Ngồi ở mép giường, Hạ Tử Du ôm thật chặt Liễu Nhiên đang ngủ say trong lòng mình, nhìn khuôn mặt ngây thơ của con vì khóc mà đỏ hồng, lòng cô trào lên niềm tự trách và áy náy, cô không nhịn được đau lòng mà hôn lên trán con.
Bà Hạ ngồi bên cạnh Hạ Tử Du, khe khẽ thở dài, “Vừa nãy là có chuyện gì? Tại sao lại để con bé khóc thành ra như thế? Con không đau lòng nhưng mẹ nhìn cũng thấy đau. . . . . .”
Hạ Tử Du không trả lời mẹ, chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn Liễu Nhiên.
Bà Hạ lo âu hỏi, “Tử Du, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Dĩ nhiên bà Hạc cũng không bỏ qua hình ảnh khi Hạ Tử Du trách mắng Liễu Nhiên mà nước mắt cứ rơi như mưa.
Hạ Tử Du nghẹn giọng nói, “Ngôn Ngôn….Hôm trước con bé gọi điện cho Đan Nhất Thuần. . . . . .”
Bà Hạ giật mình kinh ngạc, “Làm sao lại thế?”
“Con bé lén lấy điện thoại của con gọi đi. . . . . .”
Bà Hạ lại càng không hiểu, “Ngôn Ngôn tại sao phải gọi cho cái con hồ ly tinh ấy làm gì?”
Hạ Tử Du dịu giọng giải thích, “Nhất Thuần trước kia đã từng chăm sóc con bé, nó rất thân với Nhất Thuần, vì thế nên có thể biết được số điện thoại của nhất Thuần.”
Bà Hạ nhíu mày hỏi, “Mẹ không hỏi cái này, mẹ hỏi là nguyên nhân tại vì sao mà con bé gọi cho Đan Nhất Thuần?”
Giọng Hạ Tử Du nghẹn lại khàn khàn, “Con bé vô tình nghe được con nói chuyện với Robert là Đàm Dịch Khiêm kết hôn với Đan Nhất Thuần, cho nên gọi điện cho Nhất Thuần, khóc cầu xin Nhất Thuần đừng kết hôn với Đàm Dịch Khiêm. . . . .”
Bà Hạ trợn mắt sợ hãi, “Con nói sao? Đàm Dịch Khiêm kết hôn với Đan Nhất Thuần?”
Hạ Tử Du gật nhẹ.
Bà Hạ chất vấn, “Tử Du, chuyện này tại sao con không nói với mẹ?”
Hạ Tử Du giải thích, “Con nghĩ đây chỉ là chuyện râu ria thôi.”
Bà Hạ ngay lập tức nổi giận, “Cái tên Đàm Dịch Khiêm này, nó thật biết cách ăn chơi phong lưu đấy, mới ly hôn với con không bao lâu, không đợi được mà đã muốn kết hôn với người phụ nữ khác. . . . . .”
Hạ Tử Du vẫn trìu mến nhìn Liễu Nhiên, chậm rãi nói, “Mẹ, đừng nhắc đến anh ta nữa, bây giờ anh ta làm cái gì cũng chẳng liên quan đến con.”
Bà Hạ thở dài nói, “Tử Du, đây chính là lỗi sai của con. . . . . . Cho dù Ngôn Ngôn nghe tin Đàm Dịch Khiêm kết hôn con bé có gọi điện cho cô ả hồ ly tinh kia đi nữa, thì con cũng không nên trách cứ Ngôn Ngôn không đúng, nó còn nhỏ, nghe cha mình muốn kết hôn với người phụ nữ khác, con bé sẽ làm những chuyện mà con bé biết vào tầm tuổi này chuyện đó rất bình thường.”
Hạ Tử Du khàn giọng nói, “Con biết, là con đã sai rồi . . . . .”
Cô không phải là một người mẹ tốt, mới có thể không quan tâm đến ý nghĩ của con mình, con bé căn bản không hề làm sai, kẻ làm sai chính là người lớn. . . . . .
Bà Hạ vỗ nhẹ bả vai Hạ Tử Du, điềm tĩnh nói, “Được rồi, được rồi, con cũng đừng tự trách bản thân mình nữa, chuyện này đều là do lỗi của cái thằng bại hoại đó, sau này con nên vạch rõ giới hạn với cái thằng xấu xa đó, nếu nó dám ức hiếp con, mẹ tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn con chịu uất ức đâu, lần này là khổ cho Ngôn Ngôn rồi. . . . . .”
Hạ Tử Du ngước mắt nhìn bà Hạ, cảm kích nói, “Mẹ, con rất may mắn khi giờ phút này có mẹ ở bên cạnh . . . . . .”
Bà Hạ ôm Hạ Tử Du, an ủi vỗ nhẹ lưng Hạ Tử Du, “Đứa con gái ngốc này, mẹ cũng chỉ có con và Ngôn Ngôn thôi. . . . . .”
—
Thời gian từ từ trôi qua, nháy mắt đã trôi qua một tuần.
Trên sofa ở phòng khách, Hạ Tử Du ngồi đối diện với Liễu Nhiên, thân thiện hỏi, “Ngôn Ngôn, mẹ chơi ghép hình với con, có được không?”
Liễu Nhiên gật gật đầu.
Hạ Tử Du vừa suy nghĩ ghép thế nào, vừa nói với Liễu Nhiên, “Đợi lát nữa chúng ta chơi ghép hình xong, mẹ và bà ngoại dẫn con đi chơi công viên nhé, con có thích không?”
Liễu Nhiên vẫn không nói gì chỉ gật gật đầu.
Hạ Tử Du thả miếng ghép hình trong tay ra, êm ái hỏi Liễu Nhiên “Ngôn Ngôn, tại sao con không nói chuyện với mẹ?”
Liễu Nhiên cúi thấp đầu, lo sợ vặn vặn ngón tay, dường như không dám lên tiếg nói gì.
Kể từ hôm Hạ Tử Du trách cứ con bé xong, Liễu Nhiên chưa từng chủ động mở miệng nói với ai bất cứ câu nào. . . . . .
Lúc này, Hạ Tử Du bế lấy Liễu Nhiên khỏi ghế sofa ôm vào lòng, để con bé ngồi trên đùi mình rồi nghiêm túc hỏi, “Ngôn Ngôn, hôm đó mẹ nói chuyện với con quá gay gắt, là mẹ không phải, con giận mẹ thì con cứ nói, đừng làm ngơ với mẹ, được không?”
Liễu Nhiên chớp chớp hàng mi dài vài cái, đôi mắt trẻ con vô tội lấp lánh ánh nước.
“Ngôn Ngôn. . . . . .”
Hạ Tử Du đang bực bội bởi thái độ của Liễu Nhiên thì một người giúp việc đi tới trước mặt cô.”Cô Hạ, ông Robert đến.”
Người giúp việc vừa dứt lời, Robert đã đi vào phòng khách biệt thự.
Hạ Tử Du cười cười với Robert, sau đó nhẹ giọng nói với Liễu Nhiên, “Ngôn Ngôn, con xem, chú ‘củ cải’ tới rồi kìa. . . . . .”
Liễu Nhiên quay mặt sang nhìn Robert.
“Đến đây Liễu Nhiên, chú ‘củ cải’ ôm con một cái nào. . . . . .”
Hạ Tử Du đứng dậy khỏi ghế sofa, mỉm cười nói, “Sao anh có thời gian rảnh để đến đây thế?”
Robert hôn Liễu Nhiên một cái sau đó mới trả lời, “Anh căn bản là đâu có đi khỏi đây.”
Hạ Tử Du kinh ngạc, “Mấy hôm nay anh đều ở lại thành phố Y à?”
Robert gật đầu, “Em biết là anh rất rảnh rỗi mà, Los Angeles anh không muốn tới nữa, Male cũng không có chuyện gì, định ở lại thành phố Y chơi với em và Liễu Nhiên thêm một thời gian nữa, cũng thuận tiện thưởng thức vài cảnh đẹp của Trung Quốc.”
Hạ Tử Du cười nhạt, “Anh lại phí thời gian vào mấy thứ vô ích này rồi, không nghiêm túc mà yêu đương đi, để em xem anh về sau ăn nói như thế nào với hai bác.”
Robert liếc xéo Hạ Tử Du, “Anh mà thiếu phụ nữ à? Chẳng qua mấy người phụ nữ kia anh nhìn không vừa mắt. . . . . .”
Hạ Tử Du bị lời của Robert chọc cười, “Được rồi, anh chàng đẹp trai, hôm nay anh đến tìm em có việc gì hay sao?”
“Không có gì, chỉ đơn giản là muốn đến thăm em và Liễu Nhiên thôi. . . . . .” Robert đáp lời.
Trả lời cô xong anh quay ra nói với Liễu Nhiên, “Liễu Nhiên, chú ‘củ cải’ mang quà tới cho con này, con đoán thử xem chú củ cải giấu nó ở đâu trên người?”
Liễu Nhiên chớp mắt, trầm mặc, không giống với kiểu nhiệt tình bình thường hay đáp lại Robert.
Robert bây giờ mới chú ý đến từ lúc anh bước chân vào cửa đến giờ Liêu Nhiên vẫn chưa mở miệng nói một câu nào, Robert không hiểu gì hỏi Hạ Tử Du, “Liễu Nhiên làm sao thế? Lần trước anh gặp con bé, tình trạng của nó cũng không nghiêm trọng đến mức này!”
Hạ Tử Du đang muốn trả lời Robert, bà Hạ vừa từ trên tầng hai đi xuống đứng trên cầu thang cắt ngang lời bọn họ, “Robert, cháu đến rồi à!”
Robert nở nụ cười, lễ phép nói, “Đúng vậy, bác gái.”
Bà Hạ đi tới trước mặt bọn họ, cười hỏi Robert, “Cháu tìm Tử Du có chuyện gì sao?”
Robert trả lời, “Cũng không có chuyện gì, cháu đang rảnh nên đến tìm Tử Du và Liễu Nhiên thôi ạ.”
Bà Hạ hoà nhã nói, “À, bác đang chuẩn bị đi cùng Tử Du và Liễu Nhiên đến khu vui chơi, nếu cháu không ngại thì đi cùng chúng ta đi!”
Robert gật đầu, “Được ạ!”
Bà Hạ ôm lấy Liễu Nhiên ra khỏi lòng Hạ Tử Du, hòa ái nói, “Vậy bác ôm Liễu Nhiên lên lầu thay quần áo trước đã, mấy đứa ở đây nói chuyện một lát đi.”
“Dạ.”
Sau khi bà Hạ bế Liễu Nhiên lên lầu, Hạ Tử Du bảo Robert ngồi xuống ghế sofa.
Robert vừa mới ngồi xuống liền lên tiếng hỏi Hạ Tử Du, “Con gái em làm sao mà không nói chuyện? Tình huống này so với lần trước còn tệ hại hơn.”
Hạ Tử Du cụp mắt xuống, giọng nói đầy áy náy, “Em đánh con bé. . . . . .”
“Sao?”
Hạ Tử Du liền kể với Robert chuyện Liễu Nhiên gọi điện cho Đan Nhất Thuần.
Robert sau khi nghe xong nhíu mày, “Em vì chuyện này mà đánh con bé?”
Hạ Tử Du dừng mấy giây, chậm rãi nói, “Sau khi Nhất Thuần nhận được điện thoại của Ngôn Ngôn thì rất đau lòng, sau đó liền gọi điện cho em. . . . . .”
Đại khái kể sơ chân tướng sự việc cho Robert nghe, Robert nghe xong có phần kinh ngạc, một lúc sau mới tỉnh táo, “Em nói là, Dịch Khiêm cố ý đổ oan cho em?”
Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói, “Nếu không phải là chính miệng Nhất Thuần nói ra chuyện này, em nghĩ có lẽ sẽ mãi không bao giờ biết được chuyện này. . . . . .”
Robert tức giận, “Dịch Khiêm cậu ta thật là quá đáng! !”
“Anh ta đã làm gì em không cần biết. . . . . . Em chỉ giận Ngôn Ngôn gọi cho Nhất Thuần, mà đã tạo thành áp lực cho Nhất Thuần, khiến cho Nhất Thuần bịa ra lý do nói Đàm Dịch Khiêm vẫn còn yêu em, cố gắng thuyết phục em trở về bên cạnh Đàm Dịch Khiêm. . . . . .” Bây giờ nghĩ lại, nếu như ngay lúc đó cô chỉ cần có một chút dao động, lại giống như ngày trước vì một tia hy vọng mong manh mờ mịt mà quay trở về bên cạnh anh, phỏng chừng bây giờ cô chỉ có thể đào một cái hố mà chôn chính mình. . . . .
Robert đột nhiên nghiêm túc nói, “Tử Du, mặc dù Dịch Khiêm có quá đáng, nhưng anh cảm thấy không phải là Nhất Thuần nói những lời đó chỉ vì muốn giúp hai người quay lại. . . . . Anh vẫn luôn cảm thấy đột nhiên mà Đàm Dịch Khiêm lại trở nên lạnh lùng vô tình với em, hiện tại Nhất Thuần cũng nói thế, có lẽ em thử nghĩ đến những mặt tốt khác xem.”
Hạ Tử Du lúc này cười mỉa mai, “Robert, kể cả không tính đến chuyện em với Đàm Dịch Khiêm đã chấm dứt, coi như vào giờ phút này em vẫn giống những ngày trước ôm lấy một tia hy vọng, nhưng lúc Đàm Dịch Khiêm dùng cái giọng chất vấn ấy nói em xúi giục Liễu Nhiên gọi điện cho Nhất Thuần, anh nghĩ rằng cái tia hy vọng mong manh ấy vẫn còn sao?”
Robert không thể tin được, “Dịch Khiêm lại làm như vậy?”
Hạ Tử Du bình tĩnh thở dài, “Em nghĩ anh ta muốn cùng Nhất Thuần ở bên nhau mà hao phí tâm tư, chỉ trách em ngu muội, mới có thể để đến cuối cùng bị anh ta nói là loại phụ nữ mặt dày mày dạn.”
Lúc này, Robert lửa giận phừng phừng đứng bật dậy, “Không được, Dịch Khiêm dám đối xử với em như vậy, anh phải tìm cậu ta tính sổ! !”
Hạ Tử Du đứng dậy theo kéo tay Robert, “Robert, bây giờ đối với tất cả những gì anh ta đã làm, em đã chẳng còn để ý đến, nếu như anh bây giờ mà đi tìm anh ấy, có phải lại để anh ta gọi điện đến nói em tranh thủ sự đồng cảm của anh? Em nói với anh chuyện này cũng không phải là muốn cho anh biết anh ta đáng ghét đến mức nào, cũng không phải là muốn để cho anh thay em tìm anh ta tính sổ, em chỉ muốn để anh biết rằng em và anh ấy đã hết rồi, từ nay về sau anh đừng nghĩ đến chuyện giúp em và anh ấy quay lại, em bây giờ nghĩ đến khoảng thời gian trước kia em và anh ta ở bên nhau đều cảm thấy chán ghét. . . . . Giờ phút này thứ duy nhất em để tâm đó chính là vì lời nói của anh ta mà em đã đánh Ngôn Ngôn, bây giờ em rất hối hận. . . . . .”
Hạ Tử Du nói một hồi cũng làm cho lửa giận của Robert dịu bớt, anh xoay người, khàn giọng nói, “Tử Du, em không cần phải chịu đựng nhiều như thế. . . . . .”
Hạ Tử Du lắc đầu, “Em xin anh, đừng dùng ánh mắt đồng cảm ấy nhìn em, em rất ổn . . . . .”
“Tử Du, Robert, chúng ta đi thôi!”
Bà Hạ bế theo Liễu Nhiên xuất hiện cắt ngang cuộc đối thoại của hai người.
Hạ Tử Du quay lại gật đầu với bà Hạ, “Dạ.”
Robert cũng không nói thêm gì nữa.
—
Khu vui chơi thiếu nhi.
Bà Hạ và Hạ Tử Du ngồi trong bóng râm, ánh mắt đều đang chăm chú nhìn vào hình ảnh Robert đang chơi xe điện đụng nhau với Liễu Nhiên.
Bà Hạ cười nói, “Thằng nhóc Robert này, dáng vẻ cao lớn đẹp trai, chơi vói Ngôn Ngôn thật giống trẻ con . . . . . Mà Ngôn Ngôn có vẻ như cũng rất thích nó, hôm nay đã cười tới mấy lần!”
Hạ Tử Du nhìn phía trước, gật đầu, “Dạ, lúc con ở Male, anh ấy cũng rất quan tâm đến con, người có thể được làm bạn với anh ấy thật may mắn
Bà Hạ đột nhiên trở nên nghiêm nghị nói, “Xem ra nó thật là một lựa chọn không tồi ! Tử Du, con có thể suy nghĩ lại xem!”
Hạ Tử Du nhìn về phía mẹ, nghi ngờ, “Lựa chọn về việc gì ạ?”
Bà Hạ rất tự nhiên nói, “Lựa chọn để làm bạn trai đó mà!”
Hạ Tử Du ngượng ngùng nói, “Mẹ, mẹ suy nghĩ đi tận đâu thế, con và Robert chỉ là bạn thôi, ở đâu ra lại biến thành bạn trai?”
Đổi lại Bà Hạ nghi hoặc, “Robert không phải thích con à? Thăng cấp làm bạn trai thì có gì là không được?”
“Mẹ, mẹ nghe từ đâu ra là Robert thích con?” Hạ Tử Du xấu hổ nói, “Mẹ đừng ghép đôi lung tung, tránh làm trò cười cho người khác. . . . . .”
“Hả, Robert không phải thích ngươi sao?” Bà Hạ nói, “Mẹ thấy nó thường xuyên đến nhà chúng ta chơi, còn tưởng rằng nó có ý với con chứ. . . . . .”
Hạ Tử Du cười khẽ, “Mẹ, thật may là mẹ không ở trước mặt Robert nói lung tung. . . . . . Con và anh ấy chỉ là bạn bè, anh ấy cũng có người mà anh ấy yêu rồi.”
Bà Hạ vô cùng tiếc nuối nói, “Nó có người yêu rồi sao?”
“Đúng vậy, cho nên mẹ đừng có nghĩ lung tung nữa ạ!”
Bà Hạ thở dài, “Ây da, người đàn ông tốt như vậy, thế mà lúc đầu con lại không gặp được. . . . . . Có điều, bây giờ là bạn con, chỉ cần cả hai vẫn độc thân, sau này vẫn có thể trở thành người yêu mà, mẹ càng nhìn nó càng thấy thuận mắt. . . . . .”
“Mẹ, bọn họ tới kìa những lời này về sau mẹ đừng nhắc đến nữa.”
Dứt lời, Hạ Tử Du đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười nhã nhặn thản nhiên nhìn Robert dắt tay Liễu Nhiên đi về phía họ.
Robert nháy nháy mắt với Hạ Tử Du, Hạ Tử Du vẫn chưa hiểu chuyện thì thì đã bị Liễu Nhiên nhào tới ôm chặt lấy cố.
“Ối. . . . . . Ngôn Ngôn.” Hạ Tử Du có chút bất ngờ cả một tuần nay Liễu Nhiên không hề chủ động gần gũi mà nay lại tự dưng ôm cô.
Hạ Tử Du lập tức bế Liễu Nhiên đang ôm cứng hai chân cô lên, liên tục hôn vào gò má Liễu Nhiên mấy cái liền, cảm động nói, “Con gái cưng của mẹ. . . . . .”
Liễu Nhiên giơ tay ôm chặt lấy cái chiếc cổ mảnh mai của Hạ Tử Du, ngọt ngào gọi, “Mẹ.”
Bà Hạ cũng cười tươi như hoa, “Ngôn Ngôn, mau gọi bà ngoại.”
Liễu Nhiên lanh lợi gọi thêm một tiếng, “Bà ngoại. . . . . .”
Bà Hạ vui sướng bế lấy Liễu Nhiên từ tay Hạ Tử Du, “Con thật là ngoan!”
Liễu Nhiên nhìn về phía Hạ Tử Du, ngây thơ xin lỗi nói, “Mẹ, con xin lỗi, Ngôn Ngôn mấy ngày nay không ngoan, khiến mẹ không vui . . . . . Sau này Ngôn Ngôn sẽ nghe lời mẹ.”
Nghe thấy Liễu Nhiên nói vậy Hạ tử du vui mừng đến rướm nước mắt, Hạ Tử Du mong đợi nhìn con gái, nghẹn ngào nói, “Mẹ không phải không vui, Ngôn Ngôn. . . . . .”
. . . . . .
Trên đường trở về, Liễu Nhiên được bà Hạ dắt tay đi, cô bé đã quay lại với dáng vẻ đáng yêu như trước kia, lúc đi bộ cũng véo von ríu rít không ngừng.
Hạ Tử Du và Robert đi sau lưng bà Hạ , Hạ Tử Du cảm kích nói, “Robert, cám ơn anh.”
“Cám ơn anh cái gì?”
“Em biết là Ngôn Ngôn chịu nói chuyện với em là do có anh nói giúp.”
Robert nhếch môi cười, “Anh có giúp đỡ cái gì đâu, anh chỉ biết cách nói chuyện với trẻ con thôi. . . . . .”
Hạ Tử Du tò mò hỏi, “Vậy anh nói chuyện gì với con bé?”
Khóe môi Robert giương cao, “Anh không nói cho em đâu.”
Hạ Tử Du lắc lắc cánh tay Robert, “Ấy, nói cho em biết đi mà . . . . .”
“Không nói.”
Thấy mềm không được, Hạ Tử Du bắt đầu chuyển cứng, “Được, anh mà không nói thì em đi kể với mẹ em về cái lịch sử bạn gái huy hoàng của anh, đập tan cái hình tượng người đàn ông tốt của anh trước mặt mẹ em, khỏi phải nghe mẹ em suốt ngày khen anh tốt, nói đến mức em nghe lỗ tai cũng chai cả ra rồi.”
Hạ Tử Du cười sải bước đi.
Robert lập tức đuổi theo, “Tử Du, hà hà, đừng có hẹp hòi thế, anh còn trông cậy vào mẹ em để tìm bạn gái đấy. . . . . . Được, anh nói, thật ra anh cũng không cần nói gì nhiều với con gái em cũng đoán ra trong lòng nó nghĩ gì, biết con bé sợ em nói không cần nó nữa, sau đó anh liền kể cho nó nghe ngày xưa em sinh nó khó khăn thế nào, con bé vừa nghe xòng liền đòi gặp em. . . . . .”
—
Từng ngày lại êm ả trôi qua, chớp mắt một cái, đã đến mấy ngày đầu của tháng sau.
Hạ Tử Du đã tìm được mấy chỗ làm, nhưng còn chưa đi phỏng vấn, Hạ Tử Du vốn định chờ thêm hai ngày nữa, sắp xếp ổn thỏa cho Liễu Nhiên đi học xong thì mới giải quyết công việc, cho nên mấy ngày gần đây cô đều ở nhà ôn lại môn kinh tế học đã mấy năm nay chưa sờ đến cùng với công việc của văn phòng quan hệ xã hội.
“Cô chủ, cô chủ. . . . . .”
Hạ Tử Du tựa vào trên ghế sofa chẳng biết ngủ từ lúc nào chậm rãi mở mắt ra, “Hử. . . . . .”
Dì Lưu cười nói, “Cô không phải là đang ôn lại mấy quyển sách dày cộp này sao, mệt mỏi à?”
Hạ Tử Du day day thái dương, “Con ngủ quên sao?”
Dì Lưu gật đầu, “Đúng vậy, cô ngủ được một lúc lâu rồi. . . . . . Nếu không phải trời sắp tối, tôi cũng không muốn quấy rầy cô.”
Hạ Tử Du cười xấu hổ nói, “Dạ, có lẽ đã lâu rồi không tiếp xúc với công việc, bây giờ nhìn mấy thứ có liên quan đến nó, chưa được một lúc đã cảm thấy khô khan, cho nên ngủ thiếp đi cũng không biết.” Đọc chưa được vài trang, bây giờ tỉnh lại vẫn thấy mệt mỏi, cô thật là vô dụng.
Dì Lưu rút hai quyển sách kinh tế dày cộp ra khỏi tay Hạ Tử Du, cười hì hì nói với Hạ Tử Du, “Cô nhanh đi thay quần áo đi, cô đừng quên hôm nay là mùng 5!”
“Ồ, mùng 5 sao. . . . . .” Hạ Tử Du gật gật đầu nhưng đột nhiên lại hỏi, “Mùng 5 thì có chuyện gì ạ?”
Dì Lưu cười hà hà nói, “Cô quên rồi sao? Mau nghĩ kỹ lại đi.”
“Mùng 5?”
Hạ Tử Du yên lặng suy nghĩ trong chốc lát.
Mùng 5, mùng 5 . . . . . Mùng 6. . . . . .
Khi trong đầu Hạ Tử Du đột ngột có ý thức về thời gian, cả người cô không tự giác ngẩn ra.
Dì Lưu nhận ra động tác nhỏ ấy của Hạ Tử Du, thân thiện nói, “Nhớ ra chưa? Vậy nhanh lên lầu thay một bộ đồ thật đẹp vào, mau đi đi. . . . . .”
Hạ Tử Du đã từ trong mơ màng trở lại hiện thực, cô cúi đầu, lầm bầm, “Chán quá, cũng chỉ là đi gặp bạn bè, cần phải ăn mặc trang điểm kỹ càng để làm gì!”
Dì Lưu lập tức lắc đầu, “Không thể nói vậy được. . . . . . Cậu Lâm là người có phong cách nhanh nhẹn, mỗi lần tới đón cô đều ăn mặc rất lịch sự, vì thế cô không thể ăn mặc tùy tiện rồi ra ngoài đi với người ta được? Còn nữa. . . . . . Cậu Lâm đi công tác đã nhiều ngày nay, người còn chưa về đến nơi đã hẹn tối nay gặp mặt cô rồi, chắc chắn tối nay sẽ bày tỏ gì đó. . . . . . Cô chủ, cô chuẩn bị tâm lý tốt chưa?”
Hạ Tử Du đứng dậy khỏi ghế sofa, khuôn mặt đỏ lên đi nhanh về phía lầu hai, “Con không nói với dì nữa!”
Dì Lưu đang muốn trêu chọc Hạ Tử Du, thì vô tình nhìn thấy đèn xe lấp loáng ngoài vườn hoa chiếu vào, nhận ra đó là xe của Lâm Thủy Miểu, dì Lưu vội nói, “Ôi, cô chủ, xe của cậu Lâm đến rồi. . . . . .”
Một lát sau, cả người Lâm Thủy Miểu ăn mặc như một quý ông bước vào nhà.
Lâm Thủy Miểu khách sáo gật đầu chào dì Lưu, “Dì Lưu, Cô Hạ…..Cô ấy….”
Dì Lưu gật đầu trêu ghẹo, “Dạ, cô chủ đang ở trên lầu thay quần áo, sẽ xuống ngay bây giờ. . . . . . Cậu cứ ngồi đây đợi một lát trước, tôi sẽ mang trà lên ngay.”
Lâm Thủy Miểu gật đầu, “Cám ơn.”
Mấy phút sau, Hạ Tử Du mặc một bộ âu phục màu đá cảm thạch rất xinh đẹp bước xuống cầu thang.
Lâm Thủy Miểu bị vẻ xinh đẹp giờ phút này của Hạ Tử Du làm cho kinh ngạc, một lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại được.