Chương 20: Anh trai đầu bảng thật không tệ
Lâm Tích Bạch kéo Tô Thính Ngôn trở lại.
“Đây, đây… chính là, cái anh trai bao đầu bảng kia?”
“Đúng vậy…”
“Cậu nhặt được bảo bối rồi, đẹp trai tới vậy, tớ còn tưởng là sắp lập ban nhạc debut thành siêu sao ấy chứ. Ôi chao, dáng mạo này, còn đẹp hơn cả siêu sao nữa, cậu… Ở club nào vậy?
Có điện thoại không, chia sẻ cái nào… Hình như tớ đã tìm được phương hướng tìm chồng tương lai của mình rồi.”
509 Bây giờ cô nàng không chỉ không nói Tô Thính Ngôn bị điên, mà còn điên trước cả cô nữa.
Tô Thính Ngôn liếc cô ấy một cái, đầy ra.
Lâm Tích Bạch cúi đầu nhìn Vương Tông Thịnh dưới đất.
“Hừ, đáng kiếp.”
“Vâng vâng vâng, tôi đáng kiếp, tôi đáng kiếp…”
Vương Tông Thịnh không dám vặc lại lấy một câu, dáng vẻ sợ hãi như là con là cháu.
Thái độ tốt đến nỗi Lâm Tích Bạch cũng phải ngạc nhiên.
Mấy phục vụ cạnh đó cũng đua nhau vuốt đuôi nịnh hót.
“Anh đây, cô đây xin chậm bước, để chúng tôi mở cửa…”
Lâm Tích Bạch dựng thẳng người, đi ra ngoài, nói với mấy người đó, “Lần sau đừng có mắt chó coi thường người nữa, biết chưa?”
“Vâng vâng, cô đây nói phải, đều do chúng tôi không tốt…”
Cả đám lau mồ hôi, sớm biết ở chốn kinh đô này hạng người nào cũng có, họ đã không nên chủ quan mà nhìn người thiển cần như vậy, suýt chút nữa đã đắc tội nhân vật, làm họ sợ chết mắt…
Mỏ cửa chiếc xe Rolls Royce, trên mặt Lâm Tích Bạch đầy vẻ khiếp sợ.
“Xa xỉ quá.” Lâm Tích Bạch kéo Tô Thính Ngôn nói, “Anh trai đầu bảng thần tiên gì đây.”
Tô Thính Ngôn muốn bịt miệng cô ấy lại.
Còn cả vẻ mặt sùng bái của cô nàng kia nữa, là có chuyện gì vậy?
Có là đầu bảng, thì cũng do cô bỏ tiền mời về, biết chưa hả?
Lâm Tích Bạch cười hơ hớ, nhìn chăm chăm gương mặt Lâm Nhứ, “Ờm, tôi là bạn tốt của Ngôn Ngôn, tên Lâm Tích Bạch.”
Lâm Nhứ nhìn bàn tay cô ấy đưa ra, không bắt tay.
Cười cười đáp, “Chào cô.”
Xưa nay anh không thích đụng chạm cơ thể với người khác, việc này rất nhiều người đều biết.
“Hì hì, cái xe này của anh thật không tệ, lần đầu tôi ngồi xe sang vậy đó, xem ra nghề này của các anh kiếm bộn ghê. Tôi muốn hỏi thử, đồng nghiệp của anh đó, có ai chưa kết hôn không, mặt mũi không cần đẹp trai như anh đâu, kém hơn anh tí cũng được…”
Chu Đỉnh quay sang nhìn Lâm Tích Bạch.
“Thưa cô, đồng nghiệp của anh nhà tôi, phần lớn đều có yêu cầu khá cao.”
Lâm Tích Bạch sửng sốt, nhìn Chu Đỉnh.
Tại sao lại cảm thấy được sự ghét bỏ dày đặc trên mặt tên trợ lý này nhỉ?
Chu Đỉnh đang ngồi trên ghế tài xế, không hề khách sáo, lập tức đạp chân ga.
Lâm Tích Bạch ngồi ghế phó lái suýt thì ngã ngửa.
“Anh, anh, trợ lý như anh làm ăn kiểu gì vậy!”
Chu Đỉnh nghĩ thầm trong bụng, tiên sinh nhà họ có địa vị thế nào, thu nhập hàng năm có thể dọa người ta sợ chết ngất ấy chứ.
Đồng nghiệp của anh, không phải đều là tầng lớp quản lý cấp cao của Lâm Vũ hay sao, đó đều là nhân tài ở chóp đỉnh, sao có thể vừa mắt cô ta?
Suốt đường đi, Tô Thính Ngôn vẫn luôn suy nghĩ về buỏi dạ tiệc sắp tới.
Đến nhà trọ rồi, mới cảm tháy chân rất khó chịu.
Hôm nay đi bộ nhiều quá, lòng bàn chân bị mài rách cả da.
Cô kêu lên một tiếng, về đến nhà là lập tức cởi giày.
Nhìn Lâm Nhứ kêu lên, “Nhanh lên, đau quá, đun cho tôi ít nước nóng, tôi phải ngâm chân tí đã, không thì gãy chân mát.”
Chu Đỉnh đứng sau nhìn thấy mà thật muốn giận điên.
Cô nàng gan to bằng trời này, còn dám lệnh tiên sinh nhà họ bưng nước rửa chân cho mình?
Song, khiến Chu Đỉnh trợn mắt há mồm là Lâm Nhứ lại như đã quen tay quen việc, nhanh nhẹn đi bưng một chậu nước về.
Chu Đỉnh kêu thảm thiết.
“Tiên sinh, để tôi làm!”
Lâm Nhứ ngẳng đầu, chậm rãi xắn tay áo.
“Cậu còn ở đây làm gì nữa?”
Chu Đỉnh đau lòng nhìn tiên sinh nhà mình.
“Tiên sinh, để tôi bưng nước giúp anh.”
Tô Thính Ngôn kêu lên đằng sau, “Người đâu rồi, Lâm Nhứ?”