Tuy tài xế rất kinh ngạc nhưng nào dám nói gì, chỉ biết răm rắp nghe theo lời anh:
- Vâng thưa Bạch tổng.
Trợ lý của anh đang suy nghĩ ra đủ diễn cảnh giữa cặp đôi mập mờ này. Anh ấy lắc lắc đầu lấy lại tỉnh táo, thật không ngờ cũng có ngày Bạch tổng xao động vì một cô gái, chấp nhận đưa cô ấy về nhà.
Song Kê rất bất ngờ trước quyết định của anh. Cô chẳng những không trách Chu Thần hay tỏ ý phản đối mà ngược lại còn vô cùng vui sướng, trong đầu tưởng tượng đến lúc được hưởng trọn không gian riêng tư với anh mà chỉ muốn nhảy cẩn lên.
"Mình còn chưa kịp tìm địa chỉ nhà của Chu Thần mà anh ấy đã tự chủ động đưa mình về nhà."
Cô cười tủm tỉm trong sự hạnh phúc. Chu Thần cũng hơi lấy làm lạ vì cô chẳng hề lên tiếng phản đối khi anh bảo tài xế lái xe về nhà anh. Xem ra nữ giảng viên xinh đẹp đã hạ quyết tâm phải có được anh, không cần so đo thân phụ nữ phải biết giữ giá.
Nhà anh cách khu dân cư nơi cô sinh sống khá xa, hơn ba mươi phút lái xe mới về tới. Sau khi đưa Bạch tổng và cô an toàn về đến nhà thì tài xế và trợ lý cũng rời đi. Nhà của Chu Thần thực chất là một căn hộ cao cấp ở tòa chung cư dành cho giới thượng lưu với đầy đủ tiện nghi.
Song Kê cũng không dám nghĩ mới đây thôi mà anh và cô đã phát triển đến mức Chu Thần chấp nhận đưa cô về nhà anh.
Cô đi một vòng nhìn ngắm nội thất đắt tiền được trang trí tinh tế trong nhà rồi cất lời:
- Đêm nay em ở lại đây liệu có phiền anh không?
Câu hỏi của cô khiến anh xém chút đã phì cười. Chu Thần không ngờ cô nghĩ xa đến vậy, rõ ràng cô gái này đang rất muốn ở bên cạnh anh đây mà.
- Tôi không có ý định giữ cô ở lại qua đêm.
Nét mặt của cô ngay lập tức từ vui vẻ chuyển sang hụt hẫng:
- Ý anh là...
Chu Thần vừa rót ly nước vừa đáp:
- Chẳng qua tôi thấy cô sợ chạm mặt mẹ nên mới đưa cô về nhà tôi. Lát nữa mẹ cô không đợi được sẽ rời đi, đến lúc đó cô có thể về nhà được rồi.
Song Kê mím môi, thái độ của cô tỏ ra thất vọng, cô ngồi xuống cạnh anh, đồng thời nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói:
- Nhưng bây giờ cũng đã trễ rồi, nếu lát nữa em về nhà thì khi về đến nơi cũng sẽ rất khuya.
Chu Thần nhìn thẳng vào mắt cô, phút chốc anh lại nhích người ngồi sát cạnh Song Kê, một tay chống xuống ghế, lời lẽ từ tốn:
- Cô không muốn về nhà sao? Hay nói cách khác là cô muốn ở lại nhà tôi, đúng chứ?
Anh áp sát cô thế này, Song Kê cảm thấy rất ngượng, hai má cô ửng đỏ, càng tăng thêm nét xinh đẹp, dịu dàng. Diện mạo ngọt ngào của cô đúng chuẩn mẫu bạn gái mà anh thích, nhưng nghĩ đến chuyện yêu đương, Chu Thần vẫn cảm thấy rất mơ hồ.
Cô không cần sỉ diện gì cả mà chỉ cần anh thôi, đánh đổi mọi thứ để gặp lại anh thì nào màn đến những điều nhỏ nhặt kia.
- Đúng là không qua được mắt Bạch tổng, anh nói đúng rồi, em muốn ở lại đây.
Cơ hội mà cô mong chờ suốt mấy trăm năm qua nay cũng đã tới, Song Kê không màn đến hình tượng hay chút ngại ngùng tầm thường. Một lần nữa cô mạnh dạo câu dẫn, đưa tay nắm lấy cavat của anh, lời lẽ nhỏ nhẹ:
- Anh sẽ không nỡ đuổi em về đúng chứ?
Tận sâu trong lòng, Chu Thần thừa nhận bản thân anh bị sức hấp dẫn của cô thu hút. Chẳng phải là mới đây mà thật ra ngay từ lần đầu gặp cô ở khách sạn, anh đã có ấn tượng với sự xinh đẹp của cô. Nhưng vì do chuyện hôn ước giữa cô và em trai của anh, ngoài ra vì hiểu lầm cô nên anh nghĩ Song Kê là loại phụ nữ lẳng lơ không đứng đắn, nhưng xem ra bây giờ suy nghĩ của anh về cô đã dần thiện cảm hơn.
- Tôi luôn có một thắc mắc.
Anh không trả lời câu hỏi từ cô mà lại nói sang một chuyện khác. Thấy anh không kiên quyết đuổi cô về, Song Kê vui vẻ đáp:
- Thắc mắc về em sao?
Cô vẫn dùng ánh mắt đưa tình thách thức anh. Chu Thần có chút choáng ngợp, nhưng anh vẫn còn giữ được lý trí rất tốt:
- Có thể cho là vậy, tôi thật không hiểu tại sao cô lại nói thích tôi trong khi chúng ta chỉ vừa gặp nhau chưa đầy một tháng?
Thời gian lúc này như ngừng trôi, cả hai cứ say đắm nhìn đối phương, trong mắt cô ẩn hiện sự bối rối. Anh nào biết cô nhất định đeo bám anh, vội vàng nói lời tỏ tình là vì cô đã chờ đợi anh suốt mấy trăm năm, tình yêu của cô vẫn luôn một lòng chung thủy dù anh đã đầu thai chuyển kiếp và chẳng còn nhớ những chuyện rất lâu về trước.
- Anh chưa từng nghe câu yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?
Không thể nói ra sự thật để anh hiểu, cô chỉ còn cách tiếp tục thả thính, cứ theo đà chủ động tán tỉnh mà tung chiêu mê hoặc.
- Dù lúc đó cô thấy rất rõ tôi là một người tàn tật?
Hai người vừa trả lời, vừa đặt câu hỏi lẫn nhau. Cô mỉm cười đáp:
- Lần đầu nhìn thấy anh, em đã bị thu hút bởi mọi thứ thuộc về anh, đối với em, việc ngồi xe lăn không phải là một khuyết điểm.
Nhắc đến chuyện này, cô lại không nhịn được tò mò nên đã hỏi:
- Mà tại sao anh lại phải giả vờ ngồi xe lăn suốt nhiều năm qua?
- Vâng thưa Bạch tổng.
Trợ lý của anh đang suy nghĩ ra đủ diễn cảnh giữa cặp đôi mập mờ này. Anh ấy lắc lắc đầu lấy lại tỉnh táo, thật không ngờ cũng có ngày Bạch tổng xao động vì một cô gái, chấp nhận đưa cô ấy về nhà.
Song Kê rất bất ngờ trước quyết định của anh. Cô chẳng những không trách Chu Thần hay tỏ ý phản đối mà ngược lại còn vô cùng vui sướng, trong đầu tưởng tượng đến lúc được hưởng trọn không gian riêng tư với anh mà chỉ muốn nhảy cẩn lên.
"Mình còn chưa kịp tìm địa chỉ nhà của Chu Thần mà anh ấy đã tự chủ động đưa mình về nhà."
Cô cười tủm tỉm trong sự hạnh phúc. Chu Thần cũng hơi lấy làm lạ vì cô chẳng hề lên tiếng phản đối khi anh bảo tài xế lái xe về nhà anh. Xem ra nữ giảng viên xinh đẹp đã hạ quyết tâm phải có được anh, không cần so đo thân phụ nữ phải biết giữ giá.
Nhà anh cách khu dân cư nơi cô sinh sống khá xa, hơn ba mươi phút lái xe mới về tới. Sau khi đưa Bạch tổng và cô an toàn về đến nhà thì tài xế và trợ lý cũng rời đi. Nhà của Chu Thần thực chất là một căn hộ cao cấp ở tòa chung cư dành cho giới thượng lưu với đầy đủ tiện nghi.
Song Kê cũng không dám nghĩ mới đây thôi mà anh và cô đã phát triển đến mức Chu Thần chấp nhận đưa cô về nhà anh.
Cô đi một vòng nhìn ngắm nội thất đắt tiền được trang trí tinh tế trong nhà rồi cất lời:
- Đêm nay em ở lại đây liệu có phiền anh không?
Câu hỏi của cô khiến anh xém chút đã phì cười. Chu Thần không ngờ cô nghĩ xa đến vậy, rõ ràng cô gái này đang rất muốn ở bên cạnh anh đây mà.
- Tôi không có ý định giữ cô ở lại qua đêm.
Nét mặt của cô ngay lập tức từ vui vẻ chuyển sang hụt hẫng:
- Ý anh là...
Chu Thần vừa rót ly nước vừa đáp:
- Chẳng qua tôi thấy cô sợ chạm mặt mẹ nên mới đưa cô về nhà tôi. Lát nữa mẹ cô không đợi được sẽ rời đi, đến lúc đó cô có thể về nhà được rồi.
Song Kê mím môi, thái độ của cô tỏ ra thất vọng, cô ngồi xuống cạnh anh, đồng thời nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói:
- Nhưng bây giờ cũng đã trễ rồi, nếu lát nữa em về nhà thì khi về đến nơi cũng sẽ rất khuya.
Chu Thần nhìn thẳng vào mắt cô, phút chốc anh lại nhích người ngồi sát cạnh Song Kê, một tay chống xuống ghế, lời lẽ từ tốn:
- Cô không muốn về nhà sao? Hay nói cách khác là cô muốn ở lại nhà tôi, đúng chứ?
Anh áp sát cô thế này, Song Kê cảm thấy rất ngượng, hai má cô ửng đỏ, càng tăng thêm nét xinh đẹp, dịu dàng. Diện mạo ngọt ngào của cô đúng chuẩn mẫu bạn gái mà anh thích, nhưng nghĩ đến chuyện yêu đương, Chu Thần vẫn cảm thấy rất mơ hồ.
Cô không cần sỉ diện gì cả mà chỉ cần anh thôi, đánh đổi mọi thứ để gặp lại anh thì nào màn đến những điều nhỏ nhặt kia.
- Đúng là không qua được mắt Bạch tổng, anh nói đúng rồi, em muốn ở lại đây.
Cơ hội mà cô mong chờ suốt mấy trăm năm qua nay cũng đã tới, Song Kê không màn đến hình tượng hay chút ngại ngùng tầm thường. Một lần nữa cô mạnh dạo câu dẫn, đưa tay nắm lấy cavat của anh, lời lẽ nhỏ nhẹ:
- Anh sẽ không nỡ đuổi em về đúng chứ?
Tận sâu trong lòng, Chu Thần thừa nhận bản thân anh bị sức hấp dẫn của cô thu hút. Chẳng phải là mới đây mà thật ra ngay từ lần đầu gặp cô ở khách sạn, anh đã có ấn tượng với sự xinh đẹp của cô. Nhưng vì do chuyện hôn ước giữa cô và em trai của anh, ngoài ra vì hiểu lầm cô nên anh nghĩ Song Kê là loại phụ nữ lẳng lơ không đứng đắn, nhưng xem ra bây giờ suy nghĩ của anh về cô đã dần thiện cảm hơn.
- Tôi luôn có một thắc mắc.
Anh không trả lời câu hỏi từ cô mà lại nói sang một chuyện khác. Thấy anh không kiên quyết đuổi cô về, Song Kê vui vẻ đáp:
- Thắc mắc về em sao?
Cô vẫn dùng ánh mắt đưa tình thách thức anh. Chu Thần có chút choáng ngợp, nhưng anh vẫn còn giữ được lý trí rất tốt:
- Có thể cho là vậy, tôi thật không hiểu tại sao cô lại nói thích tôi trong khi chúng ta chỉ vừa gặp nhau chưa đầy một tháng?
Thời gian lúc này như ngừng trôi, cả hai cứ say đắm nhìn đối phương, trong mắt cô ẩn hiện sự bối rối. Anh nào biết cô nhất định đeo bám anh, vội vàng nói lời tỏ tình là vì cô đã chờ đợi anh suốt mấy trăm năm, tình yêu của cô vẫn luôn một lòng chung thủy dù anh đã đầu thai chuyển kiếp và chẳng còn nhớ những chuyện rất lâu về trước.
- Anh chưa từng nghe câu yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?
Không thể nói ra sự thật để anh hiểu, cô chỉ còn cách tiếp tục thả thính, cứ theo đà chủ động tán tỉnh mà tung chiêu mê hoặc.
- Dù lúc đó cô thấy rất rõ tôi là một người tàn tật?
Hai người vừa trả lời, vừa đặt câu hỏi lẫn nhau. Cô mỉm cười đáp:
- Lần đầu nhìn thấy anh, em đã bị thu hút bởi mọi thứ thuộc về anh, đối với em, việc ngồi xe lăn không phải là một khuyết điểm.
Nhắc đến chuyện này, cô lại không nhịn được tò mò nên đã hỏi:
- Mà tại sao anh lại phải giả vờ ngồi xe lăn suốt nhiều năm qua?