Mục lục
Âm Hôn Lúc Nửa Đêm - Mộ Hi Ngôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Mẹ ——”

Tiếng gọi lo lắng ầm ĩ của Bạch Diễm truyền đến, cuối cùng biến mất không thấy.

Tôi dẫm đến trên lưng Linh Lung đuổi theo về phía Bạch Diễm rời đi, Mặc Hàn cũng không để ý đến Quân Chi, đuổi theo một phía với tôi.

Quân Chi thấy nhất thời không thể gây khó dễ cho hắn, đơn giản từ bỏ hắn, bay thẳng đến tấn công tôi.

Hắn xuống tay tàn nhẫn quyết không để lối thoát, tôi thật vất vả sắp đuổi theo, rồi lại bị hắn đánh rớt. Mắt thấy sẽ rơi xuống đất với Linh Lung, Hắc Kỳ Lân của Mặc Hàn kịp thời đỡ được chúng tôi.

Quân chi lại muốn công đến, Mặc Hàn thấy tôi gặp nguy hiểm, lập tức đến trợ chiến, đâm một kiếm xuyên qua ngực của Quân Chi.

“Quân Chi!” Tôi kinh hãi, trường kiếm kia đâm vào ngực lại không có máu tươi chảy ra.

Tôi đang muốn tiến lên đỡ lấy hắn, Mặc Hàn ý thức được cái gì đó, xoay người rời đi, đuổi theo về phía Bạch Diễm biến mất.

Mà cơ thể của Quân Chi trước mặt tôi lắc lư, lại như mặt nước nổi lên gợn sóng, ngay sau đó biến mất không thấy.

Hắn là phân thân!

Vậy Quân Chi chân chính đâu?

Tôi vừa đuổi theo Mặc Hàn vừa tra xét, thấy một thế công mạnh mẽ ở sau lưng Mặc Hàn tấn công hắn, tôi không chút nghĩ ngợi ra tay, kiếm thế kia đánh lên trời, Mặc Hàn ý thức được tình huống phía sau không ổn, lập tức cũng lo liệu kiếm thế kia.

Quân Chi chân chính từ phía dưới bóng đêm vọt tới, cơ thể của hắn như mũi tên rời cung, thế như chẻ tre vọt tới, rất rõ ràng là nhằm vào tôi.

Mặc Hàn sợ tôi có nguy hiểm, quay người lại bảo vệ ở trước người tôi, cơ thể của Quân Chi bỗng nhiên thay đổi một cái, một đầu chìm vào bên trong lốc xoáy sắp hợp nhau kia, như biến mất không thấy.

Đồng thời, biến mất còn có lốc xoáy kia.

Không trung lại khôi phục đen nhánh như trước lần nữa, Mặc Hàn không cam lòng tiếp tục đuổi theo lên trên, lại cái gì cũng không có.

“Bọn họ đi đâu?” Tôi hỏi Mặc Hàn.

Ánh mắt hắn tràn đầy lo lắng và tức giận: “Dị giới, trừ Minh giới ra bất kì một thế giới gì cũng đều có khả năng.”

Khốn nạn! Dẫn riêng Bạch Diễm tới nơi này, chính là vì lợi dụng tình huống đặc thù nơi này rời khỏi Minh giới!

Chúng tôi đứng ở dưới không trung, đối diện nhau lại không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng, vẫn tôi chịu đựng lòng quặn đau mở miệng: “Vừa rồi em đã nhìn thấy Bạch Diễm… Nó không bị thương…”

“Ừ…” Mặc Hàn đáp lời, mạnh mẽ ôm tôi vào trong lòng, ôm chặt lại: “Nó sẽ không có việc gì… Chúng ta sẽ tìm nó trở về! Nhất định tìm nó về!”

“Vâng…” Tôi hít sâu một cái, cưỡng ép mình trấn định xuống, nói tình huống mình mới vừa gặp mặt Bạch Diễm cho Mặc Hàn, đồng thời nói: “Vừa rồi dẫn Bạch Diễm đi, không phải là Quân Chi. Là một người khác, có phải chính là người hôm nay lẻn vào Minh giới hay không?”

“Tám chín phần mười là vậy.” Mặc Hàn nói; “Người nọ cố tình che dấu mặt, Mộ Nhi, có lẽ là người chúng ta đã gặp qua.”

“Sẽ là ai?” Tôi đếm kỹ từng người mình quen biết, có năng lực và mục đích tới Minh Cung đoạt người, gần như không có.

Mặc Hàn cũng không nghĩ ra kết quả, chỉ có thể mang theo tôi về Minh Cung trước.

Mặc Uyên và Lăng Tuyền Ki không thu hoạch được gì, nhìn thấy chúng tôi, Mặc Uyên càng là tự trách: “Ca… Tẩu tử… Thật xin lỗi… Ta…”

“Bạch Diễm bị mang đi dị giới.” Mặc Hàn hiển nhiên là có chút tức Mặc Uyên dễ dàng trúng kế, lườm Mặc Uyên chặn ngang những lời nói tự trách đó của hắn: “Người bắt đi hắn có thể quen biết chúng ta, ngươi phái các đôi mắt giới mật thám đều phóng lượng chút!”

“Ta lập tức đi phân phó!” Mặc Uyên thấy Mặc Hàn không có gì lại muốn phân phó, mới xoay người rời đi.

Tôi hiểu rõ, sở dĩ hắn đuổi theo người nọ ra ngoài, cũng là vì Bạch Diễm. Thử nghĩ, một người có thể ở Minh Cung né tránh cảm ứng của hắn, sao Mặc Uyên có thể yên tâm để hắn ở bên ngoài loạn dạo.


Chỉ là không nghĩ tới, điệu hổ ly sơn của đối phương dứt khoát như vậy.

Nói đến điệu hổ ly sơn, tôi đột nhiên có một cái ý tưởng, tôi và Mặc Hàn sở dĩ sẽ rời khỏi Minh Cung là bởi vì Cơ Tử Đồng.

Nếu, Cơ Tử Đồng xuất hiện cũng là tác dụng này thì sao…

Tôi không tự chủ được đánh cái rùng mình, như cũng chỉ có như vậy, mới có thể giải thích vì sao sau khi Cơ Tử Đồng bị trọng thương, ở trong ngắn hạn không chỉ vết thương khỏi, pháp lực còn tăng mạnh.

—— Có cao nhân giúp đỡ!

“Mặc Hàn, em muốn đến Động Thiên Phúc Địa một chuyến.” Tôi nói.

Mặc Hàn không phải rất hiểu rõ ý đồ của tôi, nhưng Bạch Diễm không ở Minh giới, chúng tôi thật sự đi ra ngoài tìm hắn tương đối tốt.

Ngồi ở trên lưng Hắc Kỳ Lân, tôi nói ý nghĩ của tôi cho Mặc Hàn.

Mặc Hàn không phải rất xác định: “Nếu Cơ Tử Đồng thật sự là một quân cờ dùng để điều chúng ta đi, đối phương không nhất định có thể suy đoán đến ta sẽ ném nàng vào Oán Quỷ Hạp. Nếu ta giết chết ngay tại chỗ, cũng sẽ không có những phiền não này!”

Mặc Hàn nói tràn đầy ảo não và tự trách.

Tôi lại lờ mờ cảm giác mình đoán không sai, nếu không, ai có thể giúp Cơ Tử Đồng chữa khỏi thương thế. Còn khiến nàng có năng lực giả trang Lăng Tuyền Ki lẻn vào Minh Cung.

Chỉ sợ, ngay cả chính nàng cũng không biết mình chỉ là một quân cờ, còn muốn đi mật thất lấy xác chết của mình về.

Một ngày xác chết của nàng ta sớm muốn công kích tôi kia, đã bị Mặc Hàn thiêu sạch sẽ.

Hơn nữa, lúc ấy Mặc Uyên trở về chỉ do ngoài ý muốn, là sau khi Lăng Tuyền Ki phát hiện Cơ Tử Đồng, để người đi thông báo cho hắn.

Lăng Tuyền Ki muốn giết Cơ Tử Đồng từ lâu, nhưng cố kỵ quan hệ của nàng và Mặc Hàn, vẫn luôn không dám xuống tay, chỉ muốn Mặc Uyên xuống tay.

Mà nếu lúc ấy Mặc Uyên không trở về, tôi và Mặc Hàn còn ở Minh Cung, giết Cơ Tử Đồng, người nọ cũng có thể dùng thủ đoạn đồng dạng dẫn Mặc Hàn ra ngoài.

Cuối cùng người nọ từ trước mặt tôi cướp Bạch Diễm đi, cho tôi một loại cảm giác kỳ quái. Rõ ràng tôi cảm thấy hắn rất quen thuộc, nhưng lại rất rõ ràng mình hẳn là không quen biết người này!

Hắn đến tột cùng là ai!

Cướp đi Bạch Diễm đến tột cùng là mục đích gì!

Có lẽ là quá lo lắng cho Bạch Diễm, tôi lại nhấc lên hy vọng lời lúc ấy của nó nói với tôi.

“Mặc Hàn, lúc ấy Bạch Diễm nói với em, người bắt đi hắn nói là vì tốt cho hắn, có thể là thật sự hay không?” Tôi cảm thấy tôi hỏi ra như vậy, quả thật là rất ngu xuẩn.

Mặc Hàn muốn trấn an tôi, nhưng cũng làm không đến lừa mình dối người, trầm mặc một hồi lâu, hắn mới hạ giọng nói: “Bạch Diễm ở bên người chúng ta với hắn mới là tốt nhất!”

Lòng tôi đau xót.

Hắn cầm tay của tôi, tôi biết hắn cũng rất lo lắng, tôi không thể lại gây ra thêm bất kì phiền toái gì nhiễu loạn cho Mặc Hàn, chỉ có thể cưỡng ép mình trấn định lại.

Có lẽ là sợ tôi quá lo lắng, trên đường đi Động Thiên Phúc Địa, Mặc Hàn thừa dịp tôi không chú ý, làm cho tôi chú hôn mê để tôi ngủ.

“Mặc Hàn…” Tôi chống đỡ buồn ngủ: “Anh không cần như vậy… Tuy Bạch Diễm không thấy, lòng em loạn như ma… Nhưng, em sẽ kiên cường… Không thể luôn cái gì cũng đều để anh một mình gánh vác… Chúng ta là người một nhà…”

Đôi mắt thâm thúy của Mặc Hàn chấn động một chút, cuối cùng vẫn nhìn tôi nhẹ nhàng đặt xuống một cái hôn: “Cho dù chuyện gì, một mình ta tới gánh vác là đủ rồi, nàng và Bạch Diễm nên hưởng phúc.”

Đây là Mặc Hàn của tôi…

Mơ màng ngủ thiếp đi, cho dù trong lúc ngủ mơ, trong đầu tôi vẫn đều là hình ảnh của Bạch Diễm.

Từng tiếng gọi tôi vui vẻ của hắn lại bỗng nhiên biến mất ở trước mắt tôi, tôi vạn phần nôn nóng tìm kiếm, phát hiện hắn chỉ là chơi trò trốn tìm với tôi, trốn ở sau một thân cây.

Tìm được hắn, lúc muốn bế hắn lên, Bạch Diễm lại chợt biến mất.

Một giấc mộng, lặp đi lặp lại tìm và tìm được, khóc và cười qua lại.

Cuối cùng, vẫn là Mặc Hàn đánh thức tôi.

“Gặp ác mộng?” Mặc Hàn đau lòng nhìn tôi.

Tôi gật đầu, nhớ tới gương mặt nhỏ cười rực rỡ của Bạch Diễm trong mơ kia, lại nghĩ đến hiện tại, vạn phần khó chịu.

Sợ Mặc Hàn nghe tên Bạch Diễm cũng càng thêm khó chịu theo, tôi cũng không nói với hắn.

Ai ngờ, Mặc Hàn lại nói: “Chúng ta sẽ tìm Bạch Diễm về.”

Tôi cả kinh, hắn bất đắc dĩ nói: “Lúc nàng ngủ vẫn luôn gọi tên Bạch Diễm.” Hắn có chút tự trách: “Vốn định để nàng ngủ nghỉ ngơi một lát cho dễ chịu chút, lại không nghĩ rằng hoàn toàn ngược lại.”



“Hắn sẽ không có việc gì, anh lợi hại như vậy, dù người nọ muốn xuống tay với Bạch Diễm, cũng nên ngẫm lại Minh giới sẽ không chịu để yên!” Tôi trấn an Mặc Hàn, cũng trấn an mình.

Khi nói chuyện, đã tới Động Thiên Phúc Địa, trải qua một hồi biến đổi lớn kia, linh khí nơi này không còn nồng đậm như lúc trước.

Trừ mặt cỏ gần cây ngô đồng vẫn màu xanh lá ra, nơi khác trên cơ bản đều bị thiên lôi hủy diệt, khắp nơi đều có cây cối bị đốt trọi, trong không khí còn tàn lưu một mùi cháy khét.

Thủ vệ chính là hai con Cự Tê Điểu, thấy tôi tới, rất kích động hành lễ với tôi: “Đại tiểu thư! Cô gia!”

“Khổng Tuyên đâu?” Tôi trực tiếp hỏi.

“Tôn thượng ở trên cây ngô đồng xử lý tạp vật.”

Tôi và Mặc Hàn trực tiếp đi vào phòng của Khổng Tuyên, một mình hắn đang phiền muộn ngồi ở mép giường, nhìn rừng rậm sau cây ngô đồng kia bị hủy, thở dài liên tiếp.

Thấy tôi tới vẻ mặt ủ rũ cụp đuôi kia của hắn lại biến mất vô tung vô ảnh, nhiệt tình đi lên đón: “Đồng Đồng, thương thế tối chưa?”

Tôi gật đầu, Khổng Tuyên lại nhìn Mặc Hàn, thấy hắn không có việc gì, cũng rất vui vẻ.

“Đúng rồi, Bạch Diễm đâu? Sao không dẫn tiểu ngoại sanh của ta đến đây?” Hắn tò mò vòng tới phía sau tôi và Mặc Hàn, giọng nói kia hơi có chút hoài nghi tôi và Mặc Hàn là cố ý giấu Bạch Diễm đi.

Tôi khó chịu nói không ra lời, Mặc Hàn cũng trầm mặc.

Rốt cuộc Khổng Tuyên ý thức được chuyện không thích hợp: “Bạch Diễm… Làm sao vậy?”

Tôi dịch ánh mắtđi, Mặc Hàn mới thấp giọng nói: “Bị người bắt đi.”

“Cái gì!” Khổng Tuyên kinh hãi: “Ai làm!”

Mặc Hàn nói ngắn gọn mọi chuyện cho Khổng Tuyên, Khổng Tuyên lập tức đi ra ngoài phát tin tức cho vũ tộc các giới, để cho bọn họ có một manh mối nào thì tới thông báo cho hắn.

Chờ hắn trở về, tôi hỏi mục đích chủ yếu tới lần này: “Sau khi chúng ta rời đi, Cơ Tử Đồng đi đâu, hoặc là nói, cô ta là bị ai mang đi, anh biết không?”

Khổng Tuyên mờ mịt lắc đầu: “Cái này ta lại không rõ ràng lắm, lúc ấy ta vội vàng đi xem thương thế của ca ta, lúc sau lại vội vàng việc trong tộc, thật đúng là không chú ý tới nàng, làm sao vậy?”

Tôi nói hoài nghi của mình, đồng thời hỏi: “Thương thế của Đại Bàng thế nào?”

“Chờ ấp ra rồi nuôi mấy ngày là có thể khôi phục, muội tử đừng lo lắng.” Khổng Tuyên ý bảo tôi yên tâm.

Hắn tinh tế suy nghĩ lời tôi nói, tuy có chút tiếc hận với Cơ Tử Đồng chết, nhưng nàng muốn hại tôi và Bạch Diễm, Khổng Tuyên cũng không nói cái gì.

Xuyên qua cửa sổ Khổng Tuyên vừa mới đứng, rất rõ ràng có thể nhìn thấy cấm địa sau cây ngô đồng. Rừng rậm vốn xanh um tươi tốt, hiện tại không có một ngọn cỏ.

Ở chỗ này ngốc cũng không phải chuyện, trừ Minh giới và nơi này ra, còn có rất rất nhiều thế giới nhỏ Người nọ mang theo Bạch Diễm đi rồi, đến tột cùng là đi nơi nào!

Bỗng nhiên, ta cảm giác cấm địa bên kia có thứ gì đó đang nhảy lên, tôi nhìn qua, không biết có phải hoa mắt hay không, lại thấy được một ánh sáng đỏ.

“Anh thấy được không?” Tôi hỏi Mặc Hàn.

Mặc Hàn mờ mịt: “Nhìn thấy cái gì?”

“Một ánh sáng đỏ, cho em cảm giác rất quen thuộc.” Tôi lại nói không nên lời là loại quen thuộc nào.

Quay đầu lại đi hỏi Khổng Tuyên, sắc mặt Khổng Tuyên lại ngưng trọng: “Xác thật có cái gì…”

“Chúng ta đi xem.” Không biết vì sao, tôi lại cảm giác đồ vật nơi đó, dường như là một bộ phận của thân thể tôi.

Mặc Hàn mang theo tôi đi ra ngoài, Khổng Tuyên cũng đi theo phía sau, hỏi tôi: “Đồng Đồng, ngay từ đầu hồn phách muội đã ngưng thật như vậy sao?”

Cái này tôi ngược lại không rõ ràng lắm, rốt cuộc hiện tại hồn phách của tôi ngưng thật, cũng là Mặc Hàn đi bước một giúp tôi dưỡng lên.

Chỉ có thể nhìn về phía Mặc Hàn: “Khi anh mới gặp em, hồn phách ngưng thật sao?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn tinh tế tự hỏi, nói: “Chỉ có thể nói là giống nhau, giống người bình thường.” Hắn nhìn về phía Khổng Tuyên: “Máu từ trái tim thành hồn phách, không nên như người thường như vậy.”

Hắn như là có chút hoài nghi Khổng Tuyên nói tôi là máu trái tim của Hoàng Ngạo Tình.

Sắc mặt Khổng Tuyên lại trầm trọng: “Tâm đầu huyết biến mất nhiều năm, ở trong khẳng định xảy ra biến cố gì đó.”

Khi nói chuyện, đã tới nơi tôi có cảm ứng, vừa lúc là nơi xuất hiện Oán Quỷ Hạp và Hàn Uyên lần trước.

Dấu vết Mặc Hàn dẫn Hàn Uyên ra để lại ở chỗ này, trong đó một khe rãnh sâu không thấy đáy tung hoành. Bên cạnh, chính là thi thể nhảy ra từ Oán Quỷ Hạp.

Bị mặt trời chiếu vào, oán khí trên thi thể biến mất, đều biến thành bạch cốt, vẫn là làm người ta cảm thấy âm trầm đáng sợ.

“Mộ Nhi, xác định là nơi này sao?” Mặc Hàn tỉ mỉ kiểm tra bên này, cái gì cũng đều không phát hiện ra.

Tôi xác định, hơn nữa, tôi cảm giác đồ vật cảm ứng được kia, đang lấy một loại tốc độ cực kỳ quỷ dị bay về phía tôi.

Dưới chân truyền đến tiếng “Tạp lạp tạp lạp”, tôi lui về sau hai bước, lại phát hiện nơi dưới chân bị đốt thành đất khô cằn, lại xuất hiện nứt nẻ kỳ quái.

Từng dòng quỷ khí từ bên trong lan ra, Mặc Hàn che chở cho tôi rời đi, chỉ thấy tôi vốn đứng ở nơi nứt ra một khe hở to.

Cảm nhận được nơi đó truyền ra hơi thở, tôi không thể tưởng tượng nhìn phía Mặc Hàn: “Oán Quỷ Hạp?”

Mặc Hàn cũng khiếp sợ, đồng thời đề phòng ngẩng đầu nhìn bầu trời, lo lắng là Thiên Đạo Hồng Hoang lại đột kích lần nữa.

Nhưng mà, không trung trừ âm u ra, cũng không có hơi thở của Hồng Hoang.

Vết nứt dưới chân còn đang không ngừng mở rộng, Mặc Hàn mang theo tôi bay lên, thật đúng là Oán Quỷ Hạp, chính là nơi lần trước chúng tôi giết chết Cơ Tử Đồng.

Chẳng lẽ Cơ Tử Đồng không chết?

Cái ý tưởng này chợt lóe qua ở trong đầu tôi, bên trong oán khí tận trời, hơi thở hư ảo của Cơ Tử Đồng chợt lóe qua.

Tôi và Mặc Hàn đều là cả kinh, hắn bảo Khổng Tuyên nhìn tôi, tự mình lao xuống Oán Quỷ Hạp.

Các oán quỷ thấy có người rối rít đi ra ngoài muốn bao vây Mặc Hàn, lại bị quỷ khí hộ thể của Mặc Hàn bắn bay toàn bộ.

Hắn xông thẳng đến nới hơi thở kia xuất hiện, một ánh sáng màu đỏ tinh mịn hiện lên ở nơi đó.

Mặc Hàn duỗi tay dùng quỷ khí của mình bao xung quanh màu đỏ kia, ánh sáng màu đỏ thuận theo ngưng tụ ở trong tay hắn, vây thành một bộ dáng sợi len.

Hơi thở kia, chính là phát ra từ nơi này.

Xác nhận không có gì để sót, Mặc Hàn lui trở lại bên người tôi.

Tim tôi đập thình thịch, cảm ứng với một đoàn màu đỏ trong lòng bàn tay của Mặc Hàn kia, theo bản năng muốn duỗi tay đi tiếp nhận, bị Mặc Hàn cẩn thận ngăn cản.

“Đó là cái gì?” Tôi phục hồi tinh thần lại, sợ trúng độc kế của Cơ Tử Đồng.

Mặc Hàn nhíu mày tự hỏi: “Một hơi thở rất kỳ quái.” Hắn như suy tư gì đó.

“Mặc Hàn, cho ta xem.” Khổng Tuyên vươn tay tới đón, quan sát một hồi lâu, kinh ngạc nói: “Lại là cái này!”

“Là cái gì?” Tôi vội hỏi.

Hắn vươn tay ra, đoàn màu đỏ kia ở phía trên lòng bàn tay hắn chậm rãi xoay tròn, trong tiềm thức tôi luôn có một cảm giác muốn lấy nó lại dung nhập vào trong cơ thể của mình.

“Đây là một huyết khí.” Khổng Tuyên nói.

Nghĩ đến chuyện tôi là tâm đầu huyết cảm ứng với thứ này, tôi hỏi: “Là huyết khí của Bàn Phượng?”

Khổng Tuyên khẳng định gật đầu: “Đồng Đồng, cũng có thể nói, đây là hơi thở hồn phách của muội.”

“Nhưng có hơi thở của Cơ Tử Đồng…” Hơi thở hồn phách của tôi lại sẽ nhấc lên quan hệ với Cơ Tử Đồng.

Khổng Tuyên vuốt cằm tự hỏi trong chốc lát, không phải rất xác định hỏi: “Chẳng lẽ nàng là do huyết khí này thành hồn phách?”

“Không, huyết khí không thể thành hồn mới” Mặc Hàn nhắc nhở nói.

Khổng Tuyên gật đầu: “Ta cũng cảm thấy kỳ quái, đúng rồi, Mặc Hàn, ngươi tra qua hồn phách của Cơ Tử Đồng sao?”

Mặc Hàn nhìn về phía tôi một cái, thấy tôi cũng muốn biết, mới nói: “Tra rồi, nàng vốn là một sợi cô hồn ở bờ sông Minh Hà, dưới cơ duyên xảo hợp vào luân hồi có thể đầu thai, cho nên hồn phách cũng yếu ớt hơn người khác chút.”

Như là sợ tôi tức giận, Mặc Hàn nói xong, còn cố ý giải thích với tôi một câu: “Lúc trước ký ức của ta chưa khôi phục, lại không muốn luôn kéo theo chuyện của nàng mới đi tra, không có ý khác.”



“Em biết.” Tôi ý bảo hắn yên tâm, tôi không lòng dạ hẹp hòi như vậy.

Cái này Khổng Tuyên lại không rõ, Mặc Hàn lại nghĩ tới tôi từng nói với hắn một chuyện khác, nói chuyện Cơ Tử Đồng sinh ra không có khuôn mặt cho Khổng Tuyên.

Khổng Tuyên kinh ngạc: “Vậy khuôn mặt về sau của nàng lại là như thế nào? Còn giống Đồng Đồng như đúc!”

Một ánh sáng chợt lóe qua ở trong đầu tôi: “Lam tổng nói năm đó hắn đã cho Cơ Tử Đồng một đạo huyết khí, mới làm Cơ Tử Đồng có khuôn mặt! Có thể chính là cái này hay không!”

Khổng Tuyên bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế!”

Hắn như trút được gánh nặng phun ra một hơi, cười nói với tôi: “Ta nói vì sao Cơ Tử Đồng sẽ có hơi thở của Bàn Phượng, thì ra là như thế!”

“Đồng Đồng, nàng vốn chỉ là một cô hồn, dung hợp hơi thở hồn phách của muội mới có khuôn mặt giống muội. Pháp lực của nàng, nếu ta không đoán sai, đại bộ phận cũng phát ra với luồng hơi thở này. Cũng may hơi thở Bàn Phượng không tầm thường, cho dù là ba ngàn năm qua đi, sau khi nàng chết, hơi thở cũng giữ lại hoàn chỉnh.”

Khổng Tuyên cao hứng nói không nên lời: “Đồng Đồng, dung luồng hơi thở này đi. Tuy không biết là nguyên nhân gì làm cho huyết khí này chia lìa với muội, nhưng có thể trở về tóm lại là chuyện tốt.”

Tuy thân thể theo bản năng muốn thuận theo Khổng Tuyên nói, nhưng nghĩ đến hơi thở kia đã từng là Cơ Tử Đồng, tôi không nói ra được đồng ý.

Mặc Hàn cẩn thận tự hỏi một hồi lâu, hoàn toàn kiểm tra qua hơi thở bắt được không có vấn đề, mới nói với tôi: “Dung đi, vốn chính là của nàng, Cơ Tử Đồng chỉ là mượn. Hiện giờ vật quy nguyên chủ, đừng vì người không liên quan mà ném đi đồ vật của mình.”

Hắn cũng đã nhìn ra khúc mắc lòng tôi, trấn an tôi.

Lúc này tôi mới duỗi tay tiếp nhận hơi thở của Khổng Tuyên.

Hơi thở màu đỏ kia quay xung quanh tôi, tôi đột nhiên nhớ tới, lúc ở Hàn Uyên bồi Mặc Hàn chữa thương, ở bên trong Hàn Uyên cũng cảm nhận được loại hơi thở như vậy.

Tôi đang muốn nói cho Mặc Hàn, hơi thở trên tay Khổng Tuyên cũng đã nhảy lên trên tay của tôi, lại trườn đến chỗ cổ tay của tôi, tiến vào trong cơ thể tôi.

Trong nháy mắt, tôi cảm giác hồn phách tôi càng thêm ngưng thật, không còn lờ mờ như trước nữa.

Oán Quỷ Hạp cạnh Hàn Uyên cũng phát ra một ánh sáng đỏ, bên trong ánh sáng đỏ, khuôn mặt Bạch Diễm chợt lóe qua, tôi vội dụng tâm nhìn lại, lại thấy khuôn mặt nhỏ của Bạch Diễm lần nữa.

“Cữu cữu!” Hắn lớn tiếng gọi về đối diện tôi, bóng dáng của Quân Chi cũng xuất hiện ở đối diện hắn.

Tôi lại muốn xem tiếp, ánh sáng đỏ lại biến mất, cho dù là tôi cố gắng như thế nào, đều không thể khiến ánh sáng đỏ lại xuất hiện lần nữa.

“Mặc Hàn… Tâm đầu huyết, có phải đã từng rơi vào Hàn Uyên hay không?” Khổng Tuyên kinh ngạc hỏi: “Bằng không. Vì sao bên trong Hàn Uyên, lại có hơi thở của tâm đầu huyết?”

Tôi không tự giác nhớ tới Mặc Hàn đã từng phát hiện một giọt nước mắt đỏ ở phía trên Hàn Uyên, giờ phút này lại không có tâm tình cãi cọ cái này với Khổng Tuyên, cả đầu óc đều là Bạch Diễm.

“Mặc Hàn, tiểu viện phía sau Bạch Diễm, anh biết không?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn hiển nhiên đang cố gắng tự hỏi câu hỏi lúc trước của tôi: “Có thể bỏ qua nhân gian, linh khí nơi đó đầy đủ, nhân gian không có nơi như vậy.”

“Vậy sẽ là nơi nào?” Tôi hỏi.

Hắn thất bại lắc đầu, 3000 thế giới, nào có dễ dàng đi tìm như vậy.

Khổng Tuyên cũng không có cách nào.

Hàn Uyên mang theo Oán Quỷ Hạp chậm rãi lui xuống, cuối cùng biến mất không thấy. Hàn Uyên là cố tình tới nói cho tôi những việc này sao?

Mặc Hàn nhìn tế đàn bị hủy kia đang như suy tư gì đó, lại cũng không nói thêm gì.

Khổng Tuyên khuyên chúng tôi ở Động Thiên Phúc Địa, vũ tộc trải rộng các thế giới, nếu là có tin tức của Bạch Diễm, trước tiên sẽ có chim đến báo cáo.

Nơi này của hắn coi như là nơi linh thông tin tức.

Nhưng mà đợi mấy ngày, không chờ đến tin tức của Bạch Diễm và Quân Chi, ngược lại là Tinh Bác Hiểu lấy Hải Đông Thanh để nó tới truyền tin tức cho tôi.

——Ba mẹ tôi nhớ tôi, hai người đều đặc biệt lo lắng cho bụng tôi, hơn nữa, Bạch Diễm sinh ra đến bây giờ, đã xảy ra quá nhiều chuyện, tôi vẫn chưa cho ba mẹ tôi tin gì, bọn họ đều lo lắng gần chết.

Tôi và Mặc Hàn nhìn nhau một cái, xấu hổ lại khó chịu cúi đầu xuống.

Nếu Bạch Diễm ở đây, trong lòng tôi nhất định vui mừng ôm hắn về nhà.

Nhưng Bạch Diễm bị người bắt đi, trở về ba mẹ tôi thấy tôi bụng phẳng xuống, rồi lại chưa thấy được cháu ngoại, tôi nên giải thích cho bọn họ như thế nào…

Tôi không nghĩ bọn họ một đống tuổi còn bởi vì chuyện Bạch Diễm mất tích mà cuộc sống hàng ngày khó an với tôi.

Cuối cùng, vẫn là Mặc Hàn hạ quyết định: “Mộ Nhi, trở về nhìn xem đi.”

“Nhưng mà Bạch Diễm…”

“Nói Mặc Uyên đang chăm sóc.”

Lấy năng lực của hắn, chế tạo cho ba mẹ tôi một Bạch Diễm ở ảo giác, không cố sức chút nào. Sở dĩ Mặc Hàn nói như vậy, chỉ sợ cũng là vì phòng ngừa đến lúc đó tôi nhìn thấy trường hợp như vậy, nhớ tới Bạch Diễm chân chính bị bắt, càng thêm khó chịu đi.

Bạch Diễm đã tìm hết toàn lực, tôi không thể để ba mẹ tôi lại lo lắng cho tôi.

Về đến nhà, ba mẹ tôi đầu tiên là vui mừng một hồi, nhìn thấy bụng tôi bằng phẳng, sắc mặt mẹ tôi lập tức không vui: “Đồng Đồng, đứa bé đâu?”

Bà hỏi rất cẩn thận, rõ ràng lo lắng cho tôi và Bạch Diễm, rồi lại sợ mình đã đoán sai, nhắc đến làm tôi càng thêm thương tâm.

Nhớ tới Bạch Diễm, tôi không tiền đồ khóc lên.

Mẹ tôi vội kéo tôi vào phòng, ba tôi đen mặt ở phía sau thấp giọng hỏi Mặc Hàn: “Đứa bé đâu? Đồng Đồng nó… Nó không sao chứ?”

“Mộ Nhi bình an sinh nở, con ở chỗ của Mặc Uyên, nàng chỉ là nhớ con.” Mặc Hàn nói.

Ba tôi bán tín bán nghi, mẹ tôi lại thấp giọng hỏi tôi: “Đồng Đồng, thật sao?”

Tôi gật đầu.

Ba tôi đi tới cẩn thận hỏi tôi: “Đồng Đồng, con đừng lừa ba, đứa bé sinh ra, sao các con không mang theo trở về?”

“Bảo bảo còn quá nhỏ, không thể ngồi xe…” Tôi nói dối.

“Vậy con nên nói cho ba và mẹ con! Đứa bé không thể ngồi xe, chúng ta còn không thể sao!” Ba tôi oán trách nói.

Mẹ tôi lườm ba tôi một cái: “Quát Đồng Đồng làm gì!”

Ba tôi ngượng ngùng ngậm miệng.

Mẹ lại hỏi tôi: “Đứa bé sinh khi nào? Con đứa nhỏ này, sao đều không nói cho mẹ. Con ở cữ xong chưa? Sao còn mặc ít như vậy, ở cữ không thể bị lạnh!”

Liên tiếp vấn đề quan tâm, tôi tốp năm tốp ba đáp.

Mẹ thấy tôi không có việc gì, cũng thở dài nhẹ nhõm.

Ba đứng tôi lên nói: “Trở về thì tốt rồi, con an tâm ở nhà, qua hai ngày, ba và mẹ con đi thăm đứa bé! Con đứa nhỏ này, mới ở cữ xong cũng đừng nóng vội trở về, để chúng ta đi thành phố Trạch Vân không phải được rồi sao. Giữa trưa ba nấu ăn, nấu cho con canh xương hầm, bồi bổ cơ thể mình!”

Mẹ tôi cũng cười tủm tỉm khoác áo khoác cho tôi: “Mẹ lúc ấy không tán thành con bụng to như vậy còn đi ra ngoài, cũng may con và đứa bé đều không có việc gì! Không có việc gì thì tốt! Cũng không gọi điện thoại cho mẹ! Còn có Quân Chi, cũng không biết làm sao, điện thoại thì không gọi, lại gửi thư.”

Tôi vốn đang không biết nên giải thích chuyện của Quân Chi với ba mẹ tôi như thế nào, không nghĩ tới hắn đã gửi thư trở lại, tôi vội hỏi: “Hắn gửi thư trở về khi nào?”

“Hai ngày trước, một tin cho mẹ và ba con, nói hắn rất tốt, bảo chúng ta đừng lo lắng, bên trong còn có một tin cho con. Con vừa trở về, mẹ còn chưa kịp lấy cho con.”

Mặc Hàn bị ba mẹ tôi vắng vẻ nhìn nhau một cái, không tự chủ được nhớ tới hình ảnh hai ngày trước Hàn Uyên cho chúng tôi xem.

Trong hình ảnh, có Quân Chi.

Điện thoại là vật riêng tư của con người trên nhân gian, giao diện khác không thông dụng. Có thể là Quân Chi tìm được Bạch Diễm mà mình không có cách nào, mới dùng phương pháp như vậy hay không?

Khi nói chuyện, mẹ tôi đã cầm tin lại đây cho tôi, là phong thư thẳng dài dùng từ thời cổ, bên trên viết tên của tôi.

Phong thư có chứa linh lực rất nhỏ, bên trên còn có một cấm chế, tôi muốn mở ra, Mặc Hàn lại lấy đi trước một bước.

“Ta giúp nàng mở.”


Tôi biết hắn là sợ có bẫy rập sẽ tổ thương đến tôi, cũng không ngăn cản.


Cấm chế trên phong thư tự nhiên lợi hại, lại cũng không tổn thương đến Mặc Hàn.


Hắn mở phong thư kia ra, cấm chế lại không khởi động, tôi sửng sốt, vậy nói lên phong thư này Quân Chi không muốn đề phòng Mặc Hàn.


Hắn vẫn luôn đều có tâm đề phòng với Mặc Hàn, lần này không đề phòng hắn, chỉ sợ thật sự là có tin tức liên quan đến Bạch Diễm. Cái này làm cho tôi càng thêm vội vàng muốn biết nội dung trong thư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK