhiên của Triệu Dĩ Xuyên có phù hợp hay không nữa.
Bùi Triết giả vờ bình tĩnh nói với Trình Minh Bách và Bùi Chiếu Tuyết, nói dối rằng mình không khỏe, một mình cậu đi vào biệt thự, sau khi chào vài vị khách đang chơi game trong phòng khách, Bùi Triết lên tầng, bước chân dần trở nên nhanh hơn......
Cậu chạy vọt vào phòng, chật vật nhai một lát chanh.
Hương vị chua lan tỏa ở trong miệng, mang theo chút cay đắng, dữ dội lại kích thích, nhưng lại không thể xua tan đi được cảm giác tê dại kỳ lạ.
Cách đây mười phút, Bùi Triết không cách nào hình dung được những hình ảnh hiện lên trong đầu cậu khi nghe người chủ hôn lễ ứng biến, nó giống như một trận lở đất và sóng thần, một vụ nổ vũ trụ, máu thịt văng khắp nơi, toàn thân dường như không còn một mảnh da thịt nào. Cậu thiếu chút nữa đã đá một phát vào chân của MC, nhưng lý trí đã kéo Bùi Triết lại, buộc cậu phải ôm lấy Triệu Dĩ Xuyên.
Ban đầu cậu còn nghĩ rằng mình sẽ có cảm giác như bị kim chích, nhịp tim tăng vọt.
Khác hoàn toàn với lần "diễn tập" lần trước, nụ hôn dinh dính, nóng bỏng, mềm mại, không khó chấp nhận như trong tưởng tượng, nhiệt độ trong lòng bàn tay dần dần ấm lên, hô hấp khẩn trương như dừng lại một nhịp, lông mi nhẹ rung động.
Khi Triệu Dĩ Xuyên ôm lại cậu, đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi cậu......
Bùi Triết bỗng nhiên thấy vô cùng yên ổn.
Toàn bộ cơ thể đều đắm chìm trong tần suất mà chỉ có cậu mới có thể cảm nhận được, mạch đập của trái tim ở tần số rung động, từng chút từng chút một, loạn nhảy điên cuồng, dường như tiếng tim là duy nhất, ngoài ra không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác nữa.
Hoàn toàn trống trải, giống như đang chìm xuống Nam Cực vào tháng bảy, một vùng đất tối tăm, rộng lớn và tĩnh lặng.
Mặt trời tuy xa nhưng trước sau vẫn luôn xuất hiện.
...... Triệu Dĩ Xuyên còn nhéo vành tai của cậu.
Trên mái tóc cậu còn vương lại mùi hương nước hoa của Triệu Dĩ Xuyên, hơi thở của cậu vẫn còn gấp, ngay cả tay chân cũng trở nên mất khống chế.
Bùi Triết chán nản ngồi ở bàn làm việc lấy tay che mặt.
Trước mặt là cửa sổ kính, ở bên góc bàn còn có một chiếc gương nhỏ bằng đồng cổ điển, cậu không dám ngẩng đầu, biết hiện tại trông mình vô cùng khó coi: Gương mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập, dư quang từ bông hồng trắng trên ngực như bị ai đó cọ xát, loạn lên thành một nồi.
Cảm giác này cậu hoàn toàn xa lạ.
Những năm tháng tuổi trẻ bị tình yêu làm cho mù quáng, từ đó Bùi Triết bắt đầu xem xét lại bản thân. Cậu giỏi tóm tắt nguyên nhân của mọi hành vi, đưa ra kết luận tương đối khách quan rồi sửa đổi, giống như trình sửa lỗi trong một bản thiết kế cẩn thận, được cập nhật phiên bản thường xuyên, giúp củng cố khả năng kiểm soát, lại mang lại cảm giác an toàn.
Nghe thì có vẻ máy móc, nhưng hiệu quả lại cực kỳ cao.
Hiện tại cậu hiển nhiên lại đang mất kiểm soát.
Cậu không thể lý giải được, cũng không tìm ra được nguyên nhân, dường như mỗi lần cậu cố gắng giải thích logic trong hành vi của Triệu Dĩ Xuyên thì đều đi vào bế tắc.
Mà nụ hôn này......cậu có chờ mong gì khi chủ động hôn anh hay không, có muốn anh hay không, có khát vọng muốn được Triệu Dĩ Xuyên ôm mình một cái hay không......Bùi Triết đều khó có thể đối mặt.
Thay vì đáp lại sự vướng víu, cuối cùng Triệu Dĩ Xuyên lại dừng tay ở vành tai của cậu, một cái mân mê nhẹ nhàng, giống như một sự an ủi và phần thưởng nào đó......
Cậu đối với Triệu Dĩ Xuyên đã nảy sinh tình cảm thân thiết hơn lúc đầu, giống như, yêu?
Nhưng không phải trước đây cậu cũng từng yêu đương sao, rõ ràng không giống nhau.
Không biết rõ về đối phương, không biết sở thích của anh, cùng lắm chỉ hỏi về cuộc sống của anh, ít khi gặp mặt riêng với nhau, và gần như không bao giờ nói những chuyện gì gọi là "ngoài thỏa thuận"......
Cậu đối với Triệu Dĩ Xuyên vẫn chưa có mong muốn khám phá.
Cậu cũng không có ngày đêm suy nghĩ về Triệu Dĩ Xuyên, không có trằn trọc vì anh, càng sẽ không bị cảm xúc của anh mà làm ảnh hưởng lý trí.
Bùi Triết chỉ là thỉnh thoảng, thỉnh thoảng.
Thỉnh thoảng, trong chốc lát, muốn tới gần Triệu Dĩ Xuyên, nghe thấy lời anh nói, tạm gác hết mọi chuyện sang một bên.
Đây có được coi là yêu không?
"Mình...... đang làm gì vậy?"
Bùi Triết ảo não mà nằm bò xuống mặt bàn, suy nghĩ trăm lần cũng không ra.
Vị chua đắng của chanh còn đọng lại ở cuống lưỡi, nhưng lại cũng không át đi được hương nước hoa kia. Bùi Triết im lặng một lúc lâu, cuối cùng lấy lại bình tĩnh bằng cách đọc biên bản cuộc họp.
Cậu ngồi dậy, xoa mặt thật mạnh hai lần để cố gắng giảm bớt đi sức nóng, quyết định bây giờ không phân tích sâu hơn cảm xúc của mình.
Cảm xúc là thứ khó đoán và không thể kiểm soát được, nhưng nếu muốn đạt được kết luận tương đối logic nào đó, cậu vẫn cần thời gian để quan sát lâu dài. Không chỉ quan sát bản thân, còn phải quan sát phản ứng của Triệu Dĩ Xuyên đối với cậu...... Công bằng mà nói, Bùi Triết đã chịu qua một đả kích đủ lớn và không muốn dễ dàng thể hiện sự chân thành của mình một lần nữa.
Hơn nữa lùi lại nghìn bước, cho dù cậu có thích Triệu Dĩ Xuyên......
Còn Triệu Dĩ Xuyên thì sao?
Bất kể là hợp đồng, hôn nhân, hay tình yêu, trước nay chưa bao giờ là sự lựa chọn một chiều.
Điện thoại rung lên hai lần, Sở Sướng gửi tin nhắn hỏi Bùi Triết đang ở đâu, muốn mời cậu đi uống rượu.
Đám cưới vẫn còn đang diễn ra.
Bùi Triết che mặt lại hít sâu vài hơi, nhận ra mình đã không còn cảm giác suy sụp tinh thần nữa. Cậu sửa sang lại cổ áo, cầm bông hồng trắng đặt lên trên mặt bàn, hai ba cánh hoa rơi ra, không còn đẹp đẽ như buổi sáng nữa.
Đang lúc cậu chuẩn bị đứng dậy, cửa phòng bị gõ mấy lần, hô hấp của Bùi Triết cứng lại, gần như có một loại dự cảm.
Quả nhiên, sau khi đã thông báo, Triệu Dĩ Xuyên không hỏi "Có ở đây không?" mà đã lập tức đẩy cửa đi vào.
Bùi Triết trong nháy mắt không biết phải làm sao, đứng bất động tại chỗ.
Đầu gối thiếu chút nữa đã mềm nhũn, cũng may Triệu Dĩ Xuyên không để ý, anh đang cầm một đĩa trái cây đã được rửa sạch, đi đến chỗ Bùi Triết: "Thầy Trình nói cậu cảm thấy không thoải mái, bảo tôi đến xem thử."
Bùi Triết: "......"
Cậu không nghĩ rằng Trình Minh Bách lại nói hết mọi chuyện cho Triệu Dĩ Xuyên.
"À, cảm ơn." Bùi Triết nói, nhận đĩa trái cây từ tay anh rồi ngồi xuống.
Bên cạnh chiếc bàn lớn có trang trí thêm một chiếc sô pha nhỏ, toàn bộ căn phòng đều theo phong cách cổ điển kiểu Mỹ, Triệu Dĩ Xuyên cởi khuy áo vest, thả lỏng người ngồi trên sô sô pha, bắt chéo hai chân, ngẩng đầu nhìn Bùi Triết.
Ngón tay của anh thon dài, các khớp nối rõ ràng, khi chạm vào họa tiết lạ mắt trên sô pha lại mang theo một vẻ gợi cảm đặc biệt.
Bùi Triết cắn một miếng dưa hấu đỏ mọng, lạnh và giòn, lại không hiểu sao vương vấn vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng. Triệu Dĩ Xuyên một lúc lâu không nói lời nào, chỉ im lặng như ý muốn, ngược lại Bùi Triết lại bắt đầu có chút không thoải mái......
Hai người không nói chuyện với nhau, ánh mắt Triệu Dĩ Xuyên vô tình lướt qua cậu, không nhìn thẳng, không dừng lại, anh ngập ngừng muốn nói gì đó, giống như đang chuẩn bị lời mở đầu, chờ đợi Bùi Triết nói.
Nhưng ngay khi Bùi Triết như chuẩn bị đáp lại ám chỉ, anh lại quay mặt đi như không có chuyện gì.
Ăn xong nửa đĩa trái cây, Bùi Triết cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà phá vỡ sự im lặng: "Anh không ăn sao?"
"Hả?" Triệu Dĩ Xuyên giống như lấy lại tinh thần, ánh mắt tiếp tục đỏa xung quanh, "À, tôi ăn rồi."
"Dưa không tệ." Bùi Triết nói.
Triệu Dĩ Xuyên gật gật đầu.
Ước chừng nụ hôn kia thực sự quá nguy hiểm, ngay cả người luôn ăn nói sắc bén như Triệu Dĩ Xuyên cũng không tìm được chủ đề thích hợp để nói. Bọn họ đều cố gắng phớt lờ nó, nhưng Bùi Triết lại phát hiện ra thi thoảng cậu sẽ nhìn vào đôi môi của Triệu Dĩ Xuyên.
Nếu tiếp tục ở cùng một chỗ sẽ trở nên càng mất tự nhiên, Bùi Triết không thể không nghĩ lại.
Cậu ăn trái cây trong giây lát, ý định cầm đĩa trái cây lên rời khỏi phòng.
"Sở Sướng gọi tôi đi uống rượu, anh có đi không?" Bùi Triết không biết mình vì sao lại hỏi nhiều như vậy, như thể cậu không nỡ bỏ lại Triệu Dĩ Xuyên, hỏi xong lại hối hận không thôi.
Triệu Dĩ Xuyên không nhúc nhích, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Vừa rồi cậu......đang làm gì vậy?"
Anh rõ ràng có ý gì đó, hơn nữa cũng không sợ Bùi Triết không hiểu.
Haiz......
Đĩa trái cây va vào bề mặt đá cẩm thạch tạo ra âm thanh vang vọng, giống như một cành tùng chi bị bẻ gãy ở thời tiết âm hai mươi độ.
Ngực Bùi Triết phập phồng, trong mắt vẫn còn tơ máu. Lời nói vừa rồi của Triệu Dĩ Xuyên giống như đang tát vào mặt cậu, chỉ chích cậu ngu dốt, làm mọi người mất mặt.
"Anh đang trách tôi à?" Bùi Triết nắm chặt tay, đè nén lại giọng nói đang run rẩy của mình áp, "Là tôi không nói trước hay là tôi cố tình sắp xếp? Được rồi, nếu tôi không làm như vậy thì anh định như thế nào?!"
Gần như là đang tra hỏi anh.
Triệu Dĩ Xuyên không ngờ phản ứng của cậu lại lớn như vậy.
Hơn nữa anh cũng không phải đang thảo luận chuyện này, cho dù phản ứng của anh có chậm thế nào, cũng nhìn ra được Bùi Triết đang xúc động, đây chỉ là đang kiếm cớ mà thôi.
"Tôi không có trách cậu." Triệu Dĩ Xuyên nói, ngồi thẳng lên một chút, "Tôi chỉ cảm thấy nếu như cậu không đồng ý thì dù có hôn nhau thì chúng ta cũng nên chạm vào nhau như lần trước thôi......"
"Lần trước? Lần trước anh chỉ chạm vào thôi sao?!"
Triệu Dĩ Xuyên trợn to mắt.
Bùi Triết trong lòng không khỏi tức giận trước lời nói của anh, bước nhanh đến chỗ Triệu Dĩ Xuyên, ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nhìn từ trên xuống dưới: "Vậy giờ chúng ta lật trang mới đi, làm anh không thoải mái, tôi xin lỗi, thành khẩn mà xin lỗi."
"......"
"Tôi hứa về sau sẽ không làm như vậy, nhưng anh cũng đừng hiểu lầm."
Anh đừng hiểu lầm......?
Đừng hiểu lầm cậu sẽ lần nữa thỏa hiệp với tôi sao?
Cảm giác không trọng lượng của lời thề ở trong đám cưới một lần nữa xâm chiếm lấy Triệu Dĩ Xuyên.
Với mối quan hệ ngớ ngẩn đang diễn ra cho đến nay, cả hai người đều rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, phải chăng họ vẫn còn ảo tưởng về việc giữ mọi thứ trong đêm mà họ ký hợp đồng? Đáng buồn chính là, họ biết rằng họ không có khả năng kết thúc nó như vậy, sự hỗn loạn này giống như một đoàn tàu lao thẳng vào vách đá, một trận mưa lớn rơi xuống vũng nước cũng chỉ khiến cho mọi việc trở nên càng càng hỗn loạn hơn mà thôi.
Lùi một bước, vậy sẽ lại lùi thêm bước nữa, hôm nay bị người khác trêu chọc hôn môi liền hôn nhau, vậy thì ngày mai thì sao? Tiếp tục mặc kệ, ai biết được ngày mai sẽ lại có kịch hề gì.
Triệu Dĩ Xuyên đột nhiên ngày càng bị dồn nén quá mức.
Anh đã thích Bùi Triết từ nhiều năm trước, anh dùng thủ đoạn mới có thể có được danh xưng hợp pháp "chồng của Bùi Triết", anh có thể chịu đựng sự châm chọc, cũng chấp nhận việc người khác cho rằng anh có ý đồ lợi nhuận......
Nhưng anh không muốn bị Bùi Triết coi như một chú hề.
Anh còn tưởng rằng Bùi Triết có thể cảm nhận được, nào biết người nọ chỉ cảm thấy phiền chán.
Triệu Dĩ Xuyên lập tức cảm thấy cực kỳ tức giận.
Anh đang định ăn miếng trả miếng hỏi Bùi Triết một câu "Cậu cho rằng cậu là ai", nhưng lại thấy đôi mắt của Bùi Triết đỏ hoe, cậu đang cắn chặt môi, như sắp khóc nhưng vẫn phải phải kìm lại.
Trong nháy mắt kia, anh lại thấy hình ảnh Bùi Triết tội nghiệp đang ngồi xổm trên đường phố New York ở độ tuổi đôi mươi, không uống được rượu nhưng lại để mình say, không nháo không ồn, cầm điện thoại ngồi bên cột điện chờ anh xuất hiện.
Mặc dù bọn họ chưa gặp qua nhau vài lần trong thời điểm đó.
Bùi Triết nói xin lỗi ở trong điện thoại, "Anh là người liên lạc duy nhất trong thông tin của tôi ở New York, thật ngại quá, tôi thật sự xin lỗi, nhưng tôi không tìm được đường......"
Cũng giống như đêm hôm đó, bây giờ Bùi Triết cũng xin lỗi anh, Triệu Dĩ Xuyên cũng không thể làm được gì trước sự yếu đuối của cậu.
Cho nên lời châm chọc đến bên miệng lại đột nhiên bị cắt đứt, tất cả đều bị anh nuốt vào trong.
Cuối cùng Triệu Dĩ Xuyên hít sâu một hơi, vẫn có chút nghẹn nhưng không còn mãnh liệt như trước: "Không muốn hôn thì cũng đừng diễn, cậu với tôi kết hôn giả, đề ra một đống yêu cầu, lúc ấy không nghĩ đến hiện tại sao? Người muốn làm hôn lễ cũng không phải tôi, thật sự không được thì cậu cũng đừng lãng phí thời gian với tôi...... Dù sao thì người thích cậu cũng nhiều như vậy."
"Vậy người anh nói là ai?!"
Triệu Dĩ Xuyên không nói nên lời.
Sau khi bị lừa, Bùi Triết như bắt được bóng gió trong lời nói của Triệu Dĩ Xuyên.
Gần như ngay lập tức, chữ "thích" như được đặt giữa Bùi Triết và Triệu Dĩ Xuyên, Bùi Triết bối rối đến mức khớp hàm run lên. Cậu vừa mới ăn trái cây, vị ngọt lập tức trở nên chua chát, cậu che miệng nghiêng đầu qua một bên, cố gắng để không phát ra âm thanh giống như đang buồn nôn.
Nhưng Triệu Dĩ Xuyên vẫn chú ý đến.
"Ồ, cậu còn muốn nôn." Anh cười lạnh, "Nghĩ đến điều gì mà lại thấy ghê tởm như vậy?"
Bùi Triết đang định phủ nhận, lại bị một cơn khó chịu ép cho phát ra tiếng, cậu cảm thấy cổ họng đau nhói như bị dao đâm vào, thở hổn hển, phải một lúc mới có thể hồi phục. Nhưng khi cậu lên tiếng lần nữa, lời nói đều bị xé thành từng mảnh, Bùi Triết chỉ im lặng lắc đầu, cầm cốc nước lên uống ừng ực.
Nên nói như thế nào với Triệu Dĩ Xuyên?
Cậu không muốn nghe tất cả những từ khóa có liên quan đến tình yêu.
Cậu dị ứng.
Tình yêu là thứ mong manh nhạy cảm, tự lừa dối bản thân nhưng lại quyến rũ kích thích, khó có thể thoát ra sau khi đã đắm chìm.
Hầu như tất cả mọi người - bao gồm cả Bùi Triết trước đây - đều chỉ yêu thích mặt xinh đẹp và rực rỡ của nó, chọn lọc bỏ qua sự sắc bén có thể làm cho con người ta bị thương. Sau khi trải qua, khó có thể quên đi được nỗi đau, Bùi Triết đã phải mất rất nhiều thời gian, mới có thể ngụy trang bản thân mình vượt qua nỗi đau đó.
Cậu không muốn cho Triệu Dĩ Xuyên nhìn thấy vết sẹo trong quá khứ của mình, cũng không muốn tự mình suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy chính mình sẽ khiến cho Triệu Dĩ Xuyên chán ghét.
Bùi Triết lại lần nữa chạy trối chết.
Sự im lặng bao trùm một lúc lâu, trong phòng tràn ngập không khí ngột ngạt, khiến cho con người ta hít thở không thông, cậu vừa đứng lên đã bị gọi lại.
"Bùi Triết."
Giọng điệu của Triệu Dĩ Xuyên đã bớt sắc bén hơn mấy phút trước, khôi phục lại được vẻ ôn nhu thường ngày, anh đứng dậy, chậm rãi bước hai bước về phía Bùi Triết, dừng lại ở phía sau cậu một đoạn.
Anh gõ ngón tay lên lưng Bùi Triết, phảng phất như chọc thẳng vào trái tim cậu.
"Thành thật một chút đi." Triệu Dĩ Xuyên nhàn nhạt mà nói, "Cậu không thể cứ......vất vả như vậy."
"Tôi không biết anh đang nói cái gì." Bùi Triết đặt đĩa trái cây xuống, sờ vào vết nứt nhỏ trên mặt đĩa, "Xuống lầu trước đã, còn có người đang đợi."
Triệu Dĩ Xuyên trầm giọng nói: "Tôi không tin cậu không cảm nhận được."
Buổi chiều mùa đông, ánh nắng cực kỳ ngắn ngủi, mây đen dày kịt che kín bầu trời. Trời nổi gió, rèm bị cuốn lên một góc, những tiếng cười đùa trên bãi cỏ có thể nghe thấy qua tấm kính trong phòng.
Hai nhân vật chính của đám cưới đang bế tắc trong căn phòng nhỏ, giằng co đánh đố nhau.
Anh đã xem qua rất nhiều báo cáo rắc rối, các vụ thi hành án và hợp đồng phức tạp như vậy, anh cứ nghĩ rằng khả năng mình hiểu chúng không còn là vấn đề lớn nữa, nhưng đây là lần đầu tiên anh ước rằng mình không hiểu những gợi ý đơn giản nhất này.
Triệu Dĩ Xuyên là ai?
Rõ ràng lời nói của cậu rất tổn thương, nhưng Triệu Dĩ Xuyên vẫn muốn xoa dịu cảm xúc của cậu.
Thậm chí Triệu Dĩ Xuyên còn nhìn ra cậu đang cậy mạnh.
Khóe mắt Bùi Triết nóng bừng và sưng tấy, cậu không phân biệt được lời nói nào của Triệu Dĩ Xuyên đã chạm vào tuyến lệ của cậu, hay chỉ đơn giản là bản thân của Triệu Dĩ Xuyên, nhưng cậu rõ ràng không có ý định muốn khóc......
Cậu lại mất khống chế, lần thứ hai sau 24 giờ.
Bùi Triết cuối cùng yếu ớt lặp lại, không giống đối với Triệu Dĩ Xuyên, ngược lại tự mình thôi miên liên tục.
"Tôi đã nói hiện tại tôi không có thời gian và sức lực để......yêu đương."