Editor: Phailin
Đây là lần đầu tiên Triệu Dĩ Xuyên trải nghiệm dịch vụ VVIP trong một trung tâm thương mại, trong sảnh có phòng thử đồ, có trà chiều trọn gói, có nhân viên quản lý đi kèm, tiết kiệm được bao công sức đi bộ trong cửa hàng.
Bùi Triết ngồi ở ghế sô pha đọc qua văn kiện mà Khương Gia Ngọc đưa, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ dặn dò: “Sơ mi trắng, kiểu dáng ngắn gọn một chút.”
Quản lý gật đầu: “Vâng thưa Bùi tổng, còn nhãn hiệu thì sao?”
“Loại nào cũng được.” Bùi Triết dừng ánh mắt ở trên người Triệu Dĩ Xuyên, bổ sung nói, “Lấy số đo của anh ấy.”
Không đến vài phút, liền có chuyên gia đem quần áo mà Bùi Triết muốn đến phòng cho khách VIP, sơ mi trắng được treo trên giá ngay ngắn, thoạt nhìn không có gì khác biệt. Triệu Dĩ Xuyên muốn lật mác quần áo, vươn tay ra nhưng lại thu lại khi nhìn Bùi Triết.
“Cái ở ngoài cùng bên trái.”
Bùi Triết nói xong, đột nhiên nghĩ đến việc hẳn là mình nên hỏi ý kiến của Triệu Dĩ Xuyên, vì vậy không tự nhiên mà quay đầu lại: “Anh…… Xem qua một chút đi.”
“Cái này?” Triệu Dĩ Xuyên đã cầm lấy cái áo mà cậu nhắc đến, nhìn một lát, “Đều được.”
Cầm cái áo trên tay, ngón tay anh lướt qua cái mác trên áo, Triệu Dĩ Xuyên trông vẫn bình thường, đi về phía phòng thử đồ, anh thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi khi quay lưng về phía Bùi Triết.
Từ khi cậu đưa ra yêu cầu vô lý đó cho đến nay, Triệu Dĩ Xuyên đều nghe theo cậu bất kể là việc đóng dấu hay ký tên, không đề cập tới yêu cầu, và anh cũng chưa từng hỏi cậu có cảm thấy khó khăn không, càng không hiểu được trong lòng cậu đang nghĩ gì, có thể nói Bùi Triết rất may mắn khi gặp được đối tác vô cùng ăn ý, hoặc là cũng gần như thế.
Rốt cuộc thì việc cậu cùng với Triệu Dĩ Xuyên, nói là bạn bè bình thường cũng là điều quá xa xỉ.
Nói đến Triệu Dĩ Xuyên, bộ não tràn đầy công việc của anh dường như đã bị xé toạc, trống rỗng trong chốc lát, sau đó lại nhanh chóng mở rộng, Bùi Triết hiếm khi sững sờ trong một lúc cho đến khi mà Triệu Dĩ Xuyên đẩy cửa bước ra ngoài.
Anh lập tức đi đến trước mặt Bùi Triết: “Thế nào?”
Phòng dành cho khách VIP được trang trí ấm áp và tươi sáng, Triệu Dĩ Xuyên dường như đột nhiên cũng bị thắp sáng lên.
Kiểu dáng quần áo phù hợp cho cả mặc thường ngày mà mặc những dịp trang trọng, cắt may tinh xảo, xếp ly thẳng, đường cong của bắp tay cùng cơ ngực ẩn hiện dưới lớp vải cotton Ai Cập thoáng mát. Các nếp gấp của áo sơ mi vừa phải, phối cùng quần tây đen càng tôn lên tỷ lệ cơ thể vốn đã xuất sắc của Triệu Dĩ Xuyên một cách hoàn hảo.
Màu trắng vô cùng phù hợp với nhan sắc của Triệu Dĩ Xuyên, đồ trang trí đơn giản bằng kim loại trên cổ áo lại toát ra một chút vẻ nổi loạn, tựa như ánh mắt đầy tươi cười của anh cuối cùng cũng lộ ra một chút sắc nét.
“…… Không tệ.” Bùi Triết cười tán thưởng, “Cứ lấy cái này đi.”
Nửa câu sau là nói với quản lý, Triệu Dĩ Xuyên sắc mặt thâm trầm trong chốc lát, không trực tiếp phản bác Bùi Triết.
Quản lý không mất thì giờ hỏi: “Thưa ngài, có cần tôi gói lại cho ngài không?”
Không đợi Triệu Dĩ Xuyên kịp nói gì, Bùi Triết chen vào nói: “Không cần, cứ mặc luôn đi.”
“Vâng thưa Bùi tổng.”
“Lấy cả cái áo kia.” Bùi Triết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều sắp xếp, như thể cậu đem hết thảy mọi chuyện đều xử lý vô cùng ổn thỏa, “Lấy thêm một cặp khuy măng sét, hai chiếc cà vạt, cà vạt nên lấy loại màu tối chút cho giống công sở, gói lại rồi ngày mai gửi đến văn phòng luật sư Hoa Văn, tôi sẽ gọi điện cho cô sau.”
“Vâng, Bùi tổng.”
Triệu Dĩ Xuyên có chút kinh ngạc khi nghe thấy được địa danh quen thuộc.
Đó là nơi làm việc của anh.
Nhìn thấy được bóng lưng của anh có chút khác thường, Bùi Triết quay đầu, tựa như đang giải thích, nhưng lại không kiên nhẫn: “Nếu anh không tiện, lát nữa gửi địa chỉ cho tôi. Hôm nay không có nhiều thời gian, đi thôi.”
Thái độ ôn hòa nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lùng, trạng thái của cậu như khéo léo mà vạch ra một đường ranh giới giữa bọn họ.
Triệu Dĩ Xuyên rũ mắt, khóe miệng nở nụ cười không rõ là giễu cợt hay thất vọng. Anh lặng lẽ thở ra một hơi, cúi đầu giơ tay kéo phẳng vạt áo sơ mi của mình, không nói một lời đi theo Bùi Triết.
Thật ra ban đầu anh muốn nói với Bùi Triết, rằng anh không cần mua những món đồ đắt tiền như vậy.
Trung tâm thương mại không quá xa cục dân chính, bọn họ đi tới đi lui cũng không mất quá nhiều thời gian.
Thủ tục cũng không phiền phức, chỉ cần đưa ra những giấy tờ cần thiết để hai bên ký giấy kết hôn, đợi xét duyệt xong rồi chụp ảnh đăng ký, chờ rửa ảnh rồi điền vào [Đơn đăng ký kết hôn], sau đó liền có thể lãnh chứng.
Tài liệu đã được chuẩn bị rất kỹ từ sáng sớm, nhân viên nhìn phiếu đặt trước, đưa Bùi Triết cùng Triệu Dĩ Xuyên đến chỗ trống trong khu vực chờ, mang lên hai ly nước ấm. Nghe nói văn phòng đăng ký kết hôn quận Đông mới được biết đến là bộ phận dịch vụ hành chính kiểu mẫu ở Hồng Thạch, lúc này Bùi Triết nhìn chằm chằm trái tim màu đỏ in bên ngoài cốc giấy, nghe một bản nhạc lãng mạn, trong lòng như tràn đầy một sự hiểu biết sâu sắc.
“Sớm biết như này thì vữa nãy đã không vội vàng.” Triệu Dĩ Xuyên ngồi cạnh cậu thoải mái duỗi chân, “Nhiều người như vậy, cho dù hẹn trước thì vẫn phải chờ đợi.”
Trước khi đồng ý đăng ký, Bùi Triết cùng Triệu Dĩ Xuyên đã ước tính thời gian, nói rằng sẽ không bao lâu nữa. Cậu nghĩ rằng Triệu Dĩ Xuyên đã sắp xếp lịch công việc, Bùi Triết mang ý xin lỗi nói: “Có lẽ bởi vì là ngày tốt.”
“Thật sao.”
Triệu Dĩ Xuyên nói đến đây thì có chút ngập ngừng, như thể đang cười.
Anh đại khái không muốn tự mình tán gẫu, nếu không với trình độ nói của Triệu Dĩ Xuyên thì anh sẽ không dừng lại tại đây, vì thế Bùi Triết biết điều mà gật đầu một cái, tiếp nhận ý tứ nói chuyện của đối phương.
So với những cặp đôi khác trong khu vực chờ, Bùi Triết và Triệu Dĩ Xuyên chắc chắn là cặp đôi gây chú ý nhất. Cũng là một cặp ngồi trên sô pha, nhưng họ ngồi cách nhau nửa cánh tay, trông có vẻ không hợp nhau chứ đừng nói đến chuyện thân mật.
Nhưng đây vẫn chưa phải là lý do chính.
Bọn họ là cặp đôi đồng tính duy nhất trong sảnh chờ.
Vừa nãy lúc ở cửa đợi Triệu Dĩ Xuyên, Bùi Triết còn bình thản ung dung. Lúc này cậu lại đột nhiên ý thức được, quyết định mà cậu cho rằng có lợi hơn là hại của nửa tháng trước, khả năng vẫn còn quá bốc đồng.
Cậu muốn cùng một người đàn ông kết hôn.
Năm năm trước, luật cho phép các cặp đôi đồng tính kết hôn cuối cùng cũng được thông qua sau những nỗ lực không ngừng mệt mỏi của tất cả các bên. Tuy rằng phía chính phủ đem miêu tả này từ định nghĩa “bạn đời dân sự” là phi giới tính, nhưng xét từ kết quả thực thi, ngoại trừ việc họ không được đối xử như nhau trong việc sinh con, thì các cặp vợ chồng bình thường và các cặp ‘vợ chồng’ đồng giới chỉ khác nhau về mặt tên gọi, quyền công dân của họ là như nhau, và ngay cả giấy chứng nhận được sử dụng sau khi đăng ký cũng là giấy chứng nhận kết hôn.
Tuy nhiên kể từ khi dự luật có hiệu lực cho đến nay, số lượng các cặp đôi đồng giới lựa chọn đăng ký kết hôn lại khác xa so với ước tính ban đầu của các chuyên gia. Trong xã hội thực tế, thành kiến đối với mối quan hệ như này vẫn chiếm đa số.
Vì vậy việc các cặp đôi đồng giới đi đăng ký kết hôn là việc rất hiếm khi, và có ngoại hình ưu việt lại càng hiếm thấy hơn.
Từ lúc bọn họ ngồi xuống, Bùi Triết liền cảm nhận được có không ít ánh mắt nhìn bọn họ. Cậu không thoải mái xoay người sang một bên, kéo ra khoảng cách với Triệu Dĩ Xuyên trong một không gian hẹp.
Ngay khi vừa mới cử động, khuôn mặt buồn chán của Triệu Dĩ Xuyên đã nắm bắt được chính xác sự kháng cự của Bùi Triết.
“Sao vậy, hối hận à?” Anh cười nửa miệng nhìn Bùi Triết, “Còn chưa có đóng dấu đâu, vẫn có thể hối hận.”
Đôi mắt màu nâu nhạt dưới ánh đèn quá mức sáng trông giống như màu hổ phách, tầm mắt thẳng tắp có vài tia sáng lóe lên, có chút lạnh lẽo.
Bùi Triết nhất thời không nói nên lời, nhưng cậu nhanh chóng vượt qua được sự lo lắng nhỏ nhoi của mình.
Dù sao đối với cậu có một số việc so với cái gọi là hôn nhân còn quan trọng hơn nhiều, Bùi Triết lấy lại bình tĩnh.
“Việc này không đáng để tôi hối hận.”
“À, cũng đúng.” Triệu Dĩ Xuyên khóe mắt cong cong, nhẹ nhàng nói: “Kết hôn xong có thể ly hôn, cũng có thể phá vỡ hợp đồng đã ký kết, ngoại trừ việc sinh tử, thì không có gì không thể cứu vãn.”
“Đó là hai chuyện khác nhau.” Bùi Triết khẽ nhíu mày.
Cậu không đồng ý với cách nói của Triệu Dĩ Xuyên, nhưng cậu lại không nghĩ ra được lời nào để phản bác.
Ngay lúc ấy, nhân viên xuất hiện ở hành lang đã cắt đứt không khí giữa họ.
Người nọ hơi cúi đầu: “Triệu tiên sinh cùng Bùi tiên sinh phải không? Mời hai vị qua bên này điền giấy đăng ký và chụp ảnh đăng ký.”
Triệu Dĩ Xuyên tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt, anh đứng lên, đôi mắt buông xuống, nhìn Bùi Triết rồi lặp lại như lời của nhân viên, khóe miệng cong lên một đường.
“Bùi tiên sinh, đi thôi?”
Nền đỏ phía trước không có bất kì trang trí gì, ánh sáng được bố trí một cách tỉ mỉ, nhìn tổng thể trông cứ như rạp hát hoặc sân khấu kịch nào đó.
Là một diễn viên không có chuyên môn, Triệu Dĩ Xuyên nhập vai tốt hơn Bùi Triết. Anh ngân nga một bài hát, đứng ở trước gương kiểm tra lại quần áo và đầu tóc của mình rồi mới chậm rãi bước tới. Bùi Triết cởi áo khoác vest đặt sang một bên, cậu cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, cổ áo cũng thêu một hoa văn không rõ ràng, Triệu Dĩ Xuyên như suy tư gì mà nhìn qua chỗ đó, trong mắt không rõ ý tứ.
“Không tồi, Bùi tiên sinh.” Anh rất vừa ý với kiểu xưng hô này, giọng điệu như đang tán tỉnh.
Nhiếp ảnh gia nghe thấy câu này, liền điều chỉnh lại bầu không khí: “Quần áo của hai vị cũng thật hợp nhau, lát nữa chụp không cần cười quá khoa trương, tự nhiên một chút, thân mật một chút là được rồi.”
“Được.” Triệu Dĩ Xuyên nói xong, một tay khoác lên lưng Bùi Triết.
Bùi Triết thiếu chút nữa cả người run lên, vẻ mặt không vui, Triệu Dĩ Xuyên tầm mắt cũng không thèm nhìn cậu. Cậu phải kiềm chế hết mức mình mới không phản ứng thái quá với sự va chạm cơ thể đột ngột, Bùi Triết cúi thấp đầu, trái tim cũng không chịu nghe theo mà càng lúc càng đập nhanh hơn.
Không có chuyện diễn tập trước, nhưng động tác của Triệu Dĩ Xuyên thuần thục như thể đã làm vô số lần.
Áo sơ mi mỏng, nhiệt độ ấm nóng ở đầu ngón tay chân thực truyền đến sau sống lưng. Theo sau đó là một mùi hương nhàn nhạt, trống rỗng mà xa xăm, tựa như mặt biển yên tĩnh trong ngày nắng đẹp. Trong trí nhớ của Bùi Triết hình như cậu chưa từng cùng Triệu Dĩ Xuyên ở khoảng cách gần như thế, nhưng mùi hương này dường như là vô cùng quen thuộc với cậu.
Khả năng là vô tình ngửi được ở đâu đó, có kha kha loại nước hoa mang phong cách biển cả. Bùi Triết nghĩ như vậy, thở ra một hơi, nếp nhăn giữa hai lông mày cuối cùng cũng giãn ra.
“Tốt, gần thêm một chút nữa, đầu hướng đến vị trí của đối phương……”
“Cười lên!…… Rất tốt!”
“Tách tách ——”
Một tia sáng đột nhiên lóe lên, Bùi Triết bị ánh sáng làm cho không nhìn rõ một lúc, cậu lấy tay xoa xoa mắt.
Triệu Dĩ Xuyên liền buông cậu ra khi kết thúc chụp ảnh, độ ấm phía sau lưng Bùi Triết cũng nhanh chóng tan đi.
Nhiếp ảnh gia rất hài lòng với bức ảnh vừa rồi: “Hai vị đứng ở đài tuyên thệ bên cạnh chờ một lát là có thể đóng dấu rồi lấy giấy đăng ký!…… Ảnh chụp cần một thời gian để rửa, có cần thêm một bản để hai vị giữ riêng không?”
Anh ấy nói rất chân thành, như là một sự chúc phúc, Bùi Triết bị đèn flash chiếu vào mơ hồ không biết gì, vô ý thức mà gật đầu: “Ừm.”
“Cảm ơn.” Triệu Dĩ Xuyên tươi cười nói, so ra còn đẹp hơn so với lúc chụp ảnh.
Bùi Triết lúc này mới phản ứng lại vừa rồi nhiếp ảnh gia nói cái gì, muốn thay đổi cũng đã muộn, cậu không quá xấu hổ, ngược lại còn không hài lòng với thái độ của chính mình, lạnh lùng giật giật khóe miệng.
Sau khi chụp xong ảnh đăng ký, cuối cùng chỉ còn một bước là lấy giấy chứng nhận.
Cầm tấm ảnh vừa rửa xong đi đến cửa sổ, ký tên, ấn dấu vân tay, nhân viên giơ tay đóng dấu lên, dấu chạm nổi trên tờ giấy mỏng màu hồng như phát ra một tiếng “cách”.
“Chúc mừng!” Cô đưa đến hai cuốn sổ, “Đây là giấy đăng ký kết hôn của hai vị, tân hôn vui vẻ.”
Khi nhận nó từ chỗ Triệu Dĩ Xuyên, Bùi Triết nhìn thoáng qua ba chữ vàng trên đó, nó không khác gì so với tưởng tượng của cậu. Cậu cất nó vào túi trong của áo khoác mà không mở ra xem.
Hoàn thành nghi thức, cuốn sổ nhỏ này đối với Bùi Triết mà nói là vũ khí có hiệu lực, cậu có thể giải thích với bố mẹ mình, và cũng có thể làm những tên lão mồm năm miệng mười trong tập đoàn câm miệng.
Giá trị mang lại cho Bùi Triết sau khi kết hôn quan trọng hơn nhiều so với một đoạn tình yêu tâm đồng hợp ý.
Nghĩ đến đây, Bùi Triết lại cảm thấy vui sướng, cậu cùng Triệu Dĩ Xuyên ra khỏi cửa cục dân chính đã quá 12 giờ, vì thế thuận miệng hỏi anh: “Có muốn ăn trưa cùng nhau không?”
Dựa theo sự đồng thuận trước đây của bọn họ, giấy chứng nhận kết hôn chỉ là công cụ. Cuộc hôn nhân này nhiều nhất cũng chỉ kéo dài ba năm, mà cái gọi là “cuộc sống hôn nhân” cùng lắm cũng chỉ là ai làm việc nấy. Triệu Dĩ Xuyên tiếp tục làm luật sư tố tụng ở Hoa Văn, Bùi Triết vẫn là giám đốc lạnh lùng vô tình không thích lãng mạn, quỹ đạo thậm chí hiếm khi giao nhau.
Lâu lâu gặp nhau cũng không sao, nhưng tốt nhất vẫn là không nên gặp.
Cho nên lời mời được đưa ra một cách lịch sự, Bùi Triết đương nhiên cho rằng Triệu Dĩ Xuyên sẽ khách khí mà cự tuyệt cậu. Sau đó cậu vội vàng trở lại công ty ăn vội bữa cơm trưa, buổi chiều tổ chức một cuộc họp với mấy trụ cột trong công ty.
Có điều Triệu Dĩ Xuyên lại không trả lời như những gì Bùi Triết nghĩ.
Anh sắc xuân tươi cười mà hỏi lại: “Được thôi, vậy chúng ta ăn cái gì?”
__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __
Lời của editor: hông ấy mình ăn nhau điiii
Đây là lần đầu tiên Triệu Dĩ Xuyên trải nghiệm dịch vụ VVIP trong một trung tâm thương mại, trong sảnh có phòng thử đồ, có trà chiều trọn gói, có nhân viên quản lý đi kèm, tiết kiệm được bao công sức đi bộ trong cửa hàng.
Bùi Triết ngồi ở ghế sô pha đọc qua văn kiện mà Khương Gia Ngọc đưa, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ dặn dò: “Sơ mi trắng, kiểu dáng ngắn gọn một chút.”
Quản lý gật đầu: “Vâng thưa Bùi tổng, còn nhãn hiệu thì sao?”
“Loại nào cũng được.” Bùi Triết dừng ánh mắt ở trên người Triệu Dĩ Xuyên, bổ sung nói, “Lấy số đo của anh ấy.”
Không đến vài phút, liền có chuyên gia đem quần áo mà Bùi Triết muốn đến phòng cho khách VIP, sơ mi trắng được treo trên giá ngay ngắn, thoạt nhìn không có gì khác biệt. Triệu Dĩ Xuyên muốn lật mác quần áo, vươn tay ra nhưng lại thu lại khi nhìn Bùi Triết.
“Cái ở ngoài cùng bên trái.”
Bùi Triết nói xong, đột nhiên nghĩ đến việc hẳn là mình nên hỏi ý kiến của Triệu Dĩ Xuyên, vì vậy không tự nhiên mà quay đầu lại: “Anh…… Xem qua một chút đi.”
“Cái này?” Triệu Dĩ Xuyên đã cầm lấy cái áo mà cậu nhắc đến, nhìn một lát, “Đều được.”
Cầm cái áo trên tay, ngón tay anh lướt qua cái mác trên áo, Triệu Dĩ Xuyên trông vẫn bình thường, đi về phía phòng thử đồ, anh thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi khi quay lưng về phía Bùi Triết.
Từ khi cậu đưa ra yêu cầu vô lý đó cho đến nay, Triệu Dĩ Xuyên đều nghe theo cậu bất kể là việc đóng dấu hay ký tên, không đề cập tới yêu cầu, và anh cũng chưa từng hỏi cậu có cảm thấy khó khăn không, càng không hiểu được trong lòng cậu đang nghĩ gì, có thể nói Bùi Triết rất may mắn khi gặp được đối tác vô cùng ăn ý, hoặc là cũng gần như thế.
Rốt cuộc thì việc cậu cùng với Triệu Dĩ Xuyên, nói là bạn bè bình thường cũng là điều quá xa xỉ.
Nói đến Triệu Dĩ Xuyên, bộ não tràn đầy công việc của anh dường như đã bị xé toạc, trống rỗng trong chốc lát, sau đó lại nhanh chóng mở rộng, Bùi Triết hiếm khi sững sờ trong một lúc cho đến khi mà Triệu Dĩ Xuyên đẩy cửa bước ra ngoài.
Anh lập tức đi đến trước mặt Bùi Triết: “Thế nào?”
Phòng dành cho khách VIP được trang trí ấm áp và tươi sáng, Triệu Dĩ Xuyên dường như đột nhiên cũng bị thắp sáng lên.
Kiểu dáng quần áo phù hợp cho cả mặc thường ngày mà mặc những dịp trang trọng, cắt may tinh xảo, xếp ly thẳng, đường cong của bắp tay cùng cơ ngực ẩn hiện dưới lớp vải cotton Ai Cập thoáng mát. Các nếp gấp của áo sơ mi vừa phải, phối cùng quần tây đen càng tôn lên tỷ lệ cơ thể vốn đã xuất sắc của Triệu Dĩ Xuyên một cách hoàn hảo.
Màu trắng vô cùng phù hợp với nhan sắc của Triệu Dĩ Xuyên, đồ trang trí đơn giản bằng kim loại trên cổ áo lại toát ra một chút vẻ nổi loạn, tựa như ánh mắt đầy tươi cười của anh cuối cùng cũng lộ ra một chút sắc nét.
“…… Không tệ.” Bùi Triết cười tán thưởng, “Cứ lấy cái này đi.”
Nửa câu sau là nói với quản lý, Triệu Dĩ Xuyên sắc mặt thâm trầm trong chốc lát, không trực tiếp phản bác Bùi Triết.
Quản lý không mất thì giờ hỏi: “Thưa ngài, có cần tôi gói lại cho ngài không?”
Không đợi Triệu Dĩ Xuyên kịp nói gì, Bùi Triết chen vào nói: “Không cần, cứ mặc luôn đi.”
“Vâng thưa Bùi tổng.”
“Lấy cả cái áo kia.” Bùi Triết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều sắp xếp, như thể cậu đem hết thảy mọi chuyện đều xử lý vô cùng ổn thỏa, “Lấy thêm một cặp khuy măng sét, hai chiếc cà vạt, cà vạt nên lấy loại màu tối chút cho giống công sở, gói lại rồi ngày mai gửi đến văn phòng luật sư Hoa Văn, tôi sẽ gọi điện cho cô sau.”
“Vâng, Bùi tổng.”
Triệu Dĩ Xuyên có chút kinh ngạc khi nghe thấy được địa danh quen thuộc.
Đó là nơi làm việc của anh.
Nhìn thấy được bóng lưng của anh có chút khác thường, Bùi Triết quay đầu, tựa như đang giải thích, nhưng lại không kiên nhẫn: “Nếu anh không tiện, lát nữa gửi địa chỉ cho tôi. Hôm nay không có nhiều thời gian, đi thôi.”
Thái độ ôn hòa nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lùng, trạng thái của cậu như khéo léo mà vạch ra một đường ranh giới giữa bọn họ.
Triệu Dĩ Xuyên rũ mắt, khóe miệng nở nụ cười không rõ là giễu cợt hay thất vọng. Anh lặng lẽ thở ra một hơi, cúi đầu giơ tay kéo phẳng vạt áo sơ mi của mình, không nói một lời đi theo Bùi Triết.
Thật ra ban đầu anh muốn nói với Bùi Triết, rằng anh không cần mua những món đồ đắt tiền như vậy.
Trung tâm thương mại không quá xa cục dân chính, bọn họ đi tới đi lui cũng không mất quá nhiều thời gian.
Thủ tục cũng không phiền phức, chỉ cần đưa ra những giấy tờ cần thiết để hai bên ký giấy kết hôn, đợi xét duyệt xong rồi chụp ảnh đăng ký, chờ rửa ảnh rồi điền vào [Đơn đăng ký kết hôn], sau đó liền có thể lãnh chứng.
Tài liệu đã được chuẩn bị rất kỹ từ sáng sớm, nhân viên nhìn phiếu đặt trước, đưa Bùi Triết cùng Triệu Dĩ Xuyên đến chỗ trống trong khu vực chờ, mang lên hai ly nước ấm. Nghe nói văn phòng đăng ký kết hôn quận Đông mới được biết đến là bộ phận dịch vụ hành chính kiểu mẫu ở Hồng Thạch, lúc này Bùi Triết nhìn chằm chằm trái tim màu đỏ in bên ngoài cốc giấy, nghe một bản nhạc lãng mạn, trong lòng như tràn đầy một sự hiểu biết sâu sắc.
“Sớm biết như này thì vữa nãy đã không vội vàng.” Triệu Dĩ Xuyên ngồi cạnh cậu thoải mái duỗi chân, “Nhiều người như vậy, cho dù hẹn trước thì vẫn phải chờ đợi.”
Trước khi đồng ý đăng ký, Bùi Triết cùng Triệu Dĩ Xuyên đã ước tính thời gian, nói rằng sẽ không bao lâu nữa. Cậu nghĩ rằng Triệu Dĩ Xuyên đã sắp xếp lịch công việc, Bùi Triết mang ý xin lỗi nói: “Có lẽ bởi vì là ngày tốt.”
“Thật sao.”
Triệu Dĩ Xuyên nói đến đây thì có chút ngập ngừng, như thể đang cười.
Anh đại khái không muốn tự mình tán gẫu, nếu không với trình độ nói của Triệu Dĩ Xuyên thì anh sẽ không dừng lại tại đây, vì thế Bùi Triết biết điều mà gật đầu một cái, tiếp nhận ý tứ nói chuyện của đối phương.
So với những cặp đôi khác trong khu vực chờ, Bùi Triết và Triệu Dĩ Xuyên chắc chắn là cặp đôi gây chú ý nhất. Cũng là một cặp ngồi trên sô pha, nhưng họ ngồi cách nhau nửa cánh tay, trông có vẻ không hợp nhau chứ đừng nói đến chuyện thân mật.
Nhưng đây vẫn chưa phải là lý do chính.
Bọn họ là cặp đôi đồng tính duy nhất trong sảnh chờ.
Vừa nãy lúc ở cửa đợi Triệu Dĩ Xuyên, Bùi Triết còn bình thản ung dung. Lúc này cậu lại đột nhiên ý thức được, quyết định mà cậu cho rằng có lợi hơn là hại của nửa tháng trước, khả năng vẫn còn quá bốc đồng.
Cậu muốn cùng một người đàn ông kết hôn.
Năm năm trước, luật cho phép các cặp đôi đồng tính kết hôn cuối cùng cũng được thông qua sau những nỗ lực không ngừng mệt mỏi của tất cả các bên. Tuy rằng phía chính phủ đem miêu tả này từ định nghĩa “bạn đời dân sự” là phi giới tính, nhưng xét từ kết quả thực thi, ngoại trừ việc họ không được đối xử như nhau trong việc sinh con, thì các cặp vợ chồng bình thường và các cặp ‘vợ chồng’ đồng giới chỉ khác nhau về mặt tên gọi, quyền công dân của họ là như nhau, và ngay cả giấy chứng nhận được sử dụng sau khi đăng ký cũng là giấy chứng nhận kết hôn.
Tuy nhiên kể từ khi dự luật có hiệu lực cho đến nay, số lượng các cặp đôi đồng giới lựa chọn đăng ký kết hôn lại khác xa so với ước tính ban đầu của các chuyên gia. Trong xã hội thực tế, thành kiến đối với mối quan hệ như này vẫn chiếm đa số.
Vì vậy việc các cặp đôi đồng giới đi đăng ký kết hôn là việc rất hiếm khi, và có ngoại hình ưu việt lại càng hiếm thấy hơn.
Từ lúc bọn họ ngồi xuống, Bùi Triết liền cảm nhận được có không ít ánh mắt nhìn bọn họ. Cậu không thoải mái xoay người sang một bên, kéo ra khoảng cách với Triệu Dĩ Xuyên trong một không gian hẹp.
Ngay khi vừa mới cử động, khuôn mặt buồn chán của Triệu Dĩ Xuyên đã nắm bắt được chính xác sự kháng cự của Bùi Triết.
“Sao vậy, hối hận à?” Anh cười nửa miệng nhìn Bùi Triết, “Còn chưa có đóng dấu đâu, vẫn có thể hối hận.”
Đôi mắt màu nâu nhạt dưới ánh đèn quá mức sáng trông giống như màu hổ phách, tầm mắt thẳng tắp có vài tia sáng lóe lên, có chút lạnh lẽo.
Bùi Triết nhất thời không nói nên lời, nhưng cậu nhanh chóng vượt qua được sự lo lắng nhỏ nhoi của mình.
Dù sao đối với cậu có một số việc so với cái gọi là hôn nhân còn quan trọng hơn nhiều, Bùi Triết lấy lại bình tĩnh.
“Việc này không đáng để tôi hối hận.”
“À, cũng đúng.” Triệu Dĩ Xuyên khóe mắt cong cong, nhẹ nhàng nói: “Kết hôn xong có thể ly hôn, cũng có thể phá vỡ hợp đồng đã ký kết, ngoại trừ việc sinh tử, thì không có gì không thể cứu vãn.”
“Đó là hai chuyện khác nhau.” Bùi Triết khẽ nhíu mày.
Cậu không đồng ý với cách nói của Triệu Dĩ Xuyên, nhưng cậu lại không nghĩ ra được lời nào để phản bác.
Ngay lúc ấy, nhân viên xuất hiện ở hành lang đã cắt đứt không khí giữa họ.
Người nọ hơi cúi đầu: “Triệu tiên sinh cùng Bùi tiên sinh phải không? Mời hai vị qua bên này điền giấy đăng ký và chụp ảnh đăng ký.”
Triệu Dĩ Xuyên tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt, anh đứng lên, đôi mắt buông xuống, nhìn Bùi Triết rồi lặp lại như lời của nhân viên, khóe miệng cong lên một đường.
“Bùi tiên sinh, đi thôi?”
Nền đỏ phía trước không có bất kì trang trí gì, ánh sáng được bố trí một cách tỉ mỉ, nhìn tổng thể trông cứ như rạp hát hoặc sân khấu kịch nào đó.
Là một diễn viên không có chuyên môn, Triệu Dĩ Xuyên nhập vai tốt hơn Bùi Triết. Anh ngân nga một bài hát, đứng ở trước gương kiểm tra lại quần áo và đầu tóc của mình rồi mới chậm rãi bước tới. Bùi Triết cởi áo khoác vest đặt sang một bên, cậu cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, cổ áo cũng thêu một hoa văn không rõ ràng, Triệu Dĩ Xuyên như suy tư gì mà nhìn qua chỗ đó, trong mắt không rõ ý tứ.
“Không tồi, Bùi tiên sinh.” Anh rất vừa ý với kiểu xưng hô này, giọng điệu như đang tán tỉnh.
Nhiếp ảnh gia nghe thấy câu này, liền điều chỉnh lại bầu không khí: “Quần áo của hai vị cũng thật hợp nhau, lát nữa chụp không cần cười quá khoa trương, tự nhiên một chút, thân mật một chút là được rồi.”
“Được.” Triệu Dĩ Xuyên nói xong, một tay khoác lên lưng Bùi Triết.
Bùi Triết thiếu chút nữa cả người run lên, vẻ mặt không vui, Triệu Dĩ Xuyên tầm mắt cũng không thèm nhìn cậu. Cậu phải kiềm chế hết mức mình mới không phản ứng thái quá với sự va chạm cơ thể đột ngột, Bùi Triết cúi thấp đầu, trái tim cũng không chịu nghe theo mà càng lúc càng đập nhanh hơn.
Không có chuyện diễn tập trước, nhưng động tác của Triệu Dĩ Xuyên thuần thục như thể đã làm vô số lần.
Áo sơ mi mỏng, nhiệt độ ấm nóng ở đầu ngón tay chân thực truyền đến sau sống lưng. Theo sau đó là một mùi hương nhàn nhạt, trống rỗng mà xa xăm, tựa như mặt biển yên tĩnh trong ngày nắng đẹp. Trong trí nhớ của Bùi Triết hình như cậu chưa từng cùng Triệu Dĩ Xuyên ở khoảng cách gần như thế, nhưng mùi hương này dường như là vô cùng quen thuộc với cậu.
Khả năng là vô tình ngửi được ở đâu đó, có kha kha loại nước hoa mang phong cách biển cả. Bùi Triết nghĩ như vậy, thở ra một hơi, nếp nhăn giữa hai lông mày cuối cùng cũng giãn ra.
“Tốt, gần thêm một chút nữa, đầu hướng đến vị trí của đối phương……”
“Cười lên!…… Rất tốt!”
“Tách tách ——”
Một tia sáng đột nhiên lóe lên, Bùi Triết bị ánh sáng làm cho không nhìn rõ một lúc, cậu lấy tay xoa xoa mắt.
Triệu Dĩ Xuyên liền buông cậu ra khi kết thúc chụp ảnh, độ ấm phía sau lưng Bùi Triết cũng nhanh chóng tan đi.
Nhiếp ảnh gia rất hài lòng với bức ảnh vừa rồi: “Hai vị đứng ở đài tuyên thệ bên cạnh chờ một lát là có thể đóng dấu rồi lấy giấy đăng ký!…… Ảnh chụp cần một thời gian để rửa, có cần thêm một bản để hai vị giữ riêng không?”
Anh ấy nói rất chân thành, như là một sự chúc phúc, Bùi Triết bị đèn flash chiếu vào mơ hồ không biết gì, vô ý thức mà gật đầu: “Ừm.”
“Cảm ơn.” Triệu Dĩ Xuyên tươi cười nói, so ra còn đẹp hơn so với lúc chụp ảnh.
Bùi Triết lúc này mới phản ứng lại vừa rồi nhiếp ảnh gia nói cái gì, muốn thay đổi cũng đã muộn, cậu không quá xấu hổ, ngược lại còn không hài lòng với thái độ của chính mình, lạnh lùng giật giật khóe miệng.
Sau khi chụp xong ảnh đăng ký, cuối cùng chỉ còn một bước là lấy giấy chứng nhận.
Cầm tấm ảnh vừa rửa xong đi đến cửa sổ, ký tên, ấn dấu vân tay, nhân viên giơ tay đóng dấu lên, dấu chạm nổi trên tờ giấy mỏng màu hồng như phát ra một tiếng “cách”.
“Chúc mừng!” Cô đưa đến hai cuốn sổ, “Đây là giấy đăng ký kết hôn của hai vị, tân hôn vui vẻ.”
Khi nhận nó từ chỗ Triệu Dĩ Xuyên, Bùi Triết nhìn thoáng qua ba chữ vàng trên đó, nó không khác gì so với tưởng tượng của cậu. Cậu cất nó vào túi trong của áo khoác mà không mở ra xem.
Hoàn thành nghi thức, cuốn sổ nhỏ này đối với Bùi Triết mà nói là vũ khí có hiệu lực, cậu có thể giải thích với bố mẹ mình, và cũng có thể làm những tên lão mồm năm miệng mười trong tập đoàn câm miệng.
Giá trị mang lại cho Bùi Triết sau khi kết hôn quan trọng hơn nhiều so với một đoạn tình yêu tâm đồng hợp ý.
Nghĩ đến đây, Bùi Triết lại cảm thấy vui sướng, cậu cùng Triệu Dĩ Xuyên ra khỏi cửa cục dân chính đã quá 12 giờ, vì thế thuận miệng hỏi anh: “Có muốn ăn trưa cùng nhau không?”
Dựa theo sự đồng thuận trước đây của bọn họ, giấy chứng nhận kết hôn chỉ là công cụ. Cuộc hôn nhân này nhiều nhất cũng chỉ kéo dài ba năm, mà cái gọi là “cuộc sống hôn nhân” cùng lắm cũng chỉ là ai làm việc nấy. Triệu Dĩ Xuyên tiếp tục làm luật sư tố tụng ở Hoa Văn, Bùi Triết vẫn là giám đốc lạnh lùng vô tình không thích lãng mạn, quỹ đạo thậm chí hiếm khi giao nhau.
Lâu lâu gặp nhau cũng không sao, nhưng tốt nhất vẫn là không nên gặp.
Cho nên lời mời được đưa ra một cách lịch sự, Bùi Triết đương nhiên cho rằng Triệu Dĩ Xuyên sẽ khách khí mà cự tuyệt cậu. Sau đó cậu vội vàng trở lại công ty ăn vội bữa cơm trưa, buổi chiều tổ chức một cuộc họp với mấy trụ cột trong công ty.
Có điều Triệu Dĩ Xuyên lại không trả lời như những gì Bùi Triết nghĩ.
Anh sắc xuân tươi cười mà hỏi lại: “Được thôi, vậy chúng ta ăn cái gì?”
__ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __ __
Lời của editor: hông ấy mình ăn nhau điiii