Mục lục
Truyện: Tổng Tài Daddy Không thể Trêu - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Lương Diệu vươn tay ôm lấy cô, cúi xuống hôn lên tóc cô, ngày mai hai người sẽ là một nửa của nhau.

 

Sáng sớm, Hình Nhất Nặc đã không còn buồn ngủ, cô mở mắt ra nhìn giờ, mới 7:30!

 

Hình Nhất Nặc ngay lập tức rời khỏi giường, cô chỉ mặc một bộ đồ nội y cứ thế chạy qua phòng Ôn Lương Diệu, cô lập tức nghịch ngợm vén chăn chui vào Ôn Lương Diệu tỉnh dậy ngay lập tức, anh vòng tay qua, ôm chặt cô vào lòng.

 

“Không ngủ được sao?”

 

Hình Nhất Nặc thò khuôn mặt nhỏ nhắn ra khỏi vòng tay anh: “Hôm nay là ngày đăng ký kết hôn, em háo hức đến mức không ngủ được.”

 

Ôn Lương Diệu vuốt khuôn mặt nhỏ của cô: “Được, vậy chúng ta tới Cục dân chính sớm thôi.”

 

“Vâng, dậy thôi!” Nói xong, Hình Nhất Nặc lật chăn của ra.

 

Ôn Lương Diệu lập tức muốn lấy lại chăn để che lại, nhưng đôi mắt to của Hình Nhất Nặc vẫn nhìn thấy, cô lập tức che mặt xấu hỗ.

 

“Sao lại như vậy.” Nói xong, cô ấy xuống giường đi ra ngoài.

 

Ôn Lương Diệu vừa bắt lực vừa buồn cười.

 

Thay xong đồ ra ngoài, Hình Nhất Nặc và anh mặc áo đôi, kiểu này khi chụp ảnh sẽ rất đẹp.

 

Hai trợ lý của Hình Nhất Nặc cũng đến, Hình Nhất Nặc đeo khẩu trang, để lộ một đôi mắt trong veo, cho dù chỉ cần nhìn vào đôi mắt này, đã thấy vô cùng xinh đẹp. Cục dân chính buổi sáng cũng rất đông, Hình Nhất Nặc và Ôn Lương Diệu vô cùng giản dị.

 

Chỉ là trong lúc chụp ảnh, Hình Nhất Nặc đã tháo khẩu trang ra, khiến cô gái trẻ chụp ảnh vô cùng ngạc nhiên, cô vui mừng đến mức không thể lấy ngay một tờ giấy và xin chữ ký của Hình Nhất Nặc.

 

Cô đã chụp cho hai người một bức ảnh rất đẹp. Quả nhiên, vẫn không thể nhin được mà vội cầm lấy tờ giấy, nói vớ Hình Nhất Nặc: “Hình tiểu thư, cô có thể cho tôi xin chữ ký không? Tôi rất thích cô.”

 

“Chắc chắn rồi! ” Hình Nhất Nặc cười.

 

Trong lúc điền thông tin, nhân viên trong Cục dân chính truyền tai nhau, mọi người vừa làm việc, vừa không ngừng tới nhìn cô, Hình Nhất Nặc và Ôn Lương Diệu rất hợp tác với tất cả, đứng bên cạnh đợi.

 

“Sao lại như vậy.” Nói xong, cô ấy xuống giường đi ra ngoài.

 

Ôn Lương Diệu vừa bắt lực vừa buồn cười.

 

Thay xong đồ ra ngoài, Hình Nhất Nặc và anh mặc áo đôi, kiểu này khi chụp ảnh sẽ rất đẹp.

 

Hai trợ lý của Hình Nhất Nặc cũng đến, Hình Nhất Nặc đeo khẩu trang, để lộ một đôi mắt trong veo, cho dù chỉ cần nhìn vào đôi mắt này, đã thấy vô cùng xinh đẹp. Cục dân chính buổi sáng cũng rất đông, Hình Nhất Nặc và Ôn Lương Diệu vô cùng giản dị.

 

Chỉ là trong lúc chụp ảnh, Hình Nhất Nặc đã tháo khẩu trang ra, khiến cô gái trẻ chụp ảnh vô cùng ngạc nhiên, cô vui mừng đến mức không thể lấy ngay một tờ giấy và xin chữ ký của Hình Nhất Nặc.

 

Cô đã chụp cho hai người một bức ảnh rất đẹp. Quả nhiên, vẫn không thể nhin được mà vội cầm lấy tờ giấy, nói vớ Hình Nhất Nặc: “Hình tiểu thư, cô có thể cho tôi xin chữ ký không? Tôi rất thích cô.”

 

“Chắc chắn rồi! ” Hình Nhất Nặc cười.

 

Trong lúc điền thông tin, nhân viên trong Cục dân chính truyền tai nhau, mọi người vừa làm việc, vừa không ngừng tới nhìn cô, Hình Nhất Nặc và Ôn Lương Diệu rất hợp tác với tất cả, đứng bên cạnh đợi.

 

Một nhân viên rất phấn khởi khi đã rất vinh dự khi được giao cặp số đỏ cho họ.

 

“Xin chúc mừng, Ôn tiên sinh Hình tiểu thư, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, thiên trường địa cửu.”

 

“Cảm on.” Hình Nhất Nặc đón lấy cuốn số đỏ lên, cầm lên và cười với người đàn ông bên cạnh: “Được rồi.”

 

“Vậy thì đi thôi!” Ôn Lương Diệu dẫn cô đi ra ngoài, vài nữ nhân viên đặc biệt tới tiễn cô.

 

Hình Nhất Nặc giò đã là một nữ thần.

 

Hình Nhất Nặc và Ôn Lương Diệu dùng xong bữa trưa, Hình Nhát Nặc liền tới chỗ Kiều Nam.

 

Xe của bảo mẫu đưa cô đến dưới nhà Kiều Nam, Hình Nhất Nặc xách trái cây lên lầu. Ôn Lương Diệu để lại hai trợ lý, anh hẹn một đạo diễn quen để bàn chuyện.

 

Kiều Nam mở cửa và nhìn thấy Hình Nhất Nặc đến, cô ta ngay lập tức rất vui mừng.

 

“Nhất Nặc, cuối cùng em cũng đến.” Kiều Nam nắm lấy tay cô.

 

Hình Nhất Nặc nhìn vết thương đang được băng bó trên cánh tay, lo lắng hỏi: “Bác sĩ nói bao giờ mới khỏi ạ?”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK