Nhưng lại bị Vương Đông Quân ngăn cản.
Tuy Trương Hùng e dè thế lực của Dương Kỳ, nhưng hắn lại càng không biết người trước mặt chính là người thừa kế lực lượng của Dương Kỳ.
"Mày là đứa nào mà dám cản tao?"
Vẻ mặt Vương Đông Quân bình tĩnh trả lời.
"Tôi không quan tâm anh muốn bắt ai, nhưng cô ấy thì anh không được động vào!"
Trương Hùng cười khằng khặc.
"Mày là cái thá gì?"
"Tôi là người mà anh không thể đụng vào!"
Vương Đông Quân nói một cách nghiêm túc.
Những lời này làm cho mọi người nghi vấn, nghĩ thầm không lẽ thằng nhóc này không biết suy nghĩ?
Trương Hùng tức giận.
"Ở thành phố Hoa Hình này còn có ai mà tao không đụng được hả? Nhóc con, mày chọc tức tao thành công rồi đấy! Hôm nay tao sẽ chơi cô bé này trước mặt mày!"
Nói xong gã lập tức giơ tay bắt Hạ Niệm Chân.
Hạ Niệm Chân đối mặt với tình huống này đã sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Trong lúc nguy cấp, Vương Đông Quân cầm chai bia trên bàn nện vào ót của Trương Hùng.
Bịch!
Chai bia vỡ toang, Trương Hùng kêu lên, ngã xuống đất, máu sau ót chảy ròng ròng!
Vương Đông Quân đứng thẳng như cây!
Tình huống này làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây choáng váng, giống như vừa gặp ma.
Vương Đông Quân dám đánh Trương Hùng?
Anh không muốn sống nữa hả?
Trương Hùng và đám đàn em cũng không kịp phản ứng.
Cao Cảnh Bình là người duy nhất chạy ra, chỉ tay vào Vương Đông Quân chửi. "Vương Đông Quân, đồ ngu, thằng nhóc mày muốn chết thì cũng đừng lôi tụi tao theo!"
Hứa Kỳ sợ hãi nhanh chóng vạch rõ ranh giới.
"Chuyện này không liên quan tới tôi, các người muốn làm gì thì tìm một mình Vương Đông Quân thôi!"
Lý Hải Quỳnh cũng hung hăng gào thét.
"Vương Đông Quân, mày với con đĩ Hà Niệm Chân có chết cũng không yên đâu! Tiêu đời rồi, lần này tiêu đời rồi! Hu hu..."
Thậm chí các bạn học nữ cũng hung hăng oán trách.
Trách Vương Đông Quân đã làm mọi chuyện tồi tệ hơn!
Chỉ có Hạ Niệm Chân là cảm kích, nhưng vừa căng thẳng vừa sợ hãi nói với anh.
"Đừng đứng đó nữa, anh mau chạy đi!"
Vương Đông Quân tự tin cười một tiếng.
"Anh nói rồi, Anh là người mà họ không thể đụng nổi!"
Trương Hùng đúng là một gã lăn lộn ngoài đời, vừa mới bị đánh bằng chai bia như vậy, bây giờ đã có thể đứng lên.
Gã lau máu trên cái đầu trọc lóc của mình, giống như phát điên, ra lệnh cho mấy đứa em.
"Đánh gãy chân nó cho tao!"
Một đám người vén tay áo lên chạy tới.
Rầm rầm!
Đột nhiên, cánh cửa lại bị đá văng!
Một đám người xôn xao bước vào.
Khoảng ba bốn mươi người, hùng hổ khí thế.
Người cầm đầu cao to, cái trán rộng đổ mồ hôi lạnh, dáng vẻ vội vã.
Chính là Mạc Huy cùng Dương Kỳ.
Mạc Huy nhận tin nhắn của Vương Đông Quân, đã cùng Dương Kỳ xuất hiện.
Mà sự có mặt của bọn họ khiến cho gương mặt của những người có mặt ở đây ngẩn ra, không nói nên lời.
Tại sao loại người như anh đại lại đến đây?
Chẳng lẽ là vì Vương Đông Quân?
Nghĩ tới đây, các bạn học nghiến răng tức giận, một mình Trương Hùng cũng đủ phiền phức rồi, bây giờ tới Dương Kỳ cũng xuất hiện ở đây.
Chuyện này đều do đồ ăn hại Vương Đông Quân quá xui xẻo.
Trương Hùng nhìn thấy Dương Kỳ, vội bước lên một bước, kể khổ.
"Anh Dương, anh tới thật đúng lúc, lúc nãy thằng nhãi này vừa cầm chai bia đập vào đầu em. Đúng là không biết trời cao đất dày, coi trời bằng vung, đã không còn coi những người lớn như chúng ta ra gì nữa rồi!"
Nhưng gã tuyệt đối không ngờ, gã vừa nói xong, Dương Kỳ đã cầm chai bia trên bàn lên nện vào đầu mình.
Choang một tiếng!
Trương Hùng bị đánh nằm xuống đất, ôm đầu rên.
"Anh Dương, sao… sao anh lại đánh em?"
Đàn em của Trương Hùng cũng ngẩn người, không dám chạy lại đỡ.
Dương Kỳ chính là vị thần trong lòng mọi người trong giới giang hồ của Hoa Hình, không ai không nghe theo.
"Im miệng cho tao!"
Dương Kỳ trầm giọng quát.
Trương Hùng cố gắng chịu đau không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Trực giác nói cho gã biết, hôm nay sợ là bản thân mình đã gặp phải rắc rối lớn rồi...
Dương Kỳ chạy đến trước mặt Vương Đông Quân, vẻ mặt cung kính nói.
"Vương thiếu, em tới rồi!"
"Ừm, tốt lắm!"
Vương Đông Quân vỗ vai Dương Kỳ.
Thật ra từ lúc Trương Hùng đạp cửa bước vào, Vương Đông Quân đã đoán được sẽ có chuyện lớn, cho nên trước tiên cứ nhắn tin cho Mạc Huy, kêu anh ta đến đây.
Lần này Mạc Huy đưa Dương Kỳ đến rất đúng lúc!
Dương Kỳ được khen ngợi nên thở phào nhẹ nhõm, nhanh trí đứng ra phía sau Vương Đông Quân.
Cảnh tượng này khiến các bạn học kinh ngạc không ngớt.
Dương Kỳ lại đánh Trương Hùng.
Anh ta còn gọi Vương Đông Quân là Vương thiếu.
Sao hai người họ quen nhau?
Chuyện này không thể nào!
Không thể chấp nhận được!
Chắc chắn là có gì đó mờ ám ở đây!
Cao Cảnh Bình lập tức nảy sinh nghi ngờ.
"Vương Đông Quân, mày lại giả thần giả quỷ gì vậy? Chắc chắn là mày dùng tiền thuê đám người này tới để diễn kịch, thừa cơ hội ức hiếp chúng tao có phải không?"
Lúc này, các bạn học đều nhận ra, bắt đầu chửi rủa Vương Đông Quân.
Nhất là mấy tên nam nhân, ai cũng tranh thủ cơ hội để phỉ báng Vương Đông Quân.
Không phải họ không dám phản kháng, mà là đã mắc bẫy của Vương Đông Quân.
Con mẹ mày Vương Đông Quân!
Mấy bạn học nữ nhất là Giai Diễm Tinh cũng càng ngày càng ghét anh.
"Vương Đông Quân, hành động của anh thật kinh tởm!"
"Tôi sẽ báo cảnh sát về hành vi của cậu. Đồ cặn bã!"