Đôi bàn tay to lớn đó chợt đặt lên đùi cậu, sờ nắn thật cẩn thận rồi dần chuyển hướng xuống đũng quần đang ướt sũng của cậu.
Eugene rùng mình thức dậy, cảm giác như ai đó vừa sờ soạng cơ thể mình, cậu kinh hãi nhìn quanh phòng; vẫn cuộn mình trong chăn.
"Gớm vãi..."- Eugene thốt lên, nheo mày đầy lo âu.
Rồi cậu cũng bước xuống giường thật thận trọng, tiến tới tủ đồ lấy quần áo mới rồi nhanh chóng thay vào. Xong xuôi, cậu bước vào trong nhà tắm, bắt đầu đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân, cuối cùng là chải chuốt cho mái tóc nâu sẫm tuyệt đẹp.
Chuẩn bị xong cho một ngày mới, Eugene bước xuống những bậc cầu thang, tiến vào căn bếp vắng lặng. Cậu ngó sơ qua trên bàn ăn và tủ lạnh- chả có gì cả; rồi cậu quay lưng đi, ra ngoài dạo chơi buổi sáng sớm.
Đang là 7 giờ sáng, với bầu trời xanh cao mát mẻ, vệt mây trắng lưa thưa như đang di chuyển, vui đùa theo cơn gió mát. Các tia nắng ấm từ Mặt trời chiếu xuyên qua những tầng mây, đổ bộ xuống mặt đường trước kia lạnh lẽo; giờ lại trở nên ấm áp lạ thường. Tiếc rằng bên ngoài chẳng có ai buồn hóng trời hóng mây, hai bên đường cũng vắng lặng không một chiếc ô tô đậu bên lề. Chỉ có sự im lặng, ảm đạm cứ ngày ngày bao trùm lấy khu Eugene sống, tạo nên cảm giác u ám, chán nản mỗi khi đặt chân đến đây.
Cậu trai trẻ quyết định dạo bộ tới những khu nhà ở gần phía ngoại ô hơn (-đúng là một thứ suy nghĩ điên khùng); coi như là đi dạo chơi cũng như tập thể dục cho buổi sớm nắng ấm này.
Suốt quãng đường đi, Eugene chẳng gặp được bạn bè hay người quen, chỉ thấy loáng thoáng vài bóng người lướt qua chẳng để lại được mấy ấn tượng. Eugene rẽ vào một lối đi nhỏ, có vẻ lối đi đó đã lâu không được tân trang sửa chữa; cũng chỉ là một mảnh đường đất chả ai thèm lót gạch. Dần vào sâu hơn, phía xa xa lấp ló những hàng cây cao với chân trời rộng lớn; chứ chả còn bóng dáng của những mái nhà cao tầng hiện đại. Có vẻ cậu trai trẻ đã vào đúng chỗ rồi. Những cửa tiệm tạp hóa hay sạp bán hàng ven đường dần xuất hiện nhiều hơn, chúng trông thô sơ và bình dân hơn so với những cửa hàng tiện lợi nơi Eugene sinh sống.
Cậu ta tiếp tục ung dung tiến vào sâu hơn, dạo quanh ngắm nhìn những ngôi nhà gạch mái đỏ vẻ cũ kỹ nhưng lại thân quen, gần gũi đến lạ thường. Xa xa kia còn có những căn trông cổ kính hơn càng thu hút ánh nhìn của Eugene.
Tí tách... tí tách...- những hạt mưa bắt đầu nhẹ rơi, từng hạt, từng hạt nhỏ nhẹ trút xuống, tạo nên cơn mưa rào lặng lẽ cho bầu không khí thêm tươi đẹp. Eugene đứng giữa làn đường hẹp, dang rộng hai cánh tay, mắt nhắm ngước mặt lên trời; hết mình tận hưởng cơn mưa này.
Đột nhiên, những tiếng bước chân nặng nề vang lên phía sau. Có người nào đó đến, họ chợt nắm lấy vai Eugene, cậu bất giác quay lại ngóng thì liền ăn ngay một cú tát thẳng vào mặt khi vẫn chưa kịp nhìn được mặt đối phương. Eugene nhanh chóng lùi ra xa, cậu tay che lấy mặt mình, đôi mắt mở căng tức giận đảo liên hồi điên cuồng tìm thủ phạm.
Hoá ra đó là thằng Clitus, nó với thân hình to béo, mái tóc xoăn tự nhiên rối bù che hết vầng trán, đôi mắt đen mất hồn đang điềm tĩnh nhìn cậu ta. Đôi môi mỏng của nó hơi bặm lại, có vẻ lo sợ ánh nhìn điên dại như một con chó đang xổng chuồng của Eugene.
"Thằng chó, đ*t mẹ, mày gan lắm, võ mồm là giỏi thôi chứ hèn hạ có dám thẳng mặt nói chuyện?"- thằng Clitus háu đá nói, vênh mặt lên, tiến sát lại gần Eugene.
"Sao, ăn một cú đã ngán rồi à? Giờ mày có chạy đằng trời cũng đéo thoát được. Tao kiểu gì cũng ép mày phải vứt cái tôi đó đi, quỳ xuống hầu hạ tao."- Clitus vênh váo nhìn Eugene đầy hả hê, nó lắc lắc cổ tay trông rất ngứa mắt.
Cậu trai trẻ vẫn bình tĩnh, giữ ánh nhìn điên cuồng nãy giờ, tay cậu vẫn che nửa mặt, đứng bất động trước thằng Clitus đang khiêu khích không ngừng.
"Sao thế, đang điên lắm mà? Hung lắm mà? Nhìn tao điên tiết ghê gớm lắm mà lại đơ người ra? Mày doạ ai nhể, có gan thì vung tay đấm tao đi này, này!"- Clitus tiến gần hơn tới chỗ Eugene, nó ngông mặt ra, miệng cười nhếch, tay chỉ vào giữa trán nó, cứ liên mồm chửi rủa khiêu khích.
"Hứ"- nó nhếch mép, "Biết ngay mà, mày sao dám-"
Eugene chợt đưa tay lên, nắm lấy một núm tóc rối bù của thằng Clitus; ngắt lời nó rồi giật tóc mạnh nó xuống, dùng lực đẩy thằng đó ra sau. Vì vẫn đang tự tin mà vênh váo, Clitus đã không chuẩn bị sẵn khi Eugene lại đột ngột ra tay.
Và với cái thân hình béo mập đó, Clitus kiểu gì cũng không đứng vững mà ngã bẹp xuống đất. Eugene biết thế liền dùng chân giáng một cú thật mạnh xuống bờ lưng Clitus. Cậu ta liên tiếp nghiền nát đống thịt bao bọc cơ thể nó, càng hăng máu hơn khi những tiếng rên la của thằng đó vang lên âm ỉ. Âm thanh của xương sườn vỡ nứt dần hoà trộn với tiếng bẹp xẹp của máu lẫn tiếng thét gào vô ích của thằng Clitus kia, xé toạc, xuyên qua những hạt mưa, những đám mây, như một con thú đang nổi cơn điên.
Eugene cuối cùng cũng chịu dừng lại. Cậu ngồi xổm xuống cạnh Clitus đang thở hổn hển và rên rỉ liên mồm. Cậu ta lại nắm chặt lấy mái tóc đen của nó một lần nữa; rồi kéo cả cái đầu tròn vo của nó lên, mở căng đôi mắt xanh biển đã không còn long lanh của mình, đối diện với thằng Clitus.
Song cậu từ từ thốt lên những câu chữ điềm tĩnh. "Mày nói lại tao xem nào, CHÓ RÁCH?"
Những giọt nước mắt bỗng từ khoé mắt Clitus chảy dài xuống, trộn lẫn với những hạt mưa đang mạnh bạo trút xuống hơn bao giờ hết. Đôi mắt nó đỏ hoe, mũi khịt khịt không ngừng thì chả phải đã khóc tới nơi rồi? Nó cúi gằm mặt, không nói một lời cũng không cựa quậy thêm nữa.
Eugene cười thầm, nắm chặt tóc Clitus thêm nữa, như thể muốn tự tay nhổ sạch đống đó ra. Rồi cậu kéo quả đầu nó lên cao, mạnh tay đập mặt nó xuống mặt đất; máu tươi từ đó mà tuôn ra be bét cả khuôn mặt béo mập của Clitus. Eugene liên tục lập lại hành động đó cho tới khi thằng Clitus như ngất lịm đi. Để cuối cùng chỉ còn tiếng máu tươi chảy ròng với những hạt mưa lại đang buồn bã trút xuống, nom đang chơi một bản nhạc buồn, đang khóc thay cho số phận của thằng Clitus khi nó đã đi quá xa, khi nó đã chọc điên một con chó dại.
Eugene cười khúc khích đầy thoả mãn, cậu đứng lên và ngóng mắt xuống vô cùng khinh miệt; biến thằng Clitus thành một cục rác hôi thối chính hiệu trong mắt mình. Cậu ta lại đưa chân lên, chà đạp cái bản mặt nát bét của thằng Clitus thêm một chút nữa, rồi giẫm lên mặt nó thật mạnh khiến máu tươi càng vương vãi nhiều hơn nữa. Eugene lòng hả hê, cười phá lên hệt tên thần kinh, gần như đã khoác lên vẻ khốn nạn của những tên bắt nạt cậu căm ghét khi trước. Nhưng Eugene chả nghĩ gì nhiều, cậu là nạn nhân, và thằng Clitus đáng bị như vậy- là luật nhân quả.
Cậu trước giờ đã bị thằng khốn đó và đám bạn của nó giày vò từ ngày này đến ngày khác. Nào là những lời nói thâm độc sỉ báng đến người mẹ không may phải làm tại lầu xanh của Eugene, và cả cái chết nhẫn tâm của cha cậu khi xưa. Bọn nó đôi lúc còn chế giễu đến cả Eugene, xem cậu là một con chó, một con chó sống dưới chân những bọn bắt nạt khốn khiếp đấy.
Rồi dần dần tất cả các thành viên trong lớp học của Eugene đều biết về gia đình cậu theo lời kể của Clitus. Nó bảo rằng, họ đều rất thảm hại...vài người thì vẫn nhân từ, bỏ qua hoàn cảnh mà vẫn giúp đỡ Eugene chữa lành tâm hồn. Và hầu như còn lại đều là những bọn chó chết. Chúng nó mỗi ngày đều trêu chọc Eugene, đôi lúc còn nắm lấy tóc cậu, đẩy cậu vào góc lớp và đánh đập cậu cho thoã mãn mỗi khi bọn nó tức giận, dù Eugene chẳng đả động gì đến chúng.
Tuy Eugene cũng đã nhiều lần báo với giáo viên nhưng họ cũng chỉ làm ngơ, và nói vu vơ vài câu "tôi sẽ xử lý bọn nó" và rồi cuối cùng cũng chỉ là những ánh nhìn khó chịu từ giáo viên khi Eugene nhắc lại vấn đề đó, số còn lại thì mất tăm sau vài ngày. Eugene thì lại bị đánh nhiều hơn khi đám bắt nạt biết được cậu dám đi mách lẻo giáo viên như thế.
Sau tất cả những thứ đó, đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn của Eugene về mọi người xung quanh. "Tất cả chỉ là những con chó rách."
"Tao chưa giết mày là hên rồi đó...thằng chó..."- Eugene thì thầm đầy cay nghiệt trong lúc đang lôi cái thân béo tròn của Clitus đến một nơi hoang vu, vắng lặng.
Đó là một cánh đồng xanh triền miền trải dài đến tận phía chân trời, nhưng có vẻ đã bị bỏ hoang từ lâu. Xung quanh cũng chỉ toàn là cây cỏ vô tri với một con đường mòn chả ai thèm bước đi trên đấy. Quả là một nơi thích hợp để giấu "người chưa chết".
Eugene lôi Clitus tới gần bờ mương, thẳng thừng giơ chân đạp nó xuống ruộng. Tiếng "tõm" vang lên dưới dòng nước đục ngầu, cho Eugene biết rằng giờ thằng đấy lặn mình trong nước bẩn rồi. Cậu trai trẻ tháo đôi giày đang nhuốm đầy máu của mình ra, tiến ra xa hơn phía ruộng đồng, rồi cúi xuống, dùng tay đào bới, xới mớ đất ruộng lên, tạo thành một chiếc lỗ vừa đủ sâu và rộng, đủ để Eugene cho đôi giày của mình vào đấy. Rồi dùng đất chôn nó xuống, song cậu đạp vài phát cho phần đất đó trông tự nhiên hơn, hoà lẫn vào đống đất xung quanh.
Xong xuôi, Eugene lặng lẽ quay đi trong cơn mưa vẫn còn chưa dứt, mặc xác thằng Clitus đang bị những đàn kiến chú ý đến; những con quạ đen kịt tiến tới mổ vào những vết thương hằn sâu Eugene vừa gây ra. Cậu đứng trên bờ mương, miệng cười tươi đầy thoả mãn, lòng cũng rạo rực mà khiến tâm trạng cậu nhẹ nhõm hơn hẳn. Eugene lấy điện thoại ra, chụp lại cơ thể to béo của thằng Clitus đang dơ dáy bùn bẩn, mặt nát bét ứa đầy máu tươi. Cậu lưu bức ảnh đấy vào máy, rồi mới bắt đầu ra về.
Eugene rùng mình thức dậy, cảm giác như ai đó vừa sờ soạng cơ thể mình, cậu kinh hãi nhìn quanh phòng; vẫn cuộn mình trong chăn.
"Gớm vãi..."- Eugene thốt lên, nheo mày đầy lo âu.
Rồi cậu cũng bước xuống giường thật thận trọng, tiến tới tủ đồ lấy quần áo mới rồi nhanh chóng thay vào. Xong xuôi, cậu bước vào trong nhà tắm, bắt đầu đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân, cuối cùng là chải chuốt cho mái tóc nâu sẫm tuyệt đẹp.
Chuẩn bị xong cho một ngày mới, Eugene bước xuống những bậc cầu thang, tiến vào căn bếp vắng lặng. Cậu ngó sơ qua trên bàn ăn và tủ lạnh- chả có gì cả; rồi cậu quay lưng đi, ra ngoài dạo chơi buổi sáng sớm.
Đang là 7 giờ sáng, với bầu trời xanh cao mát mẻ, vệt mây trắng lưa thưa như đang di chuyển, vui đùa theo cơn gió mát. Các tia nắng ấm từ Mặt trời chiếu xuyên qua những tầng mây, đổ bộ xuống mặt đường trước kia lạnh lẽo; giờ lại trở nên ấm áp lạ thường. Tiếc rằng bên ngoài chẳng có ai buồn hóng trời hóng mây, hai bên đường cũng vắng lặng không một chiếc ô tô đậu bên lề. Chỉ có sự im lặng, ảm đạm cứ ngày ngày bao trùm lấy khu Eugene sống, tạo nên cảm giác u ám, chán nản mỗi khi đặt chân đến đây.
Cậu trai trẻ quyết định dạo bộ tới những khu nhà ở gần phía ngoại ô hơn (-đúng là một thứ suy nghĩ điên khùng); coi như là đi dạo chơi cũng như tập thể dục cho buổi sớm nắng ấm này.
Suốt quãng đường đi, Eugene chẳng gặp được bạn bè hay người quen, chỉ thấy loáng thoáng vài bóng người lướt qua chẳng để lại được mấy ấn tượng. Eugene rẽ vào một lối đi nhỏ, có vẻ lối đi đó đã lâu không được tân trang sửa chữa; cũng chỉ là một mảnh đường đất chả ai thèm lót gạch. Dần vào sâu hơn, phía xa xa lấp ló những hàng cây cao với chân trời rộng lớn; chứ chả còn bóng dáng của những mái nhà cao tầng hiện đại. Có vẻ cậu trai trẻ đã vào đúng chỗ rồi. Những cửa tiệm tạp hóa hay sạp bán hàng ven đường dần xuất hiện nhiều hơn, chúng trông thô sơ và bình dân hơn so với những cửa hàng tiện lợi nơi Eugene sinh sống.
Cậu ta tiếp tục ung dung tiến vào sâu hơn, dạo quanh ngắm nhìn những ngôi nhà gạch mái đỏ vẻ cũ kỹ nhưng lại thân quen, gần gũi đến lạ thường. Xa xa kia còn có những căn trông cổ kính hơn càng thu hút ánh nhìn của Eugene.
Tí tách... tí tách...- những hạt mưa bắt đầu nhẹ rơi, từng hạt, từng hạt nhỏ nhẹ trút xuống, tạo nên cơn mưa rào lặng lẽ cho bầu không khí thêm tươi đẹp. Eugene đứng giữa làn đường hẹp, dang rộng hai cánh tay, mắt nhắm ngước mặt lên trời; hết mình tận hưởng cơn mưa này.
Đột nhiên, những tiếng bước chân nặng nề vang lên phía sau. Có người nào đó đến, họ chợt nắm lấy vai Eugene, cậu bất giác quay lại ngóng thì liền ăn ngay một cú tát thẳng vào mặt khi vẫn chưa kịp nhìn được mặt đối phương. Eugene nhanh chóng lùi ra xa, cậu tay che lấy mặt mình, đôi mắt mở căng tức giận đảo liên hồi điên cuồng tìm thủ phạm.
Hoá ra đó là thằng Clitus, nó với thân hình to béo, mái tóc xoăn tự nhiên rối bù che hết vầng trán, đôi mắt đen mất hồn đang điềm tĩnh nhìn cậu ta. Đôi môi mỏng của nó hơi bặm lại, có vẻ lo sợ ánh nhìn điên dại như một con chó đang xổng chuồng của Eugene.
"Thằng chó, đ*t mẹ, mày gan lắm, võ mồm là giỏi thôi chứ hèn hạ có dám thẳng mặt nói chuyện?"- thằng Clitus háu đá nói, vênh mặt lên, tiến sát lại gần Eugene.
"Sao, ăn một cú đã ngán rồi à? Giờ mày có chạy đằng trời cũng đéo thoát được. Tao kiểu gì cũng ép mày phải vứt cái tôi đó đi, quỳ xuống hầu hạ tao."- Clitus vênh váo nhìn Eugene đầy hả hê, nó lắc lắc cổ tay trông rất ngứa mắt.
Cậu trai trẻ vẫn bình tĩnh, giữ ánh nhìn điên cuồng nãy giờ, tay cậu vẫn che nửa mặt, đứng bất động trước thằng Clitus đang khiêu khích không ngừng.
"Sao thế, đang điên lắm mà? Hung lắm mà? Nhìn tao điên tiết ghê gớm lắm mà lại đơ người ra? Mày doạ ai nhể, có gan thì vung tay đấm tao đi này, này!"- Clitus tiến gần hơn tới chỗ Eugene, nó ngông mặt ra, miệng cười nhếch, tay chỉ vào giữa trán nó, cứ liên mồm chửi rủa khiêu khích.
"Hứ"- nó nhếch mép, "Biết ngay mà, mày sao dám-"
Eugene chợt đưa tay lên, nắm lấy một núm tóc rối bù của thằng Clitus; ngắt lời nó rồi giật tóc mạnh nó xuống, dùng lực đẩy thằng đó ra sau. Vì vẫn đang tự tin mà vênh váo, Clitus đã không chuẩn bị sẵn khi Eugene lại đột ngột ra tay.
Và với cái thân hình béo mập đó, Clitus kiểu gì cũng không đứng vững mà ngã bẹp xuống đất. Eugene biết thế liền dùng chân giáng một cú thật mạnh xuống bờ lưng Clitus. Cậu ta liên tiếp nghiền nát đống thịt bao bọc cơ thể nó, càng hăng máu hơn khi những tiếng rên la của thằng đó vang lên âm ỉ. Âm thanh của xương sườn vỡ nứt dần hoà trộn với tiếng bẹp xẹp của máu lẫn tiếng thét gào vô ích của thằng Clitus kia, xé toạc, xuyên qua những hạt mưa, những đám mây, như một con thú đang nổi cơn điên.
Eugene cuối cùng cũng chịu dừng lại. Cậu ngồi xổm xuống cạnh Clitus đang thở hổn hển và rên rỉ liên mồm. Cậu ta lại nắm chặt lấy mái tóc đen của nó một lần nữa; rồi kéo cả cái đầu tròn vo của nó lên, mở căng đôi mắt xanh biển đã không còn long lanh của mình, đối diện với thằng Clitus.
Song cậu từ từ thốt lên những câu chữ điềm tĩnh. "Mày nói lại tao xem nào, CHÓ RÁCH?"
Những giọt nước mắt bỗng từ khoé mắt Clitus chảy dài xuống, trộn lẫn với những hạt mưa đang mạnh bạo trút xuống hơn bao giờ hết. Đôi mắt nó đỏ hoe, mũi khịt khịt không ngừng thì chả phải đã khóc tới nơi rồi? Nó cúi gằm mặt, không nói một lời cũng không cựa quậy thêm nữa.
Eugene cười thầm, nắm chặt tóc Clitus thêm nữa, như thể muốn tự tay nhổ sạch đống đó ra. Rồi cậu kéo quả đầu nó lên cao, mạnh tay đập mặt nó xuống mặt đất; máu tươi từ đó mà tuôn ra be bét cả khuôn mặt béo mập của Clitus. Eugene liên tục lập lại hành động đó cho tới khi thằng Clitus như ngất lịm đi. Để cuối cùng chỉ còn tiếng máu tươi chảy ròng với những hạt mưa lại đang buồn bã trút xuống, nom đang chơi một bản nhạc buồn, đang khóc thay cho số phận của thằng Clitus khi nó đã đi quá xa, khi nó đã chọc điên một con chó dại.
Eugene cười khúc khích đầy thoả mãn, cậu đứng lên và ngóng mắt xuống vô cùng khinh miệt; biến thằng Clitus thành một cục rác hôi thối chính hiệu trong mắt mình. Cậu ta lại đưa chân lên, chà đạp cái bản mặt nát bét của thằng Clitus thêm một chút nữa, rồi giẫm lên mặt nó thật mạnh khiến máu tươi càng vương vãi nhiều hơn nữa. Eugene lòng hả hê, cười phá lên hệt tên thần kinh, gần như đã khoác lên vẻ khốn nạn của những tên bắt nạt cậu căm ghét khi trước. Nhưng Eugene chả nghĩ gì nhiều, cậu là nạn nhân, và thằng Clitus đáng bị như vậy- là luật nhân quả.
Cậu trước giờ đã bị thằng khốn đó và đám bạn của nó giày vò từ ngày này đến ngày khác. Nào là những lời nói thâm độc sỉ báng đến người mẹ không may phải làm tại lầu xanh của Eugene, và cả cái chết nhẫn tâm của cha cậu khi xưa. Bọn nó đôi lúc còn chế giễu đến cả Eugene, xem cậu là một con chó, một con chó sống dưới chân những bọn bắt nạt khốn khiếp đấy.
Rồi dần dần tất cả các thành viên trong lớp học của Eugene đều biết về gia đình cậu theo lời kể của Clitus. Nó bảo rằng, họ đều rất thảm hại...vài người thì vẫn nhân từ, bỏ qua hoàn cảnh mà vẫn giúp đỡ Eugene chữa lành tâm hồn. Và hầu như còn lại đều là những bọn chó chết. Chúng nó mỗi ngày đều trêu chọc Eugene, đôi lúc còn nắm lấy tóc cậu, đẩy cậu vào góc lớp và đánh đập cậu cho thoã mãn mỗi khi bọn nó tức giận, dù Eugene chẳng đả động gì đến chúng.
Tuy Eugene cũng đã nhiều lần báo với giáo viên nhưng họ cũng chỉ làm ngơ, và nói vu vơ vài câu "tôi sẽ xử lý bọn nó" và rồi cuối cùng cũng chỉ là những ánh nhìn khó chịu từ giáo viên khi Eugene nhắc lại vấn đề đó, số còn lại thì mất tăm sau vài ngày. Eugene thì lại bị đánh nhiều hơn khi đám bắt nạt biết được cậu dám đi mách lẻo giáo viên như thế.
Sau tất cả những thứ đó, đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn của Eugene về mọi người xung quanh. "Tất cả chỉ là những con chó rách."
"Tao chưa giết mày là hên rồi đó...thằng chó..."- Eugene thì thầm đầy cay nghiệt trong lúc đang lôi cái thân béo tròn của Clitus đến một nơi hoang vu, vắng lặng.
Đó là một cánh đồng xanh triền miền trải dài đến tận phía chân trời, nhưng có vẻ đã bị bỏ hoang từ lâu. Xung quanh cũng chỉ toàn là cây cỏ vô tri với một con đường mòn chả ai thèm bước đi trên đấy. Quả là một nơi thích hợp để giấu "người chưa chết".
Eugene lôi Clitus tới gần bờ mương, thẳng thừng giơ chân đạp nó xuống ruộng. Tiếng "tõm" vang lên dưới dòng nước đục ngầu, cho Eugene biết rằng giờ thằng đấy lặn mình trong nước bẩn rồi. Cậu trai trẻ tháo đôi giày đang nhuốm đầy máu của mình ra, tiến ra xa hơn phía ruộng đồng, rồi cúi xuống, dùng tay đào bới, xới mớ đất ruộng lên, tạo thành một chiếc lỗ vừa đủ sâu và rộng, đủ để Eugene cho đôi giày của mình vào đấy. Rồi dùng đất chôn nó xuống, song cậu đạp vài phát cho phần đất đó trông tự nhiên hơn, hoà lẫn vào đống đất xung quanh.
Xong xuôi, Eugene lặng lẽ quay đi trong cơn mưa vẫn còn chưa dứt, mặc xác thằng Clitus đang bị những đàn kiến chú ý đến; những con quạ đen kịt tiến tới mổ vào những vết thương hằn sâu Eugene vừa gây ra. Cậu đứng trên bờ mương, miệng cười tươi đầy thoả mãn, lòng cũng rạo rực mà khiến tâm trạng cậu nhẹ nhõm hơn hẳn. Eugene lấy điện thoại ra, chụp lại cơ thể to béo của thằng Clitus đang dơ dáy bùn bẩn, mặt nát bét ứa đầy máu tươi. Cậu lưu bức ảnh đấy vào máy, rồi mới bắt đầu ra về.