Alle Becket nằm trên giường, tay và chân đều bị trói vào hai bên thành. Mảnh băng keo dán kín miệng khiến cô thở nhanh bằng mũi. Căn phòng nhỏ tối tăm làm cô rất lo lắng.
Bình tĩnh, cô tự nhủ.
Cô tập trung nghĩ về người cha của mình.
Thomas Peter Sagan.
Họ của hai người khác nhau nhờ vào một cuộc hôn nhân ngắn ngủi mà cô đã vào ba năm trước, chỉ ngay sau khi ông nội của cô, Abiram, qua đời. Tóm lại đó là một ý tưởng tồi tệ, nhất là khi tên chồng mới cưới quyết định rằng chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay cho phép hắn toàn quyền sử dụng thẻ tín dụng của cô.
Cuộc hôn nhân chấm dứt sau ba tháng. Vụ ly dị tốn thêm một tháng nữa. Trả dứt nợ tín dụng cần tới hai năm.
Nhưng cô đã vượt qua được.
Mẹ cô đã từng dạy rằng nợ nần người khác chẳng phải là một điều tốt đẹp. Cô luôn nghĩ rằng chính mẹ đã hình thành cho cô tính cách này. Có trời mới biết cô có thừa hưởng cái tính này từ cha hay không. Những kỉ niệm của cô về ông cũng chẳng hay ho gì cho lắm. Cô hiện hai mươi lăm tuổi và không thể nhớ nổi một lần ông nói với cô một lời yêu thương.
Tại sao mẹ lại cưới ông ấy?
Alle, cha mẹ yêu nhau khi còn trẻ và đã có nhiều năm hạnh phúc bên nhau trước khi những điều tồi tệ xảy ra. Cuộc sống vốn bình an lắm.
Phải đợi cho đến cuộc hôn nhân của chính mình cô mới hiểu được giá trị của hai chữ "bình an" đó. "Một sự rối loạn tột cùng" là cụm từ chính xác nhất đề miêu tả cuộc hôn nhân ngắn ngủi đó. Tất cả những gì mà cô lấy được chỉ là một cái họ mới, dù gì bất cứ họ nào cũng đều tốt hơn họ Sagan. Nhắc lại chuyện này chỉ tổ làm cô bực bội trong lòng. Nếu phải nhớ lại điều gì từ lần thất bại đó, chí ít hãy để cho người chồng cũ có dịp tạo nên những kỷ niệm đáng nhớ giữa hai người, đặc biệt là trong khoản sáu ngày vỏn vẹn ở đảo Turks và Caicos.
Cô thử độ chắc của khúc dây đang trói tay cô. Cơ bắp của cô đau nhức. Cô cố vùng vẫy với nút thắt và tìm một tư thế thoải mái hơn. Không khí lùa vào phòng qua chiếc cửa sổ để mở, nhưng mồ hôi vẫn lấm tấm trên chân mày của cô và lưng áo của cô ướt đẫm khi phải tiếp xúc quá lâu với tấm nệm. Một số thứ mùi khó ngửi còn phảng phất khiến cô tự hỏi ai đã từng nằm ở đây trước cả cô.
Cô không thích cái cảm giác bất lực khi phải đối mặt với hiểm cảnh của chính mình.
Vì vậy cô cố ép tâm trí mình nghĩ đến bà, người mẹ thân thương đã hết mực thương yêu cô và giúp cô giành được số điểm cần thiết để đỗ vào và tốt nghiệp đại học Brown. Lịch sử luôn là niềm say mê của cô, đặc biệt là châu Mỹ thời hậu Columbus, giai đoạn từ năm 1492 đến 1800 khi Châu Âu dùng quyền lực quân sự để đổ bộ lên Tân Thế giới.
Mẹ cô cũng thuộc dạng người tài giỏi, bà đã vượt qua nỗi đau sau cuộc ly dị và tìm được một người chồng mới. Ông ta là một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình, một người đàn ông tốt luôn biết quan tâm chăm sóc cả hai người, khác biệt một trăm tám chục độ so với cha cô.
Đó thật là một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
Nhưng hai năm trước một tay lái xe vô ý thức đang bị treo bằng đã vượt bảng dừng giao thông, tông chết mẹ của cô. Cô nhớ bà ấy lắm!
Ký ức về buổi đám tang hiện về rõ rệt trong tâm trí cô, nhờ vào sự xuất hiện đường đột của người cha ruột của cô.
"Cút ra ngoài! Mẹ tôi không muốn ông ở đây," cô hét đủ lớn cho tất cả mọi người đưa tang đều nghe thấy.
"Ba đến để nói lời tạm biệt."
"Ông đã làm điều đó khi ông vứt bỏ hai mẹ con tôi từ rất lâu rồi!"
"Con không hiểu được những gì ba đã làm đâu."
"Ông chỉ có một cơ hội duy nhất để nuôi dưỡng con cái. Làm một người chồng tốt. Một người cha mẫu mực. Ông đã phung phí nó. Giờ thì biến đi!"
Cô hồi tưởng lại khuôn mặt ông ta lúc đó. Nét mặt lãnh đạm vô cảm đó gần như che giấu mọi cảm xúc đằng sau nó. Khi còn bé cô luôn tự hỏi ông ta đang nghĩ gì.
Chẳng còn gì nữa. Vấn đề có gì đáng phải bận tâm đâu?
Cô lại cố thử kéo mạnh dây trói.
Nhưng thật ra, vấn đề đó lại rất đáng quan tâm đấy.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK