Mục lục
Truyện Ẩn Long - Trần Viễn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha ha, đây là bằng chứng, chứng minh anh đã ngoại tình với người phụ nữ khác. Đến lúc đó, cho dù anh có chấp nhận hay không, thì chị tôi vẫn có thể ly hôn với anh được!”

Cầm theo chiếc máy ảnh trong tay, Tiêu Lộ Lộ lộ ra nụ cười cực kỳ đắc ý. Đồng thời, cô còn hướng về phía Trần Viễn cười to không ngừng.

Trong khi đó, Trần Viễn lúc này cũng kịp thời phản ứng lại. Anh vội vàng đem người phụ nữ trần truồng đang đè ở trên người mình đẩy ra. Sau đó, anh dùng một loại ánh mắt như muốn giết người, nhìn chằm chằm về phía Tiêu Lộ Lộ.

“Thì ra, hai chị em cô cố tình tìm cách để hãm hại tôi. Tốt, rất tốt! Chuyện này, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các người đâu!”

Nói dứt lời, Trần Viễn không một chút do dự, trực tiếp đẩy cửa bước ra ngoài. Mà người phụ nữ vừa mới vồ vập lao vào anh, lúc này cũng đem chăn cuộn lên trên người. Sau đó, cô ta nhìn về phía Tiêu Lộ Lộ, lộ ra nụ cười thoải mái.

“Thế nào? Chị diễn như vậy, có đạt yêu cầu hay không?”

Thế nhưng, nụ cười trên mặt của Tiêu Lộ Lộ lúc này lại đột nhiên tắt ngấm. Cô dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, nhìn lấy người phụ nữ ở phía đối diện.

“Chuyện này, tuyệt đối không nên để cho chị tôi phát hiện ra. Còn nữa, số tiền lần này tôi đưa cho chị, chị cũng không được tiết lộ ra với ai. Chị hiểu rõ chưa?”

“Ừ, biết rồi. Em càng lúc càng giống hệt như chị em, suốt ngày chỉ biết lải nhải bên tai của chị, chán muốn chết.” . Truyện Xuyên Không

“Hừ, đây chỉ là tôi muốn tốt cho chị mà thôi. Chị nên biết rõ, tính khí của chị tôi sẽ như thế nào rồi.”

“Biết, biết! Câu này em đã nhắc đi nhắc lại không dưới mười lần rồi. Nhưng mà, việc đã xong rồi. Có phải, em cũng nên thanh toán nốt số tiền còn lại cho chị hay không?”

Vừa nói, người phụ nữ đang ngồi đối diện với Tiêu Lộ Lộ vừa ngửa tay đưa ra trước mặt của cô.

“Hm!”

Mặc dù trong lòng hiện ra được sự khinh thường, nhưng Tiêu Lộ Lộ cũng chỉ hừ lên một tiếng. Sau đó, cô cẩn thận đem máy ảnh kiểm tra qua một lần. Sau khi xác định hoàn toàn không có sai sót gì. Lúc này, cô mới chuyển tiền, thanh toán cho đối phương. Đến cuối cùng, trong ánh mắt của Tiêu Lộ Lộ, nhanh chóng hiện ra dáng vẻ tràn đầy hưng phấn.

“Chị, phần khó khăn nhất em đã giúp chị giải quyết xong rồi. Những chuyện còn lại, chỉ cần chị chịu đồng ý, thì việc ly hôn sẽ không có bất kỳ trở ngại gì nữa.”

Lúc này, sau khi từ trong khách sạn đi ra ngoài, vẻ mặt của Trần Viễn tỏ ra cực kỳ tức giận. Anh không hề nghĩ đến, Tiêu Hân Hân vì muốn ly hôn với mình, lại dám bày ra cái trò bỉ ổi như vậy. Nhưng ngay lúc anh định lái xe trở về chỗ làm, thì lúc này tiếng chuông điện thoại lại đột ngột vang lên.

Vừa nhìn thấy phía trên màn hình hiện thị ra số điện thoại của Tiêu Hân Hân, sắc mặt của Trần Viễn càng thêm trở nên âm trầm. Anh không một chút chậm trễ, trực tiếp mở ra loa ngoài lên nghe.

“Cô làm vậy là có ý gì? Nếu cô thật sự muốn ly hôn với tôi, thì cô có thể trực tiếp đến tìm tôi để nói chuyện, cũng không cần thiết phải làm ra mấy cái trò hèn hạ, vô sỉ như vậy? Điều đó, chỉ khiến cho tôi cảm thấy khinh bỉ cô hơn mà thôi!”

Phía bên kia điện thoại, nghe được tiếng mắng chửi xối xả của Trần Viễn, âm thanh của Tiêu Hân Hân không khỏi ngừng lại một lúc. Đợi cho Trần Viễn hoàn toàn phát tiết hết lửa giận trong lòng. Lúc này, giọng nói lạnh nhạt của Tiêu Hân Hân mới chậm rãi vang lên

“Anh đã nói xong chưa?”

Lúc này, trong lòng Trần Viễn vẫn còn chưa kịp nguôi giận. Nghe được thái độ của Tiêu Hân Hân như vậy, anh càng tỏ ra nổi nóng. Chỉ có điều, lần này Tiêu Hân Hân không để cho anh có cơ hội được phát tiết, mà cô đã mở miệng ra nói trước.

“Tôi không biết vì sao anh lại nổi giận như vậy. Nhưng mà, tôi gọi điện thoại đến cho anh là có việc quan trọng, muốn anh tự mình đi xử lý. Thế nên, tốt hơn hết là anh hãy nghe cho rõ những gì tôi nói. Sau đó, anh có thể tiếp tục nói đến chuyện của mình.”

“Việc gì?”

Mặc dù trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng nghe Tiêu Hân Hân nói đến như vậy, Trần Viễn chỉ có thể cố gắng giằng xuống cơn giận. Sau đó, anh đáp lại bằng một câu hỏi cộc lốc.

“Anh còn nhớ ông chủ Bách lần trước bị anh đánh ở nhà hàng chứ? Bên phía công ty của tôi đang có một vụ làm ăn rất quan trọng với ông ta. Nhưng mà, sau khi bị anh đánh xong, ông ta đã rất nổi giận. Thế nên, phía công ty của ông ta đã từ chối hợp tác với công ty của tôi. Bây giờ, tôi muốn anh đến công ty của ông ta để nói lời xin lỗi. Tôi không cần biết anh dùng bất kỳ hình thức gì, chỉ cần hợp đồng lần này được ký kết hoàn tất, tôi sẽ bỏ qua chuyện phá hủy danh tiếng của nhà hàng cho anh. Ngược lại, nếu như việc này thất bại, thì tiền chữa bệnh của em gái anh tôi sẽ ngưng cấp. Phần còn lại, tùy anh quyết định!”

Đột nhiên nghe Tiêu Hân Hân nhắc đến chuyện này, hơn nữa còn dùng tiền chữa bệnh cho em gái anh làm uy hiếp, trong lòng Trần Viễn càng thêm nổi giận. Nhưng suy nghĩ một hồi, anh cũng không có cách nào từ chối được yêu cầu của Tiêu Hân Hân. Thế nên, Trần Viễn đã dùng giọng điệu hết sức chán ghét, để đáp lại cô.

“Được rồi, chuyện này tôi sẽ đáp ứng với cô. Nhưng mà, chuyện xảy ra vừa rồi tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Cô dám giở trò bỉ ổi, vô sỉ như vậy để đối phó với tôi. Vậy thì, chuyện ly hôn của chúng ta, cô nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Đáp lại câu trả lời của Trần Viễn, vẫn là một hồi im lặng của Tiêu Hân Hân. Sau một lúc khá lâu, âm thanh của cô mới lần nữa vang lên.

“Mặc dù tôi không biết là đã có chuyện gì xảy ra với anh. Nhưng từ trước đến nay tôi chưa từng dùng đến phương pháp bỉ ổi nào để đối phó với anh. Thế nên, anh có tin tôi hay không thì tùy anh. Còn việc ly hôn của chúng ta, tôi sẽ tự có quyết định của riêng mình. Cho dù anh có đồng ý hay không, việc này cũng không phải do anh quyết định là được.”

“Hừ, vậy thì tôi sẽ chóng mắt lên chờ xem. Đến khi đó, tôi cũng muốn biết bộ mặt thật của cô là như thế nào?”

Nói xong, tắt máy. Lúc này, ở trong văn phòng làm việc của mình, ánh mắt của Tiêu Hân Hân trở nne vô cùng sắc lạnh, chăm chú nhìn về phía em gái của mình.

“Em vừa nói cái gì? Em nói anh ta ra ngoài lăng nhăng với người phụ nữ khác, hơn nữa còn để cho em bắt được. Em muốn dùng những bằng chứng này, để cho anh ta ly hôn với chị?”

Đứng trước mặt của Tiêu Hân Hân lúc này, chính là em gái của cô, Tiêu Lộ Lộ. Hơn nữa, trên tay của Tiêu Lộ Lộ còn cầm theo một cái máy ảnh, bộ dáng cực kỳ tức giận.

“Đúng như vậy! Chị nghĩ xem, chị em là người thế nào? Anh ta là người ra sao? Vậy mà, anh ta lại dám lén lút trốn chị ra ngoài, sau đó làm ra cái chuyện tán tận lương tâm như vậy. Chị hai, chị lần này nhất định phải ly hôn với anh ta. Dựa vào những thứ bằng chứng trong tay của em. Cho dù anh ta từ chối ly hôn, thì tòa án cũng sẽ giúp chị ly hôn với anh ta.”

“Im miệng!”

Trong khi lời nói của Tiêu Lộ Lộ còn chưa có kết thúc, sắc mặt của Tiêu Hân Hân lúc này đã lạnh lùng đến mức đáng sợ. Cô phẫn nộ quát lên một tiếng, để âm thanh của Tiêu Lộ Lộ trở nên nín bặt.

“Chưa có sự đồng ý của chị, ai cho phép em làm ra chuyện như vậy? Em có biết, vừa rồi anh ta đã mắng chị như thế nào không? Anh ta nói chị là đồ vô liêm sĩ, không có thể diện.”

“Chị hai… chị đang nói cái gì vậy? Anh… anh ta tại sao lại dám mắng chị?”

Đột nhiên bị Tiêu Hân Hân mắng cho một trận, vẻ mặt của Tiêu Lộ Lộ không khỏi lộ ra mấy phần mơ hồ. Ngay sau đó, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Hân Hân lần nữa nhìn đến. Đến lúc này, Tiêu Lộ Lộ cuối cùng cũng nhìn ra được, chuyện của mình đã bị Tiêu Hân Hân phát hiện ra.

Thế nhưng, trong lòng của Tiêu Lộ Lộ không cho rằng sai. Ngược lại, cô còn tỏ ra đắc ý, cầm lấy máy ảnh đặt ở trước mặt của Tiêu Hân Hân, kích động nói ra.

“Chị hai, chị không cần để ý đến tên phế vật đó nữa. Có được những bằng chứng này, cho dù hắn có muốn hay không, thì việc ly hôn vẫn có thể được tòa án quyết định.”

“Im ngay!”

Trong lúc phẫn nộ, Tiêu Hân Hân lại quát lên một tiếng. Sau đó, cô dùng ánh mắt tràn đầy nghiêm nghị, nhìn lấy em gái của mình.

“Lộ Lộ, chị nhắc lại với em thêm một lần. Chuyện của chị, chị có thể tự mình giải quyết được, em không cần phải tự mình xen vào, rõ chưa?”

Thấy bộ dáng của Tiêu Hân Hân tức giận như vậy, lần này Tiêu Lộ Lộ cũng không dám làm càn, chỉ có thể cúi gục đầu xuống, thấp giọng đáp lại.

“Dạ, em biết rồi!”

Thế nhưng, trong lòng của Tiêu Lộ Lộ đối với Trần Viễn càng sinh ra chán ghét. Từ trước đến giờ, Tiêu Hân Hân cũng không hề quát mắng cô nhiều như vậy. Nhưng mấy hôm nay, vì tên phế vật đó, mà Tiêu Hân Hân đã mắng cô rất nhiều lần.

Thấy vẻ mặt thất vọng của em gái, trong lòng của Tiêu Hân Hân cũng chỉ có thể thở dài. Cô cũng không biết rõ, trong lòng em gái của mình đang nghĩ gì. Hơi suy nghĩ một chút, Tiêu Hân Hân cầm lấy máy ảnh từ trong tay của Tiêu Lộ Lộ. Sau đó, cô hơi nhẹ giọng nói ra.

“Được rồi, chuyện của chị chị có thể tự giải quyết được. Còn em, sau này cũng không nên làm ra mấy trò đó nữa. Nếu như để cho cha biết được, ông ấy nhất định sẽ không vui.”

Nghe nhắc đến người cha mỗi năm chỉ gặp được có vài lần, trong lòng của Tiêu Lộ Lộ bỗng dưng có chút giật mình. Ngay sau đó, Tiêu Lộ Lộ cũng rời khỏi công ty của Tiêu Hân Hân.

Mà lúc này, Trần Viễn đã theo lời của Tiêu Hân Hân, đi đến công ty Bách Gia, gặp mặt ông chủ Bách nói lời xin lỗi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK