Thái độ của cô rất điềm tĩnh, Song Kê biết rõ buổi hẹn ngày hôm nay sẽ không thể kéo dài lâu vì ngay khi nói ra lời hủy hôn thì cô sẽ lập tức rời khỏi đây.
- Tôi tưởng mẹ của tôi đã nói anh biết rồi chứ. Tôi đến đây để nói với anh về chuyện hôn ước.
Câu nói của Song Kê có hàm ý muốn lật tẩy trò giả vờ giả vịt của Bạch Tiêu Phong, vì rõ ràng anh ta đã biết mục đích của cuộc hẹn.
- Chuyện của cô và anh trai tôi, nếu không giải quyết ổn thỏa thì đừng mơ đến hôn ước giữa chúng ta nữa.
Cô nghe mà chỉ thấy thật nực cười, cô đã bao giờ chấp nhận hôn ước này và xem anh ta là hôn phu. Ấy vậy mà Bạch Tiêu Phong cứ nói như thể cô rất tha thiết được thứ lỗi, trong khi cô chẳng làm gì sai cả.
- Bạch thiếu gia, tôi nghĩ cũng thấy lạ thật, điều kiện của anh tốt như vậy, thiếu gì các cô gái tốt hơn tôi để anh chọn lựa. Tại sao anh hà cớ phải kết hôn với tôi, ngay cả khi...
Nói đến điều này, cô cố gắng hạ thật thấp tông giọng để tránh người xung quanh nghe thấy:
- Ngay cả khi anh đã tận mắt nhìn thấy tôi và Bạch Chu Thần ở khách sạn.
Ánh mắt của cô ánh lên tia dò xét, sự tinh ranh, lém lỉnh cùng gương mặt quá đỗi yêu kiều của Song Kê khiến Bạch Tiêu Phong vừa tức vừa xao động. Tâm trí anh ta trở nên hỗn độn khi đối diện với một người con gái mang theo sức hút đặc biệt.
- Cô...
Tiêu Phong nhíu mày, nghiến răng cất lời, ngón tay giơ lên vừa định chỉ vào mặt cô nhưng rồi lại thu về. Câu hỏi của cô như một đòn chí mạng vào nội tâm rục rịch như đang có điều muốn che giấu của nhị thiếu gia họ Bạch.
Thay vì trả lời câu hỏi của cô, Tiêu Phong lại cố tình lảng tránh sang chuyện khác:
- Cô qua lại với anh trai của tôi từ khi nào? Tại sao cô biết rõ bản thân đã có hôn ước với tôi mà vẫn đến với anh ta?
Cô nở nụ cười, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, lời nói thốt ra vô cùng nhẹ nhàng:
- Bởi vì tôi thích Bạch Chu Thần, vô cùng thích anh ấy.
Lời lẽ tự tin cùng ánh mắt sáng rực của cô khi nhắc đến anh khiến Bạch Tiêu Phong lập tức phẫn nộ. Cuộc hẹn gặp hôm nay là để cô cầu xin anh ta tha thứ, nhưng lời xin lỗi vẫn chưa thấy đâu mà chỉ nghe Song Kê nhắc về Chu Thần, còn khẳng định cô rất thích anh. Thêm một lần nữa, Bạch Tiêu Phong cảm thấy anh ta đang bị cô xúc phạm.
- Cô dám ở trước mặt tôi nói thích Bạch Chu Thần. Thạch Song Kê, tôi nhắc lại lần nữa, nếu cô không mau chấm dứt mối quan hệ với anh ta thì tôi sẽ...
Cô thừa biết Bạch Tiêu Phong đang muốn lấy hôn sự ra uy hiếp, đáng tiếc thay đó lại chẳng phải điểm yếu của cô. Anh ta chỉ nghe theo sự sắp xếp từ phía mẹ ruột của Song Kê nên nào hay biết cô suy nghĩ hoàn toàn khác so với bà ta.
Không để anh ta nói hết câu, cô lạnh lùng chốt hạ, lời lẽ nhanh gọn, dứt khoát:
- Tất nhiên là tôi sẽ chấm dứt, ngay bây giờ, nhưng không phải với Bạch Chu Thần, mà là với anh.
Ngay khi Tiêu Phong đang ngơ ngác, chưa kịp hiểu rõ từng câu từng chữ cô vừa nói thì Song Kê đã lập tức tuyên bố:
- Tôi muốn HỦY HÔN!
Bạch Tiêu Phong tức đến run người, anh ta nắm chặt lòng bàn tay, tâm trí vẫn còn đang hoang mang vì cứ ngỡ mình đã nghe lầm. Ban đầu anh ta còn nghĩ đây là buổi hẹn xin lỗi, cô sẽ nài nỉ, hứa hẹn đủ điều để anh ta tha thứ, nào ngờ cô lại ban cho Tiêu Phong một cái tát khi chính cô là người đề nghị hủy hôn.
- Thạch Song Kê, cô... cô vì kẻ tàn phế kia mà hủy hôn với tôi? Anh ta thì có gì hơn tôi chứ? Một kẻ ngồi xe lăn cả đời thì chẳng thể khiến cô hạnh phúc được đâu. Rồi cô sẽ hối hận thôi.
Cô nở nụ cười nhếch môi, không ngần ngại phản biện:
- Anh không có quyền xúc phạm Chu Thần, anh nói anh ấy tàn phế, nhưng hãy nhìn những gì mà anh ấy đã và đang làm được xem, anh không thấy hổ thẹn sao?
Cô đứng dậy, nhẹ nhàng lấy trong giỏ xách ra một chiếc kính đen đeo vào, gia tăng thêm phần sang chảnh, quyền lực rồi nói tiếp:
- Còn nữa, tôi thấy anh chẳng hiểu gì về hai chữ hạnh phúc cả. Từ hôm nay, tôi chính thức hủy hôn với anh. Tạm biệt.
Song Kê ngẩng cao đầu, thẳng lưng đầy khí phách cao ngạo, hiên ngang bước đi. Trong khi Bạch Tiêu Phong đang vô cùng tức giận, hắn ta quát lớn khiến những vị khách ngồi xung quanh cũng phải giật mình mà đổ dồn sự chú ý về phía hắn.
- Thạch Song Kê, nếu sau này cô hối hận thì đừng mong cầu xin tôi tha thứ. Bây giờ cô đổi ý thì có lẽ vẫn còn kịp đó!
Bạch Tiêu Phong khiến cô nổi cả da gà, bởi lẽ anh ta cứ làm quá mọi chuyện như thể cô và anh ta đang yêu nhau. Trong khi đây chỉ là hôn ước của người lớn áp đặt chứ cô nào đồng ý hay thừa nhận anh ta là hôn phu của cô.
Nghe anh ta la hét ồn ào, những người xung quanh cứ dán chặt mắt lên người cô. Câu nói của Bạch Tiêu Phong kèm theo ánh nhìn hiếu kỳ, dò xét từ mọi người khiến Song Kê có cảm giác bản thân đang trở thành người phụ nữ tồi tệ, bỏ người yêu theo trai.
Cô tức giận nắm chặt lòng bàn tay, phút chốc Song Kê đã thi triển phép thuật, cô đọc thần chú để tất cả mọi người đang có mặt trong nhà hàng đều phải bất động.
Nào ngờ phép thuật của cô lại không phát huy tác dụng. Đúng lúc cô đang hoang mang tột cùng thì ngay trước mặt, cô nhìn thấy Bạch Chu Thần đang được trợ lý đẩy lướt ngang qua tầm mắt cô.
- Tôi tưởng mẹ của tôi đã nói anh biết rồi chứ. Tôi đến đây để nói với anh về chuyện hôn ước.
Câu nói của Song Kê có hàm ý muốn lật tẩy trò giả vờ giả vịt của Bạch Tiêu Phong, vì rõ ràng anh ta đã biết mục đích của cuộc hẹn.
- Chuyện của cô và anh trai tôi, nếu không giải quyết ổn thỏa thì đừng mơ đến hôn ước giữa chúng ta nữa.
Cô nghe mà chỉ thấy thật nực cười, cô đã bao giờ chấp nhận hôn ước này và xem anh ta là hôn phu. Ấy vậy mà Bạch Tiêu Phong cứ nói như thể cô rất tha thiết được thứ lỗi, trong khi cô chẳng làm gì sai cả.
- Bạch thiếu gia, tôi nghĩ cũng thấy lạ thật, điều kiện của anh tốt như vậy, thiếu gì các cô gái tốt hơn tôi để anh chọn lựa. Tại sao anh hà cớ phải kết hôn với tôi, ngay cả khi...
Nói đến điều này, cô cố gắng hạ thật thấp tông giọng để tránh người xung quanh nghe thấy:
- Ngay cả khi anh đã tận mắt nhìn thấy tôi và Bạch Chu Thần ở khách sạn.
Ánh mắt của cô ánh lên tia dò xét, sự tinh ranh, lém lỉnh cùng gương mặt quá đỗi yêu kiều của Song Kê khiến Bạch Tiêu Phong vừa tức vừa xao động. Tâm trí anh ta trở nên hỗn độn khi đối diện với một người con gái mang theo sức hút đặc biệt.
- Cô...
Tiêu Phong nhíu mày, nghiến răng cất lời, ngón tay giơ lên vừa định chỉ vào mặt cô nhưng rồi lại thu về. Câu hỏi của cô như một đòn chí mạng vào nội tâm rục rịch như đang có điều muốn che giấu của nhị thiếu gia họ Bạch.
Thay vì trả lời câu hỏi của cô, Tiêu Phong lại cố tình lảng tránh sang chuyện khác:
- Cô qua lại với anh trai của tôi từ khi nào? Tại sao cô biết rõ bản thân đã có hôn ước với tôi mà vẫn đến với anh ta?
Cô nở nụ cười, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, lời nói thốt ra vô cùng nhẹ nhàng:
- Bởi vì tôi thích Bạch Chu Thần, vô cùng thích anh ấy.
Lời lẽ tự tin cùng ánh mắt sáng rực của cô khi nhắc đến anh khiến Bạch Tiêu Phong lập tức phẫn nộ. Cuộc hẹn gặp hôm nay là để cô cầu xin anh ta tha thứ, nhưng lời xin lỗi vẫn chưa thấy đâu mà chỉ nghe Song Kê nhắc về Chu Thần, còn khẳng định cô rất thích anh. Thêm một lần nữa, Bạch Tiêu Phong cảm thấy anh ta đang bị cô xúc phạm.
- Cô dám ở trước mặt tôi nói thích Bạch Chu Thần. Thạch Song Kê, tôi nhắc lại lần nữa, nếu cô không mau chấm dứt mối quan hệ với anh ta thì tôi sẽ...
Cô thừa biết Bạch Tiêu Phong đang muốn lấy hôn sự ra uy hiếp, đáng tiếc thay đó lại chẳng phải điểm yếu của cô. Anh ta chỉ nghe theo sự sắp xếp từ phía mẹ ruột của Song Kê nên nào hay biết cô suy nghĩ hoàn toàn khác so với bà ta.
Không để anh ta nói hết câu, cô lạnh lùng chốt hạ, lời lẽ nhanh gọn, dứt khoát:
- Tất nhiên là tôi sẽ chấm dứt, ngay bây giờ, nhưng không phải với Bạch Chu Thần, mà là với anh.
Ngay khi Tiêu Phong đang ngơ ngác, chưa kịp hiểu rõ từng câu từng chữ cô vừa nói thì Song Kê đã lập tức tuyên bố:
- Tôi muốn HỦY HÔN!
Bạch Tiêu Phong tức đến run người, anh ta nắm chặt lòng bàn tay, tâm trí vẫn còn đang hoang mang vì cứ ngỡ mình đã nghe lầm. Ban đầu anh ta còn nghĩ đây là buổi hẹn xin lỗi, cô sẽ nài nỉ, hứa hẹn đủ điều để anh ta tha thứ, nào ngờ cô lại ban cho Tiêu Phong một cái tát khi chính cô là người đề nghị hủy hôn.
- Thạch Song Kê, cô... cô vì kẻ tàn phế kia mà hủy hôn với tôi? Anh ta thì có gì hơn tôi chứ? Một kẻ ngồi xe lăn cả đời thì chẳng thể khiến cô hạnh phúc được đâu. Rồi cô sẽ hối hận thôi.
Cô nở nụ cười nhếch môi, không ngần ngại phản biện:
- Anh không có quyền xúc phạm Chu Thần, anh nói anh ấy tàn phế, nhưng hãy nhìn những gì mà anh ấy đã và đang làm được xem, anh không thấy hổ thẹn sao?
Cô đứng dậy, nhẹ nhàng lấy trong giỏ xách ra một chiếc kính đen đeo vào, gia tăng thêm phần sang chảnh, quyền lực rồi nói tiếp:
- Còn nữa, tôi thấy anh chẳng hiểu gì về hai chữ hạnh phúc cả. Từ hôm nay, tôi chính thức hủy hôn với anh. Tạm biệt.
Song Kê ngẩng cao đầu, thẳng lưng đầy khí phách cao ngạo, hiên ngang bước đi. Trong khi Bạch Tiêu Phong đang vô cùng tức giận, hắn ta quát lớn khiến những vị khách ngồi xung quanh cũng phải giật mình mà đổ dồn sự chú ý về phía hắn.
- Thạch Song Kê, nếu sau này cô hối hận thì đừng mong cầu xin tôi tha thứ. Bây giờ cô đổi ý thì có lẽ vẫn còn kịp đó!
Bạch Tiêu Phong khiến cô nổi cả da gà, bởi lẽ anh ta cứ làm quá mọi chuyện như thể cô và anh ta đang yêu nhau. Trong khi đây chỉ là hôn ước của người lớn áp đặt chứ cô nào đồng ý hay thừa nhận anh ta là hôn phu của cô.
Nghe anh ta la hét ồn ào, những người xung quanh cứ dán chặt mắt lên người cô. Câu nói của Bạch Tiêu Phong kèm theo ánh nhìn hiếu kỳ, dò xét từ mọi người khiến Song Kê có cảm giác bản thân đang trở thành người phụ nữ tồi tệ, bỏ người yêu theo trai.
Cô tức giận nắm chặt lòng bàn tay, phút chốc Song Kê đã thi triển phép thuật, cô đọc thần chú để tất cả mọi người đang có mặt trong nhà hàng đều phải bất động.
Nào ngờ phép thuật của cô lại không phát huy tác dụng. Đúng lúc cô đang hoang mang tột cùng thì ngay trước mặt, cô nhìn thấy Bạch Chu Thần đang được trợ lý đẩy lướt ngang qua tầm mắt cô.