Cô mở điện thoại lên thấy tin nhắn của Trần Dịch Quán từ 23 giờ 17 phút đêm qua. Cô cắn nhẹ môi theo thói quen, nhắn lại: "cưng biết thừa là tớ ngủ trước 23h mà!!!!".
Từ đâu, một người thiếu niên thanh tú xuất hiện, cất giọng điệu cưng chiều, ấm áp:
- Biết là vậy nên mới phục kích cậu từ sáng sớm đây này.
Thu Thiên rời mắt khỏi màn hình điện thoại, chân dài chạy nhanh về phía chàng trai, rúc mình và người cậu.
- Ôi cục cưng của tớ, sao lại đáng yêu thế chứ!
Trần Dịch Quán nhân cơ hội Thu Thiên sơ hở, thò đôi tay vào trong cổ áo cô. Cái lạnh buốt bất chợt đâm thẳng vào người khiến Thiên giật mình lùi ra. Gương mặt khả ái nhăn lại, dơ tay đánh vào người Dịch Quán.
- Cưng còn thế nữa là tớ giận đấy nhé.
Chàng trai thấy vẻ nghiêm túc của Thu Thiên cũng không tiếp tục đùa dai, vươn cánh tay thon dài kéo cô lại gần mình.
- Quán Quán xin lỗi bé yêu. Bé yêu đừng giận nữa mà.
Những sinh viên đi qua không khỏi than trời oán đất, vừa mới sáng sớm còn chưa ăn sáng đã phải ăn cẩu lương ngập mặt rồi sao. Nhưng họ không biết rằng, một màn tình cảm kia không phải giống như họ nghĩ, Thu Thiên cùng Dịch Quán là đôi chị em chính hiệu.
Khi Vũ Thu Thiên 17 tuổi, vì quá nghịch ngợm, theo những lũ bạn xấu đi phá trường phá lớp, gây ra một trận phong ba nên đã bị nhà trường kiểm điểm, trách phạt đồng thời gọi phụ huynh để trao đổi. Vũ gia toát mồ hôi ngôi trong phòng họp gần 2 tiếng đồng hồ nghe thầy cô giải trình rồi nêu hình phạt và biện pháp dạy dỗ con, nói chung lại hai tiếng ấy nói qua nói lại, nói một thôi một hồi nhưng đều chụm lại với đại ý là: Anh chị hãy cho cháu chuyển trường hoặc chúng tôi đuổi thẳng cổ. Vũ Thu Thuận nén giận, miệng vẫn dạ vâng, cười thân thiện nhưng trong lòng chỉ muốn đem Vũ Thu Thiên quay trở về trong cơ thể ông.
Về đến nhà, Vũ Thu Thiên chạy ba chân bốn cảnh một mạch lên phòng, tay run run mà khoá cửa. Lão Vũ máu dồn lên đỉnh đầu, cũng nhanh nhanh chóng chóng vào phòng làm việc lôi ra chiếc gậy bảo bối, hầm hố hướng về phía căn phòng đầu tiên trên lầu hai mà đi tới. Chu Hoàn bất lực nhìn hai bố con giao đấu, thầm thở dài rồi vào bếp nấu chè dưỡng nhan tẩm bổ. Khi bà ăn xong đã thấy chồng mặt mày đỏ gay, hơi thở gấp gáp liền nén lại nụ cười, nhìn vậy là biết lão già chẳng thể thắng được đứa con gái trời đánh của mình. Nói chính ra cũng là lỗi của Vũ Thu Thuận, ai kêu ông nhất định đặt tên con gái là Thiên, giờ thì nó đúng là ông giời của cái nhà này, không ai địch nổi.
Dù nỗi tức giận vẫn chưa nguôi ngoai nhưng làm cha làm mẹ, ai nỡ bỏ mặc con cái không quan tâm. Cả Vũ Thu Thuận và Chu Hoàn thảo luận một hồi, cả hai đều không muốn con gái dính vết nhơ trong học bạ, liền cấp tốc, nhanh chóng vận dụng mối quan hệ tìm cho Vũ Thu Thiên một ngôi trường mới. Mặc dù xa nhà hơn một chút nhưng chất lượng cũng không thua kém trường cũ của cô. Thu Thiên cứ thế bước sang một môi trường khác với ý nghĩ tiếp tục quậy phá. Nhưng người tính không bằng trời tính, học sinh của trường học này quá chi là nghiêm túc học hành, đừng nói là mấy đứa cá biệt như cô mà đến cả việc tìm được một học sinh tinh nghịch cũng chỉ như mò kim đáy bể, hoàn toàn không có. Mục tiêu đến trường duy nhất của những cô cậu học sinh kia là học, học và thi cử.
Cái môi trường quái quỷ ấy không phù hợp với Thu Thiên đã đành, cô còn bị nhưng học sinh ngoan kia kì thị, nói một cách nhẹ nhàng hơn là né tránh khi biết được lí do cô phải chuyển trường. Thời gian ấy Vũ Thu Thiên như cây non mới nhú khỏi mặt đất đã được tạo hoá ưu ái, tặng ngay cơn gió bão mạnh mẽ ập đến, quật qua quật lại đến toàn thân dập nát, tinh thần tan vỡ. Giữa lúc ấy, Trần Dịch Quán xuất hiện như vị thần từ thiên đàng đưa đôi tay tới cứu rỗi những mảnh linh hồn đang rạn vỡ của cô. Anh là người đầu tiên ngồi cùng bàn ăn với cô ở căng tin vào bữa trưa, người đầu tiên cùng cô trèo rào trốn học. Trần Dịch Quán trong Thu Thiên gắn liền với hai chữ "đầu tiên" và bao gồm cả thứ gọi là tình đầu đối với Dịch Quán. Người thiếu niên cùng cô tung hoành đã trở thành kỉ niệm thời thiếu nữ đầy đẹp đẽ, mộng mơ cho tới một ngày kia.
Hôm ấy là đỉnh điểm của không khí lạnh mùa đông, những giọt sương đông cứng, phủ lên những chiếc là như một lớp vỏ thủy tinh trong suốt. Ánh nắng mờ nhạt chiếu xuống, chạm vào những lớp vỏ ấy toả sáng lấp lánh. Đằng xa dưới một gốc cây, Vũ Thu Thiên tay nắm chặt bức thư tình thức suốt đêm hôm qua để viết, đi qua đi lại. Dù trời lạnh cóng nhưng bà tay của cô không ngừng tuôn mồ hôi, đôi môi bị căn tới mức đỏ ửng như muốn bật máu. Trần Dịch Quán đi ra từ phía phòng học, mái tóc bồng bềnh tung bay theo từng bước đi. Dáng người cậu gầy gầy, cao hơn Thu Thiên nửa cái đầu, vừa đi cậu vừa cười. Nụ cười như tia nắng mùa hạ, làm trái tim Vũ Thu Thiên muốn tan chảy. Nụ cười ấy cách cô gái ngày càng gần, ý cười càng đậm nét cho đến khi nhìn thấy mảnh giấy hồng phấn lấp ló trong đôi tay người thiếu nữ thì nhạt dần.
Đây không phải lần đầu tiên Trần Dịch Quán nhận được thư tình từ con gái nhưng cậu không nghĩ sẽ có một ngày Thu Thiên cũng giống như những cô gái khác. Cậu nhìn cô gái nhỏ nhắn, vùi mặt trong chiếc khăn quàng màu vàng nhạt, đôi tay cô vươn ra phía trước chìa là thư gửi gắm tâm tư của mình. Đôi mắt cậu ánh lên những tia nhìn phức tạp, bối rối có, đau lòng có, không nỡ có, kiên định cũng có. Trần Dịch Quán đón lấy lá thư, miệng ngập ngừng nói:.
Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
- Cậu thích tớ sao?
Vũ Thu Thiên không ngờ cậu sẽ hỏi thẳng thắn như vậy, hai má đỏ ửng ánh mắt lấp lánh, gật đầu
- Đúng vậy!
Quán thở dài một hơi, làn khói trắng từ miệng cậu bay ra rồi hoà tan theo sương gió.
- Nhưng mà...
Cậu ngừng một lúc, cố lựa những lời dễ nghe để cô gái nhỏ không bị tổn thương. Thu Thiên biết vậy liền nhanh nhảu cướp lời
- Cậu không cần thích tớ, từ chối cũng không sao cả.
Những lời nói ra nghèn nghẹn, cổ họng như bị chặn bởi một hòn đá, đau đớn biết bao. Trần Dịch Quán đưa tay lau đi những giọt nước trong suốt đang chực trào chảy ra nơi khoé mắt của Vũ Thu Thiên
- Không phải tớ không thích cậu. Là tớ không thích con gái...
Thu Thiên nghe xong lời cậu vừa nói, cả người đông cứng lại, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, cứ vậy mà nhìn chăm chăm vào khuôn mặt băng thanh ngọc khiết của người thiếu niên. Khi tỉnh táo lại, Thu Thiên không biết mình đã trở về nhà từ lúc nào và bằng cách nào. Tựa như trong đầu có một khoảng kí ức bị người ta lấy trộm mất.
Mối tình đầu vừa đẹp đẽ vừa bi hài của Thiên trở thành câu chuyện để ba mẹ cùng anh trai cười nhạo mỗi bữa ăn. Cô cũng chỉ biết cười trừ. Tuy cô không có cái kết trọn vẹn cùng Trần Dịch Quán nên duyên nam nữ nhưng lại có được cho mình một người chị em ấm áp, tình tế, xinh đẹp gắn bó, kề bên.