Mục lục
Van Anh Nhẹ Nhàng Giúp Tôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một nhà hàng cao cấp ở thành phố Y.

“Anh. . . . . . Anh bao cả nhà hàng này sao?”

Ngồi đối diện với Lâm Thủy Miểu, Hạ Tử Du ngạc nhiên nhìn khắp bốn phía, trông thấy hoàn cảnh lãng mạn có vẻ như được tỉ mỉ sắp xếp từ trước liền nhỏ giọng hỏi.

Lâm Thủy Miểu đẩy đẩy mắt kính mắt trên mũi, ngượng ngùng như chàng trai mới lớn hỏi, “Em có thích cách trang trí này không?”

“Ừm. . . . . . Nhưng mà có phần hơi lãng phí thì phải.”

Cô nhớ lúc mình còn rất nhỏ, mỗi khi nghe xong chuyện xưa kể về hoàng tử và công chúa trong chuyện cổ tích, cô cũng từng ảo tưởng một ngày nào đó có thể cùng hoàng tử trong lòng mình ở bên nhau trong một không gian lãng mạn, yên tĩnh hưởng thụ bữa tối dưới ánh nến, giống như hiện tại. . . . . . Nhưng mà những mơ ước của tuổi thơ đó dường như đã bỏ cô đi từ rất lâu rồi.

Lâm Thủy Miểu nhìn Hạ Tử Du chằm chằm, “Không sao, vì hôm nay là một ngày rất đặc biệt. . . . . .”

Hạ Tử Du nghi ngờ ngước mắt, “Hả?”

Ngay lúc này, một tiếng vang nhẹ từ chiếc hộp nhung mở ra, đập vào tầm mắt Hạ Tử Du chính là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh nằm trong hộp nhung được ánh đèn thủy tinh chiếu rọi xuống vô cùng rực rỡ chói lọi.

Lâm Thủy Miểu thâm tình nhìn Hạ Tử Du, chân thành nói, “Cô Hạ, xin cho phép tôi được gọi em là Tử Du. Tôi có nghe nói qua rất nhiều chuyện về quá khứ của em, dạo gần đây qua mẹ em kể lại nên cũng đã biết được chuyện hiện em đã ly hôn, nhưng những chuyện này đối với tôi mà nói thật sự cũng không quan trọng, dù sao ai cũng có quá khứ riêng của mình, tôi nhận thấy mình không cần thiết phải đi tìm hiểu nó. . . . . . Điều tôi muốn nói với em chính là, từ lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy em, tôi đã thấy mình vô cùng thích em rồi, tôi biết rõ khả năng mình không thể mang đến mọi thứ giống như Đàm tổng đã dành cho em, nhưng nếu em bằng lòng tin tưởng vào tôi, tôi xin thề, nữa cuộc đời còn lại sau này tôi sẽ cố gắng hết khả năng của mình để mang đến cho em và Ngôn Ngôn một cuộc sống hạnh phúc vui vẻ nhất. . . . . . Tử Du, em có bằng lòng làm vợ tôi không?”

Bất ngờ khi không được cầu hôn, Hạ Tử Du hơi bị chấn động, vẻ mặt sững sờ không biết phải nói gì.

Lo sợ bị Hạ Tử Du từ chối, Lâm Thủy Miểu vội bổ sung thêm, “Tuy thời gian chúng ta quen biết vẫn chưa được bao lâu, nhưng tôi thấy rằng những ngày vừa qua chúng ta tiếp xúc với nhau cũng rất hòa hợp. . . . . . Nếu như bây giờ em vẫn chưa có chuẩn bị tâm lý để đón nhận, vậy thì chúng ta có thể đính hôn trước, đợi khi nào em đã hoàn toàn hiểu hết về tôi rồi thì chúng ta sẽ bàn đến chuyện kết hôn. . . . . . Em đồng ý không?”

Dáng vẻ thâm tình tha thiết của Lâm Thủy Miểu làm cho Hạ Tử Du hốt hoảng luống cuống, “A, anh Lâm, tôi. . . . . . Tôi vẫn chưa có nghĩ tới xa như vậy, tôi cho rằng chúng ta vẫn còn đang trong giai đoạn tìm hiểu lẫn nhau thôi. . . . . .”

Lời Hạ Tử Du còn chưa nói xong, Lâm Thủy Miểu đã kích động nắm giữ tay Hạ Tử Du, khẩn trương nói, “Tử Du, đừng từ chối tôi được không?”

Dường như là khi Lâm Thủy Miểu vừa chạm đếm mu bàn tay Hạ Tử Du thì Hạ Tử Du cũng đã ngay tức khắc rút tay ra, cô sợ hãi đứng bật dậy cầm lên túi xách để trên ghế dựa, “À, anh Lâm, thật xin lỗi, tôi vẫn chưa có nghĩ đến những chuyện này. . . . . .”

“Tử Du! !”

Vào lúc Hạ Tử Du vừa xoay người cất bước đi thì Lâm Thủy Miểu cũng vội đuổi theo, bất thình lình quỳ một chân trên đất ở trước mặt Hạ Tử Du.

Lâm Thủy Miểu khẩn cầu nói, “Tử Du, hãy gả cho anh?”

“Thật xin lỗi. . . . . .” Chẳng biết tại sao sợ hãi như thế, Hạ Tử Du đang gấp gáp muốn bước đi.

Thời điểm Hạ Tử Du đang nôn nóng muốn bước thì Lâm Thủy Miểu đã nhanh chóng túm lấy cổ tay Hạ Tử Du.

Cả người Hạ Tử Du bất ngờ bị Lâm Thủy Miểu kéo vào trong ngực.

Hơi thở đàn ông nồng đậm cùng với mùi rượu thuốc thường ngày trên người Lâm Thủy Miểu len lỏi vào hô hấp của Hạ Tử Du. Khi Lâm Thủy Miểu bất chấp tất cả muốn cường hôn Hạ Tử Du, Hạ Tử Du cũng ngay lập tức quay mặt qua tránh né, đồng thời cầm lên túi xách dùng sức đánh tới tấp lên người Lâm Thủy Miểu, thừa dịp Lâm Thủy Miểu bị đau nới lỏng tay Hạ Tử Du liền hoảng hốt bỏ chạy ra khỏi khách sạn. . . . . .

“Tử Du, Tử Du. . . . . .”

Đuổi theo bên tai là tiếng kêu gọi của Lâm Thủy Miểu, Hạ Tử Du mau lẹ ngăn lại một chiếc taxi. . . . . .

Ngồi lên taxi, nhìn Lâm Thủy Miểu cách cô càng lúc càng xa, lúc này Hạ Tử Du mới buông lỏng thở phào một hơi, mệt mỏi tựa đầu vào trên cửa sổ xe taxi. . . . . .

—–

Tất cả cảnh vật đều đang lùi về phía sau, khi taxi chạy ngang qua cao ốc tập đoàn “Đàm thị”, Hạ Tử Du theo phản xạ lên tiếng bảo tài xế ngừng xe lại.

Sau khi xuống xe, Hạ Tử Du đứng ở trước cổng chính cao ốc tập đoàn “Đàm thị” rất lâu, ánh mắt mải miết nhìn chằm chằm tòa nhà đã từng rất quen thuộc.

Đột nhiên cô từ từ rũ mắt xuống.

Mấy phút sau, ánh mắt cô rời khỏi tòa cao ốc, lặng lẽ cất bước đi.

Cứ men theo con đường mà đi, bước chân chậm rãi thong thả có vẻ như thất hồn lạc phách.

Đột nhiên bả vai cô bị ai đó tóm lấy, ở phía sau bất ngờ vang lên một giọng nói đàn ông, “Tử Du!”

Hạ Tử Du theo phản xa hất ra người ở phía sau, nắm chặt túi xách cảnh giác thốt lên, “Đừng tới đây!”

Robert buông ra tay đang vịn trên vai Hạ Tử Du, ngạc nhiên nói, “Ok, anh không đụng.”

Khi thấy rõ được người đứng ở sau lưng mình, bàn tay vì nắm chặt chiếc túi xách mà trắng bệch của Hạ Tử Du mới từ từ nới lỏng ra, cô quay đầu lại nhìn Robert, áy náy nói, “Em xin lỗi, em không biết là anh.”

Robert lo âu nhíu mày, “Em bị sao vậy?”

Hạ Tử Du chán nản chỉ nhún vai nói, “Không có sao.”

Robert và Hạ Tử Du sóng vai đi cạnh nhau, anh vẫn không yên tâm hỏi, “Không có gì sao phản ứng của lại hoảng sợ như vậy?”

Biết tính cách Robert một khi đã hỏi là sẽ hỏi cho ra đầu đuôi sự việc, cuối cùng Hạ Tử Du dịu giọng kể, “Lúc nãy Lâm Thủy Miểu có hôn với em. . . . . . Em không biết tại sao lại cảm thấy sợ hãi như vậy, em chưa có chuẩn bị tâm lý gì cho chuyện đó cả. . . . . .”

Robert nhíu mày, “Lâm Thủy Miểu? Là cái tên đàn ông nhìn có vẻ như lớn hơn em rất nhiều tuổi mà gần đây thường hay hẹn em ra ngoài sao?”

Hạ Tử Du im lặng không nói.

Robert phiền não nói, “Nếu đã không thích, tội gì cần phải miễn cưỡng mình để qua lại với những người đó?”

Hạ Tử Du nhướng mắt nói, “Ai nói em không thích.”

Robert nhíu mày hỏi, “Em nói như vậy nghĩa là đồng ý với lời cầu hôn của Lâm Thủy Miểu rồi hả ?”

Hạ Tử Du lắc đầu.

Robert hỏi, “Vậy chẳng lẽ không đúng là không thích sao?”

Hạ Tử Du nghiêm nghị trả lời, “Đây là hai việc khác nhau. . . . . . Em đồng ý hẹn hò đi dùng bữa với anh ấy là vì em nhận thấy mình và anh ấy rất hợp nhau về phương diện tính cách, nhưng anh ấy lại muốn tiến triển quá nhanh, em căn bản chưa thể tiếp nhận được. . . . . .”

Robert dừng lại bước chân, nghi ngờ nói, “Là nguyên nhân này?”

Hạ Tử Du đang muốn lên tiếng trả lời Robert, đột nhiên điện thoại di động của cô đổ chuông.

Lấy ra điện thoại trong túi xách, nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại di động, Hạ Tử Du sợ run cả người, sau đó nhìn Robert nói, “Có ngại khi em nói điện thoại riêng không?”

Robert lắc đầu.

Sau đó Hạ Tử Du vội đi tới dưới ánh đèn đường cách xa chỗ Robert chừng mấy bước, rồi mới nhận điện thoại.

Bên tai vang lên giọng nói Đan Nhất Thuần còn kèm theo sự mừng rỡ, “Tử Du, tôi còn tưởng rằng cô sẽ không nhận điện thoại tôi nữa chứ. . . . .”

Hạ Tử Du nói thẳng, “Cô có chuyện gì muốn nói với tôi?”

Giọng Đan Nhất Thuần chợt chuyển sang buồn bã, “Tôi chỉ muốn nói với cô về chuyện lần trước, tôi thật xin lỗi. . . . . .”

Hạ Tử Du hòa hoãn nói, “Cô không cần thiết phải nói xin lỗi tôi, tôi đã biết rõ ràng đầu đuôi câu chuyện rồi, đừng tranh luận gì về chuyện lần trước nữa, cứ đơn giản nói về cuộc điện thoại hôm nay cô gọi cho tôi đi. Thật ra người nên nói tiếng xin lỗi với cô là tôi mới phải. . . . . . Sẵn đây tôi cũng thay mặt Ngôn Ngôn nói lời xin lỗi cô, mong cô đừng để ý những lời Ngôn Ngôn nói, nó chỉ là một đứa bé, nó không hiểu gì về chuyện của người lớn cho nên mới nói với cô như thế.”

“Tử Du, những lời tôi nói hôm đó không hẳn hoàn toàn là bởi vì Ngôn Ngôn, mà là vì cô, nếu như bây giờ cô bằng lòng chịu trở về bên cạnh Dịch Khiêm, tôi bảo đảm tôi sẽ lập tức biến mất. . . . . .”

Hạ Tử Du bình tĩnh nói, “Đan Nhất Thuần, mong cô về sau đừng bao giờ nói ra những lời như thế này nữa, giữa tôi và Đàm Dịch Khiêm đã hoàn toàn chấm dứt rồi. . . . . . Và đây cũng là lần cuối cùng tôi nghe điện thoại của cô, chẳng qua là vì chuyện Ngôn Ngôn gọi điện thoại cho cô, nên tôi cần phải nói lời xin lỗi với cô.”

“Tử Du, thật xin lỗi. . . . . .”

“Tôi tắt máy đây.”

Nhưng trước khi Hạ Tử Du tắt điện thoại thì Đan Nhất Thuần vội vàng hỏi, “Vậy cô sẽ đến tham dự hôn lễ của tôi và Dịch Khiêm chứ?”

Hạ Tử Du rất dứt khoát trả lời, “Không!”

Đan Nhất Thuần khó chịu nói, “Chẵng lẽ chúng ta thật sự không thể làm bạn được nữa sao?”

“Phải.”

“Nếu như cô đã quyết định như vậy rồi thì……Tử Du, trong tương lai, nếu như tôi và Dịch Khiêm ở bên cạnh nhau, tôi hy vọng cô đừng quá để tâm. . . . . .”

Hạ Tử Du bình thản nói, “Cô đang lo lắng trong thời gian tới tôi sẽ đi phá hoại tình cảm của cô và Đàm Dịch Khiêm sao? Cô yên tâm đi, tôi không có thời gian nhàn rỗi đến độ phải đi níu kéo một người đã không còn liên quan với tôi.”

Đan Nhất Thuần không nói thêm gì nữa, Hạ Tử Du cũng kết thúc luôn cuộc nói chuyện.

Thở nhẹ một hơi, Hạ Tử Du đi trở lại bên cạnh Robert.

Robert hỏi, “Nhất Thuần gọi cho em?”

“Sao anh biết?”

Robert trả lời, “Em tránh né anh, dĩ nhiên anh có thể đoán được.”

Hạ Tử Du cười nhẹ, “Thấy anh bình tĩnh khi nhắc tới cô ấy như vậy, có lẽ em đã quá lo lắng rồi.”

Robert nghiêng đầu nhìn chằm chằm Hạ Tử Du, “Em lo lắng anh nghe được giọng của Nhất Thuần rồi buồn sao?”

Hạ Tử Du chỉ cười rồi bước đi, “Có lẽ em đã quá lo xa rồi.”

Robert cất bước đuổi theo Hạ Tử Du, “Vậy Đan Nhất Thuần nói gì với em?”

“Không có gì.”

Robert không vui nói, “Có phải cô ta muốn thị uy với em hay không?”

Hạ Tử Du liếc xéo Robert, “Nói thế nào thì cô ấy cũng là người phụ nữ anh đã từng thích, anh nên hiểu cô ấy không phải là hạng người như thế.”

Robert nhẹ giọng trách, “Em lúc nào cũng hiền lành như vậy, không biết đề phòng kẻ xấu, mới có thể bị người ta lợi dụng mà không hề hay biết.”

“Được rồi, được rồi, anh muốn nói sao cũng được. . . . . . Trời tối rồi, em phải đi về đây.”

Hạ Tử Du nói xong liền đứng lại ở bên đường chờ taxi.

Robert nói, “Xe anh để ở bên kia, để anh đưa em về!”

Hạ Tử Du đột nhiên nhớ ra, “Đúng rồi, sao anh lại đúng lúc xuất hiện ở đây vậy?”

Robert giải thích, “Lúc nãy anh đang lái xe đi dạo thì vô tình trông thấy em một mình đi bộ ở ven đường. . . . . .”

Hạ Tử Du nghi ngờ hỏi, “Ồ, trùng hợp vậy sao?”

Robert hỏi ngược lại, “Đây cũng không phải mới lần đầu anh tình cờ thấy em đi bộ ở ở ven đường mà!”

Hạ Tử Du cười trêu, “Đúng thật là, anh đó nha, lúc nào cũng giống như ma quỷ, mọi lúc mọi nơi đều có thể xuất hiện. . . . . .”

Robert làm một tư thế muốn mời, “Vậy xin hỏi cô Hạ có bằng lòng ngồi lên xe của ‘kẻ ma quỷ’ này hay không đây?”

Hạ Tử Du ra vẻ như phải suy nghĩ, “Vậy. . . . . . Cũng được!”

Robert nhíu mày, “Hình như vẫn còn rất miễn cưỡng?”

“Không vui lòng chở em sao?”

Robert lập tức tươi cười rạng rỡ, “Thật là vô cùng vinh vạnh.”

Khi lên xe, Robert quay mặt qua nhìn thấy Hạ Tử Du đang dựa đầu vào cửa sổ ngủ gục mấy lần, “Tử Du, em mệt sao?”

Hạ Tử Du dựa cửa sổ xe, thần trí chênh vênh mơ hồ nói, “Dạ, cũng hơi mệt, thật muốn nhanh về nhà để ngủ một giấc. . . . . .”

Robert quan tâm nói, “Vậy được, đường về nhà còn khoảng hơn mười phút nữa, em tranh thủ ngủ một chút, khi nào đến nhà anh gọi em dậy.”

“Dạ.”

Sau khi Hạ Tử Du ngủ, Robert từ từ cho xe chạy chậm lại.

Tốc độ xe êm êm băng trên đường khiến cho giấc ngủ của Hạ Tử Du càng thêm say sưa, Robert thỉnh thoảng quay mặt sang nhìn dáng vẻ hồn nhiên y hệt như một cô nữ sinh của Hạ Tử Du khi ngủ, khóe miệng hơi mỉm cười.

Xem ra, ông trời như cũng muốn giúp cho Tử Du và Dịch Khiêm. . . . . .

Hạ Tử Du không hề biết, trong lúc cô đang ngủ say, Robert đã cho xe chạy vào một sân bay tư nhân.

Gọi cú điện thoại bảo công ty taxi tới kiểm tra và giữ lại xe, sau khi đưa chìa khóa xe giao cho cậu em ở bãi đậu xe, Robert nhẹ nhàng mở ra cửa xe chỗ ngồi kế tài xế, sau đó cởi xuống áo khoác trên người mình phủ lên dáng người mảnh mai của Hạ Tử Du, vô cùng cẩn thận bế Hạ Tử Du ra khỏi xe.

Động tác của Robert đã rất cẩn thận thế nhưng vẫn khiến cho Hạ Tử Du đang trong giấc mộng giật mình tỉnh lại, cô thốt lên, “Ưm. . . . . .”

Nhìn Hạ Tử Du lúc ngủ say nhu nhược như một con mèo nhỏ, Robert không nhịn được nhếch môi cười.

Cũng lúc này, có một người đàn ông Trung Đông khá lớn tuổi chạy về hướng bọn họ. (Trung Đông thuộc vùng Tây Nam châu Á và vùng Đông Bắc châu Phi, bao gồm vùng Cận Đông, Iran, Áp-ga-ni-xtan)

Người đàn ông Trung Đông cúi đầu chào Robert, đang muốn mở miệng thì bị Robert ra dấu bằng miệng bảo “Xuỵt”.

Người đàn ông Trung Đông cũng dùng ngôn ngữ Trung Đông nhỏ giọng hỏi, “Cậu chủ, người phụ nữ này là?”

Robert hạ thấp giọng nói, “Chuyện không liên quan đến chú, máy bay chuẩn bị xong chưa?”

Người đàn ông Trung Đông gật đầu, “Dạ rồi, lúc nào cũng có thể cất cánh.”

Robert bế theo Hạ Tử Du, nhẹ bước đi về phía máy bay, “Coi như chú làm việc cũng rất nhanh nhẹn.”

Người đàn ông Trung Đông tò mò hỏi, “Cậu chủ, đây là bạn gái cậu sao? Thật là xinh đẹp à nha. . . . . .”

Robert trách cứ, “Chú thật lắm mồm, cô ấy là vợ của Dịch Khiêm.”

Người đàn ông Trung Đông nghe vậy vô cùng thất vọng, “Vợ của Đàm tổng ư? Ồ. . . . . .”

. . . . . .

Sự chấn động lúc máy bay cất cánh khiến cho Hạ Tử Du đang ngủ mơ màng cũng cảm thấy như vừa trải qua một trận động đất nhỏ, nhưng bởi vì quá mệt mỏi, cuối cùng cô lại nặng nề chìm vào giấc ngủ trên máy bay tư nhân. . . . . .

Hạ Tử Du không thể nào ngờ được, giấc ngủ này của mình đã mang cô từ thành phố Y bay thẳng tới Los Angeles.

Do thời gian chênh lệch giữa hai nước, khi Hạ Tử Du tỉnh lại thì đã là 8 giờ tối ở Mỹ. . . . . .

Hạ Tử Du mở mắt ra trên một chiếc giường rộng lớn ở khách sạn “LLD”, cô theo bản năng nhìn tới phía cửa sổ sát đất, khi nhìn thấy cảnh đêm thành phố vẫn còn bị bao phủ bởi bóng đêm bên ngoài cửa sổ sắt đất, cô lẩm nhẩm nói, “Hóa ra, trời vẫn chưa sáng. . . . . .”

Chuyển người lại, cô đang muốn tiếp tục ngủ, đột nhiên, lúc này ý thức của cô dường như mới khôi phục hoàn toàn, cô ôm lấy tắm chăn ngay tức khắc ngồi bật dậy.

Cô mở to mắt nhìn quanh bốn phía một vòng, sau khi phát hiện cánh trang trí của khách sạn và cảnh đêm thành phố giống như mình đã từng quen biết, cô ngồi ở trên giường sửng sốt một hồi lâu.

Trời ơi, mình. . . . . . Mình đang ở Los Angeles, mà chỗ này rõ ràng là khách sạn “LLD” chứ không phải nhà mình.

Xốc chăn lên nhìn thoáng qua thấy quần áo trên người cũng không có gì thay đổi, cô vội bước xuống giường đi về phía cửa phòng, cô đang chuẩn bị mở cửa ra, nhưng đúng lúc này ở bên ngoài cũng có người đang mở khóa.

Mở cửa phòng ra, Robert trông thấy Hạ Tử Du đứng sau cánh cửa, mặt mày tươi cười nói, “Tử Du, em dậy rồi à?”

Hạ Tử Du nghi ngờ nói, “Robert, đây là thế nào, sao em lại ở Los Angeles?”

Robert đánh trống lãng không trả lời câu hỏi của cô, “Em đã ngủ mười mấy giờ liền, bây giờ chắc đang đói bụng rồi đúng không? Để anh bảo phục vụ mang bữa tối lên cho em, em dùng bữa trước có gì rồi nói sau.”

Hạ Tử Du nhíu mày, “Robert! !”

Robert đi vào phòng, biết không thể nào tiếp tục giấu được nữa, anh dứt khoát nói thật, “Aizzz, không sai, là anh đưa em từ thành phố Y đến Los Angeles . . . . . .”

Hạ Tử Du quả thật khó có thể tin, “Tại sao anh phải làm vậy?”

Robert nghiêm nghị nói, “Mười giờ sáng ngày mai chính là lễ kết hôn của Dịch Khiêm và Nhất Thuần, anh thật sự không thể nào trơ mắt đứng nhìn bọn họ kết hôn!”

Hạ Tử Du giật mình kinh ngạc, “Bọn họ muốn kết hôn có liên quan gì đến việc anh đưa em tới Los Angeles?”

Robert vẫn nghiêm túc nói, “Dĩ nhiên có liên quan tới em, bởi vì người muốn kết hôn là Dịch Khiêm.”

Hạ Tử Du lớn tiếng nói, “Trời ạ, sao anh có thể đưa được em tới đây, anh bị điên rồi sao?”

Robert thành thật trả lời, “Bởi vì em ngủ rất say, cho nên anh mới có thể dễ dàng đưa em đi, tuy nhiên, cho dù tối hôm qua em không có ngủ đi nữa, thì anh đây cũng sẽ tìm cách để đưa em tới Los Angeles.”

Hạ Tử Du lắc đầu hết biết nói gì, “Anh quên em đã nói gì với anh sao? Em đã nói rồi, xin anh làm ơn đừng bận rộn cứ lo lắng chuyện của em, em và Đàm Dịch Khiêm đã Game Over rồi, em cũng nói điều này với anh rất nhiều lần rồi. . . . . .”

Robert nói thẳng, “Phải, đúng là em có nói với anh rất nhiều, nhưng cái này chỉ có thể chứng tỏ em rất kiên cường, chứ không thể chứng minh em không còn tình cảm với Dịch Khiêm.”

Hạ Tử Du chỉ biết thở dài ão não, “Robert, anh. . . . . .”

Robert chặt đứt lý do tránh né của Hạ Tử Du, dịu giọng nói, “Tối hôm qua ở thành phố Y, anh chưa nói thật cho em biết, thật ra lúc đó không phải anh tình cờ gặp em đâu . . . . . . Lúc em lên xe đi với Lâm Thủy Miểu, đúng lúc đó anh tới biệt thự tìm em, anh thừa nhận lúc đó anh đến là muốn nghĩ cách làm sao để em đi Los Angeles với anh, nhưng lại thấy em đi với Lâm Thủy Miểu, anh chỉ đành phải đi theo hai người đến nhà hàng mà em và Lâm Thủy Miểu hẹn nhau đi ăn tối. . . . . . Anh cũng chứng kiến hình ảnh Lâm Thủy Miểu cầu hôn em, còn tận mắt nhìn thấy phản ứng của em đối với việc Lâm Thủy Miểu đụng chạm, sau đó em lên taxi bất tri bất giác đi tới ‘Đàm thị’, em đứng ở trước tòa cao ốc của ‘Đàm thị’ khoảng chừng ba phút. . . . . .”

Hạ Tử Du cố gắng giải thích, “Anh hiểu lầm rồi, Robert. . . . . .”

“Anh hiểu lầm sao? Tử Du, em hãy tự hỏi lại lòng mình xem, nếu như em từ chối Lâm Thủy Miểu thì anh có thể hiểu, nhưng em đứng cả buổi trước cổng ‘Đàm thị’ vậy giải thích thế nào đây?”

Hạ Tử Du không hề do dự nói, “Bởi vì lúc đó em đang nghĩ có nên xin vào ‘Đàm thị’ làm hay không. . . . . . Em đã gửi đi rất nhiều hồ sơ xin việc ở trên mạng, bởi vì không ai biết chuyện em và Đàm Dịch Khiêm đã ly hôn, họ nghĩ rằng em muốn nộp đơn xin việc chỉ là muốn đùa cho vui, cho nên rất ít công ty đồng ý tuyển dụng em, nhưng Đàm thị thì lại đồng ý nhận em, mà trong những công ty đồng ý nhận em đó, chỉ có điều kiện của ‘Đàm thị’ đưa ra là ưu đãi nhất. . . . . . Tuy rằng sau khi em và Đàm Dịch Khiêm ly hôn sẽ được cấp dưỡng một khoản tiền rất lớn, nhưng một đồng em cũng không muốn nhận của anh ấy, em muốn dựa vào khả năng của mình mà nuôi dưỡng Ngôn Ngôn khôn lớn, cho nên em dự dịnh nhận công việc này. Thế nhưng, em có thể thẳng thắn vô tư bước vào ‘Đàm thị’, nhưng tránh không nổi miệng lưỡi của người đời nói linh tinh, vì thế tối hôm qua em mới đứng ở trước cổng ‘Đàm thị’ mà suy đi nghĩ lại, cuối cùng em đã gạt bỏ cái ý nghĩ muốn vào ‘Đàm thị’ làm việc.”

Robert nghiêng đầu liếc xéo Hạ Tử Du, “Đây thật sự là suy nghĩ tận đáy lòng em?”

Hạ Tử Du thản nhiên nói, “Nếu anh không tin, trong túi xách em mang theo có thư phỏng vấn của ‘Đàm thị’ gởi cho em, em sẽ đi lấy ra cho anh xem.”

Robert nói, “Thôi đi, anh không cần nhìn, anh tin em.”

“Vậy bây giờ em về lại thành phố Y anh sẽ không ngăn cản em nữa đúng không?” Có trời mới biết cô đang lo lắng cỡ nào khi bỏ lại Liễu Nhiên một mình ở thành phố Y.

Robert kiên trì nói, “Nếu như em đang lo lắng cho Liễu Nhiên mà muốn quay về, vậy thì em không cần phải lo lắng, bởi vì anh đã gọi điện thoại cho mẹ em rồi, anh nói là em sẽ cùng đi Male với anh mấy hôm, nhờ bác cố gắng chăm sóc cho Liễu Nhiên mấy ngày. . . . . . Về phần em muốn ngay bây giờ trở về thành phố Y, thì câu trả lời của anh chính là không được!”

Hạ Tử Du nhíu chặt hai hàng lông mày, “Tại sao?”

Robert thong thả nói, “Bởi vì em đã mang thai, Dịch Khiêm không thể bỏ mặc em mà đi kết hôn với Đan Nhất Thuần, mà nửa tiếng trước, anh cũng đã báo cho Dịch Khiêm biết rồi, lúc này có lẽ cậu ta đang trên đường tới khách sạn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK