Mục lục
Truyện: Tổng Tài Daddy Không thể Trêu - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Hạ nhìn ba, có chút đáng thương, lại không biết nên làm cái gì!

 

Hình Nhất Phàm ở bên cạnh nhìn, cũng chỉ có thể ở trong lòng mong Bạch Thé Trạch có thể trọng chắn tinh thần, chí ít Bạch Hạ vẫn rất cần người ba này.

 

Trải qua chuyện như vậy, làm một người đàn ông, đúng là sẽ cảm thầy tuyệt vọng với cuộc sống vô vọng này.

 

Vắt vả nuôi nắng một đôi trai gái, nhưng đến cuối cùng đều không có bắt kỳ quan hệ gì với ông, còn là con trai của tình nhân.

 

Bạch Hạ giúp Bạch Thế Trạch đắp kín chăn, cô đi đến bên cạnh Hình Nhất Phàm, dựa trên lồng ngực của anh nhìn ba một lúc, hai người mới bước ra.

 

“Sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Lúc xuống tầng Bạch Hạ phát ra câu cảm thán này.

 

“Chẳng lẽ trước đó em không phát hiện, hai đứa bé này không giống ba em một chút nào hay sao?” Hình Nhất Phàm hỏi.

 

Bạch Hạ đương nhiên là phát hiện, lần trước lần đầu tiên về nhà ăn cơm, cô đã cảm thấy như vậy rồi, nhưng mà, nhưng cô lại không nghĩ sang hướng khác.

 

“Chắc chắn là ba em sẽ đau lòng đến chết mát thôi.” Bạch Hạ đang dọn dẹp lại bình rượu và tàn thuốc ở trên bàn.

 

Hình Nhất Phàm ở bên cạnh liền nói với cô: “Để anh, em ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”

 

“Không, để em làm là được rồi.”

 

Hình Nhất Phàm cũng không nhàn rỗi, cùng cô dọn dẹp mặt bàn sạch sẽ, hai người đều ngồi xuống, Bạch Hạ chống cằm, nhìn căn biệt thự này, đây là sản nghiệp mà ba cô mới sắp xếp lại, cô cũng chưa đến được máy lần.

 

Trên một góc tường, treo đầy đều là những bức hình từ khi còn bé đến khi trưởng thành của hai đứa trẻ, còn có rất nhiều ảnh Bạch Thế Trạch cùng Diệp Giai Mị cùng hai đứa bé trưởng thành, xem ra Diệp Giai Mị vì xây dựng ngôi nhà này, cũng bỏ ra rất nhiều tâm huyết.

 

Bạch Hạ không khỏi đứng dậy, đi đến trước góc tường treo đầy ảnh chụp nói: *Đem những bức ảnh này đều lấy xuống cát đi! Tránh cho ba em nhìn thấy, lại càng đau lòng hơn.”

 

Hình Nhất Phàm tìm được một cái túi, hai người liền lấy những hình ảnh kia từng tắm từng tắm bỏ vào trong túi, Bạch Hạ cất kỹ những hình ảnh của Diệp Giai Mị với hai đứa bé kia đi, lại lấy riêng ảnh của ba mình ra, sau này, Diệp Giai Mị muốn trở về lấy, thì lấy ảnh của bọn họ đi là được.

 

Bạch Hạ ngồi ở trên ghế sofa, chống cằm, có chút ngơ ngác ngồi, trong đầu của cô đang nghĩ rất nhiều chuyện.

 

Hình Nhất Phàm ở bên cạnh nhìn cô, có chút đau lòng, từ nhỏ anh đã trưởng thành ở trong một gia đình ám áp và đầy đủ, vậy nên, anh đang cố gắng cảm nhận quá trình trưởng thành lúc này của Bạch Hạ.

 

“Sau này ba em chỉ còn một người con là em thôi.” Bạch Hạ cảm khái, Diệp Giai Mị cũng là đáng đời.

 

Hình Nhất Phàm đưa tay qua ôm cô: “Yên tâm, anh sẽ chăm sóc bác trai cùng với em.”

 

Bạch Hạ cảm kích nhìn anh, rúc vào trong ngực anh: “Ừm!

 

Tối nay em ở lại đây chăm sóc ba.”

 

“Anh ở cùng với em.” Hình Nhất Phàm đương nhiên phải ở lại.

 

Tối nay Bạch Hạ vẫn thường xuyên im lặng, cô đau lòng cho ba. Mà trong khách sạn, Diệp Giai Mị dỗ Bạch Oánh ngủ xong, bà ta lại không ngừng gọi điện thoại cho Bạch Vinh, Bạch Vinh vẫn liên tục tắt máy, bà ta lo lắng không thôi, lúc này bà ta thật sự rất muốn gọi điện cho Bạch Thế Trạch, cầu xin ông tìm Bạch Vinh giúp mình, thế nhưng, bà ta mới phát hiện mình không có tư cách cầu xin ông. Cái gì là yếu đuối không có được sự trợ giúp, lúc này chính là như vậy, Diệp Giai Mị sụp đổ ngồi trên ghế sofa, bà ta chỉ hy vọng con trai không sảy ra chuyện gì, bởi vì nửa đời sau của bà ta đều đặt hy vọng vào đứa con trai này.

 

Trong bệnh viện, những vết thương bên ngoài của Bùi Nguyệt Hoàng đang trong quá trình hồi phục, nhưng trấn động não của cô vẫn còn, thậm chí còn có chút nghiêm trọng, thường xuyên đau đầu, điều này, bác sĩ cũng chỉ có thể giúp cô kê một ít thuốc bổ giúp cô bồi bổ cơ thể.

 

Thậm chí Bùi Nguyệt Hoàng cũng không muốn ở trong bệnh viện, bởi vì không khí ở trong bệnh viện làm cho cô có một loại cảm giác đè nén.

 

Bùi Nguyệt Hoàng quyết định xuất viện về nhà, thậm chí, cô muốn về nhà Lam Thiên Thần dưỡng thương. Người lớn trong nhà cô đương nhiên sẽ không ngăn cản, cô có thể ở cùng với Lam Thiên Thần, là điều mà bọn họ vẫn luôn mong muốn.

 

Tám giờ sáng, Bùi Nguyệt Hoàng ngồi ở trong xe của Lam Thiên Thần rời khỏi bệnh viện, hai ngày nay cô ở trong bệnh viện, không xử lý được công việc, vậy nên công việc cũng đã chất đống được khá nhiều, Hứa Mẫn và Khúc Hạo đang ôm lấy tài liệu công việc của cô, từ công ty đi về phía biệt thự của Lam Thiên Thần.

 

Lam Thiên Thần cũng rất đau lòng cho cô, mới hai ngày mà thôi, hình như cô đã gầy đi một chút rồi. Sau khi Bùi Nguyệt Hoàng trải qua tai nạn xe, bây giờ cô ngồi ở trong xe, trong lòng cũng có chút cảm giác sợ hãi, hầu hết thời gian trên đường cô đều nhắm mắt, Lam Thiên Thân vừa nói chuyện với cô, vừa bật nhạc nhẹ, làm nhẹ đi chứng sợ hãi của cô. Cuối cùng, đến biệt thự của Lam Thiên Thần, Bùi Nguyệt Hoàng vừa xuống xe, liền cảm thấy có chút chóng mặt, Lam Thiên Thần ở ngay bên cạnh cô, phát hiện cô nâng trán lung la lung lay, anh đưa tay ra ôm cô vào lòng, đôi mắt Bùi Nguyệt Hoàng mê ly nhìn anh, cánh tay mảnh khảnh giống như rắn vậy ôm lấy cổ của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK