Đứng trước mặt biển xanh biếc vô tận, để cơn sóng từng đợt ôm lấy bàn chân mát lành mà Vũ Thu Thiên vẫn cứ ngỡ mình đang mơ. Anh khiến cô không thể đoán trước, luôn hành động một cách đột ngột. Có lẽ tiếng sóng đã thôi miên Vũ Thu Thiên để cô bỏ qua hành động bộc phát kia của anh.
Biển về chiều ngày càng vắng, dần dần trên bờ cát vàng nhẹ chỉ còn hai chiếc bóng chồng chéo lên nhau, có khi hoà quyện thành một. Bọn họ cứ lặng im mà sánh bước để nghe gió ngâm nga một giai điệu không tên. Khoảnh khắc này đây, sự tĩnh mịch bao trùm này có ý nghĩa hơn mọi lời nói ra, chỉ cần đôi ánh mắt vô tình bắt gặp đã đủ khiến họ thấy an tâm.
Bỗng chợt từ đằng xa vọng lại tiếng cười nói ồn ã, tiếng nhạc du dương mà tha thiết, lấp ló vài chiếc khăn trắng thi thoảng bay lên vì gió. Là một lễ cưới trên biển, Vũ Thu Thiên phấn kích muốn chạy lại gần thì bị Lã Lâm Phong giữ tay lại, xoay cô đối mặt với mình:
- Em đi đâu vậy?
Vũ Thu Thiên vừa nói vừa chỉ tay, gương mặt hớn hở như một đứa trẻ:
- Là đám cưới kìa, anh không thấy sao. Đẹp thật nhỉ?
Lã Lâm Phong theo hướng tay cô nhìn về lễ cưỡi, thật đơn sơ quá vậy có gì mà đẹp chứ:
- Em thích như thế sao?
- Ừm, lãng mạn mà. Ai chả thích chứ.
Lã Lâm Phong cười cười không đáp lại, cầm tay cô cùng đi về phía chiếc xe đang đỗ:
- Vậy bây giờ chúng ta về thưa chuyện với người lớn rồi làm thôi. Lễ cưới của chúng mình sẽ đẹp hơn như thế gấp trăm ngàn lần.
Vũ Thu Thiên lặng im, chỉ chăm chăm nhìn vào bờ vai rộng lớn của anh, nhìn sườn mặt ẩn hiện trong bóng tối. Khi thốt ra lời này, liệu anh có thật tâm vui vẻ và mong muốn như thế? Ha, cô suy nghĩ quá nhiều rồi, bọn họ chỉ là hôn nhân hợp đồng mà thôi, cô vẫn còn nhớ hình ảnh của anh khi đi bên cạnh tiểu minh tinh Xuân Hà. Mấy ngày nay anh đã làm cô ảo tưởng bọn họ thật sự là đôi uyên ương hạnh phúc, giờ Vũ Thu Thiên mới tỉnh táo nhắc nhở bản thân. Bản hợp đồng trong túi xách còn chưa ráo mực nữa kia. Cô thờ ơ đáp lại anh:
- Cần gì phải long trọng chứ, dù sao cũng chỉ có người thân của hai gia đình thôi mà. Còn chưa đến chục người nữa, anh lãng phí thế để làm gì?
- Đó là ngày quan trọng mà, tôi muốn nó sẽ thành kỉ niệm thật đẹp trong em.
- Lo gì chứ, khi hết hợp đồng có khi em còn lấy một người giàu hơn cả anh.
- Nhưng chắc chắn sẽ không đẹp bằng tôi đúng không?
Anh nói rồi quay người lại, dí sát khuôn mặt mình để cô thu trọn vào ánh mắt. Chắc chắn anh không phải người giàu nhất nhưng anh tự tin mình là người đẹp nhất trong số những người giàu. Vả lại, cũng chưa chắc cô có cơ hội để cùng người khác kết hôn.
Vũ Thu Thiên nhìn nụ cười đắc chí của anh, buông lời lạnh lùng:
- Anh tự tin thật đấy. Cũng chưa chắc đâu. Hứ!
- Thật mà, tôi sợ em mê nhan sắc này đến nghiện thôi.... Còn nữa, tôi cũng khoẻ lắm đấy.
Tên sói già này ngứa đòn rồi sao, biết trước anh ta tự luyến như vậy cô đã ghi âm lại để phát tán cho cả tập đoàn xem rồi. Anh chả giống mấy tổng tài lạnh lùng trong tiểu thuyết mà cô đọc khi xưa chút nào.
- Vô liêm sỉ. Nhanh, mau về thôi.
Trên đường về, chiếc xe chạy êm rũ khiến hai mắt Vũ Thu Thiên ngày càng nhíu vào, sau vài lần cố ép bản thân tỉnh táo nhưng vô ích, cô quyết định mặc kệ để mình chìm vào giấc ngủ. Lã Lâm Phong thi thoảng liếc mắt về phía cô, tay giảm tiếng nhạc nhỏ xuống rồi dứt khoát tắt hẳn. Trong không gian chật hẹp chỉ có tiếng điều hoà ru ru và tiếng thở đều đều của Vũ Thu Thiên. Lã Lâm Phong đưa tay lên xoa mặt, ngày hôm nay cười nhiều quá khiến cơ mặt mỏi nhừ. Mệt quá, anh thấy mình có lẽ nên đổi nghề trở thành diễn viên. Đóng kịch quan tâm chiều chuộng cô suốt mấy ngày liền mà anh tưởng đó là cảm xúc thật của mình. " Lã Lâm Phong mày nhập vai quá rồi đó", anh vừa lẩm nhẩm vừa cười khẩy.
Rồi nụ cười tắt anh nhìn người con gái đang say sưa ngủ không chút phòng bị, gương mặt Vũ Thu Thiên bây giờ không chút biểu cảm làm lộ rõ nét non nớt. Lã Lâm Phong ánh mắt phức tạp buông lời vu vơ:
- Xin lỗi.