“Hạ Bân Úy nói muốn em phụ trách dự án.”
Giọng nói của anh lúc này dịu dàng hơn nhiều.
“Vậy sao? Thật tốt!”
Hạ Niệm Chân vô cùng vui sướng.
Dù sao đây là dự án lớn, được phụ trách không chỉ có tiền, mà còn sẽ nâng tầm tên tuổi bản thân.
Một đường sự nghiệp sau này cũng sẽ rộng mở hơn.
“Hạ gia kia không phải muốn đá em đi sao? Em có cần vui vẻ vậy không?”
Vương Đông Quân nhìn vợ mình, có chút bất đắc dĩ.
“Nhưng mà…”
“Chẳng phải em nói muốn đi họp lớp sao? Nên chuẩn bị rồi, dù sao Hạ gia sẽ tới tận nơi nhờ em, không phải là ra lệnh như vậy.”
Anh kiên quyết nói.
“Dù sao kia là dự án của bạn anh, Mạc Huy cũng nói qua, chỉ cần là em, ông ta sẽ hợp tác, dù là ở đâu?”
Ý này là gì?
Chính là không cần biết cô đại diện Hạ gia hay công ty con kia của cô, hay chỉ cá nhân cô.
Mạc Huy sẽ chỉ hợp tác với cô.
Nghe vậy, Hạ Niệm Chân có chút sững sờ tại chỗ.
“Vậy thì tốt quá…”
Giọng nói của cô có chút nhỏ lại như không tin vào sự thật.
“Cảm ơn anh, dù sao chuyện lần này cũng nhờ vào quan hệ của anh… Lần này nghe anh đi.”
Nói đến đây cô hơi cúi đầu.
Suy cho cùng ở bao năm như vậy, dù cô lãnh đạm, lạnh nhạt cũng không thể nào nói là không có tình cảm gì.
Xem như lần này nghe theo anh!
Tiệc họp lớp kia Hạ Niệm Chân có chút bài xích, không hề muốn đi.
Chỉ là…
Bước ra kinh doanh cần mối quan hệ rộng rãi.
Mà công ty cô sau này cũng cần nguồn vốn.
Đi họp lớp hay dự các buổi tiệc xã giao cũng xem như cần thiết với cô.
“Em chuẩn bị. Anh ra ngoài xe chờ em.”
Nói xong Vương Đông Quân ra ngoài, cảm thấy hôm nay trời thật đẹp.
Rất nhanh!
Hạ Niệm Chân đã chuẩn bị xong, phải nói rằng danh hiệu đệ nhất mỹ nhân thành phố Hoa Hình quả là không sai.
Cô xinh đẹp tới mức làm cho mọi thứ như muốn dừng lại.
“Đi thôi.”
Thấy ánh mắt Vương Đông Quân nhìn mình, cô hơi đỏ mặt.
Bọn họ một đường thuận lợi tới buổi họp lớp, mặc kệ cái dự án gì kia.
Cũng không quan tâm cha con Hạ Bân Úy lúc này lòng còn nóng hơn lửa.
“Tới rồi! Em chờ tôi một chút, tôi đi đỗ xe.”
Để Hạ Niệm Chân ở cửa khách sạn, anh nhanh chóng đánh xe tới bãi đậu xe.
Vương Đông Quân vừa ra khỏi xe, đứng trước bãi đậu xe của khách sạn, đột nhiên có một chiếc xe BMW màu trắng lao tới.
Anh lập tức né sang một bên.
Suýt chút nữa đã bị tông trúng.
Chiếc BMW màu trắng dừng lạ, một người phụ nữ mặc một chiếc váy xẻ tà, đeo kính râm bước xuống.
Dáng người cô ta không tồi.
Nhìn cũng trạc tuổi Hạ Niệm Chân.
Vương Đông Quân còn chưa kịp nối gì đối phương đã chỉ vào anh mà mắng: "Con mẹ nó, anh không có mắt hả? Làm hỏng xe tôi, anh có đền nổi không?"
Vẻ mặt Vương Đông Quân tỏ ra vô tội.
"Làm ơn đi, do cô đột nhiên xông tới suýt chút nữa tông trúng tôi đó."
Cô gái đeo kính râm nói năng không chút kiêng dè, lại càng quá đáng hơn
"Tôi đi như thế đó, anh quản được chắc? Trái lại càng nhìn anh không giống người tốt lành gì, không phải là cố tình giả vờ bị đụng để ăn vạ đúng không?"
Vương Đông Quân phải cố gắng kiềm lại nặn ra nụ cười.
"Chúng ta có thể xem lại hộp đen trong xe cô, cũng có thể kiểm tra lại camera, nếu tôi giả vờ bị, tôi sẽ đền tiền cho cô!"
Đối phương nhìn Vương Đông Quân từ trên xuống dưới, tức giận nói tiếp.
"Vừa nhìn đã thấy anh là loại người nghèo rớt mồng tơi, có bán thân cũng không đền nổi đâu!"
Vương Đông Quân quay lại nhìn chiếc BMW màu trắng, nhiều lắm cũng vài tỷ.
Đúng là có thể bồi thường!
"Chúng ta cứ xem lại nhật kí trong hộp đen hoặc camera thì sẽ biết!"
Ánh mắt của cô gái kia hơi hoảng loạn, nhìn đồng hồ trên tay, mất kiên nhẫn nói với Vương Đông Quân.
"Đồ xúi quẩy! Tôi còn phải dự một bữa tiệc, cũng xem như tôi đại nhân đại lượng không muốn so đo với anh, hừ..."
Nói xong cũng không thèm quay đầu lại, đi vào khách sạn.
Vương Đông Quân đứng đó cười khổ.
Rõ ràng là biết mình sai nên mới không dám làm gì.
Vậy mà vẫn mạnh miệng.
Đây cũng là chuyện nhỏ, Vương Đông Quân cũng không muốn để tâm.
Anh đi đến trước khách sạn, Hạ Niệm Chân đang chờ anh ở sảnh chờ.
Lúc anh đi định đi qua thì lại nhìn thấy cô gái mang kính râm lúc nãy đang gọi cho ai đó, nói cô ta đã tới, mau cho người ra đón.
Nói xong lập tức cúp máy.
Nhìn thấy Vương Đông Quân đứng bên cạnh, cô ta cau mày khinh thường nói.
"Anh cũng tới đây? Xứng sao?"
Vương Đông Quân liếc mắt.
"Tôi tới đây dự tiệc!"
Vẻ mặt của cô gái đeo kính râm không tin, chế giễu.
"Nhìn xem đây là chỗ nào? Loại người nghèo kiết xác như anh mà cũng vào đây được? Đồ quê mùa!"
Nói xong, cô ta nhắc nhở nhân viên lễ tân.
“Các người làm việc cẩn thận, có những kẻ giả vờ vào đây dự tiệc, lại một thân nghèo hèn thế kia… Ngộ nhỡ lát nữa trà trộn vào khách sạn ăn cắp đồ thì lại khổ."
Hai nhân viên quan sát Vương Đông Quân, đúng là quần áo rẻ tiền, vì vậy lớn tiếng quát.
"Cút đi chỗ khác, đừng vào khách sạn!"