Bàn tay của Hoắc Đông Thần siết chặt, chén canh giải rượu như sắp vỡ đến nơi. Hoắc Đông Thần trực tiếp ném thẳng nó đi nơi khác, ôm chặt cả người Phỉ Y Hân mà hôn!
Phỉ Y Hân mơ mơ màng màng cảm thấy môi lưỡi hơi đau, là... ai? Khó thở! Khó thở quá!
Hoắc Đông Thần không màng đến cảm giác của cô, hai tay vẫn gắt gao ôm đến cô sắp tan ra, vì động tác quá thô bạo, hàng cúc xéo trước ngực cô gần như bung hết cả.
Hoắc Đông Thần hôn mà như cắn, tư vị này từ lần trước hắn đã khao khát muốn được nếm thử lần nữa, giờ đây lại chỉ thấy cơn thịnh nộ lấn át cả việc muốn từ từ thưởng thức.
Hắn hôn quá cuồng nộ, Phỉ Y Hân hoàn toàn không thể chống đỡ, không có cơ hội để hít thở một chút không khí nào!
Đến khi Hoắc Đông Thần trấn tĩnh lại một chút mới chịu thả môi cô ra, Phỉ Y Hân cũng mềm yếu mà thở dốc, dựa cả vào ngực hắn, hai mắt mơ màng đã không thể nhận thức được chuyện gì đang diễn ra nữa.
Dáng vẻ say ngủ mềm yếu trước mặt này bỗng chốc khiến Hoắc Đông Thần càng thêm tức giận, ngón tay thon dài nhanh chóng cởi từng cúc áo của mình, lại đặt cô nằm xuống giường, cởi bỏ hàng nút của cô, thô bạo trút bỏ bộ sườn xám quyến rũ mà cô đang mặc...
Thân thể trắng nõn mềm mịn ngay lập tức hiện ra trước mặt, bộ nội y tối màu như ẩn như hiện ra những nơi tư mật của người con gái, bộ ngực đầy đặn phập phồng trước mắt Hoắc Đông Thần, bên dưới của hắn liền có phản ứng, căng cứng đến phát đau!
Trong mắt hắn, cô như một nữ thần, một nữ thần cao ngạo, dù là đang say khướt mà yên tĩnh ở đó, nhưng mị lực lại không hề thuyên giảm, ngược lại còn xinh đẹp hơn, ngọt ngào hơn. Hoắc Đông Thần chưa bao giờ có khát vọng mãnh liệt muốn nâng niu và bảo vệ một người con gái nào đến thế!
Hoắc Đông Thần kích động cởi nhanh quân phục phẳng phiu của mình, không e ngại mà phô bày tất cả, đứng trước mặt người con gái mà hắn khao khát. Đôi mắt hắn đυ.c ngầu, chưa bao giờ du͙© vọиɠ chiếm lĩnh tâm trí hắn như hiện tại.
Hoắc Đông Thần chậm rãi áp người lên thân thể mềm mại của Phỉ Y Hân, làn da nhẵn mịn non mềm áp lên da thịt khiến hắn chỉ muốn nhào nặn cô ngay lập tức!
Hoắc Đông Thần vùi đầu vào cổ cô, hết hôn lại mυ"ŧ mạnh, chưa cảm thấy đủ, bàn tay to lớn của hắn phủ lên bầu ngực căng tròn của cô, ra sức nhào nặn, xúc cảm từ bàn tay truyền đến khiến tâm trí hắn như phát điên, ngay lập tức cắn nhẹ lên chiếc cổ mẫn cảm của cô...
"A..."
Phỉ Y Hân bị đau liền nhăn mặt mở mắt, sau đó lại vặn vẹo thân mình, cánh tay mảnh khảnh muốn đẩy người đàn ông này ra nhưng không thể, cơ thể anh ta săn chắc, lại rất nóng, từng động tác của hắn ta khiến cô có chút thoải mái cũng có chút ngượng ngùng, thật sự muốn hắn dừng lại nhưng cũng muốn hắn tiếp tục.
"Aa.. ưʍ..."
Dù Hoắc Đông Thần chỉ mới trêu đùa bên trên của cô, nhưng cơ thể cô quá mẫn cảm, bàn tay hắn lướt đến đâu liền uốn người đến đó, đúng là một tiểu yêu tinh mê người mà!
Hoắc Đông Thần mạnh bạo xé toang bộ nội y mỏng manh của cô, hai hạt châu hồng hồng cùng nơi mẫn cảm nhất của Phỉ Y Hân liền phơi bày ra trước mắt hắn. Cổ họng khô rát, hắn muốn cô, thật sự muốn cô cảm nhận được vật nóng của hắn!
Hoắc Đông Thần một tay xoa nắn đỉnh đồi, một tay đưa xuống thâm nhập nơi ẩm ướt của Phỉ Y Hân, ngay lập tức, cơ thể Phỉ Y Hân liền như một con rắn mà hưởng ứng lại động tác của hắn.
"Đừng.... A.. Aaa"
Nghe tiếng rêи ɾỉ của cô, động tác của Hoắc Đông Thần càng thêm nhiệt tình, từ một ngón ra vào trong cô, hắn chuyển thành hai ngón, hết ra lại vào, tìm đến nơi nhạy cảm nhất của cô mà chơi đùa.
"Aaa.... hưc... hức..." Cảm giác này... thật sướиɠ!
Đôi mắt Hoắc Đông Thần đυ.c ngầu, môi đẹp khẽ nhếch lên thành một đường cong, các động tác trêu đùa cô đều dừng lại.
Cảm giác mất mát liền truyền đến, Phỉ Y Hân sắp đạt đến cao trào liền bị làm cho khó chịu, vặn vẹo thân người như ra hiệu cho người kia tiếp tục, Hoắc Đông Thần nhìn cơ thể yêu kiều của cô, hai mắt đột nhiên lóe lên một tia nguy hiểm, liền bắt lấy hai tay cô, đặt lêи đỉиɦ đầu, tay còn lại bóp chặt cằm cô.
Dường như cảm nhận được sự thay đổi của người kia, trên cằm cũng hơi nhói, liền nhíu mày mở mắt, hình ảnh người đàn ông có vẻ đẹp như tượng lúc này không khiến cô say mê, mà ngược lại là sự giật mình hoảng sợ.
Người này... sao giống như thật rất tức giận?