• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + beta: hkanvhan.

Trong khoảng thời gian này, Đồng Linh trở thành bậc thầy quản lí thời gian, ban ngày làm thực tập sinh, là "bạn tốt" của Lục Việt trong công việc, sau khi tan làm lại hẹn Cố Vấn Vi đi dạo phố.

Vì hứa hẹn với phú bà, Đồng Linh gọi Lục Việt đến tiếp khách, ban đầu là ba người hẹn hò, đến nửa buổi là cô lại tìm cách trốn, tìm mọi cách để đưa Lục Việt sát lại gần Cố Vấn Vi, cô đúng thật là bà mối chuyên nghiệp.

Qua từng lần hẹn hò, sắc mặt Lục Việt càng xấu đi trông thấy, Cố Vấn Vi cũng không mấy vui vẻ, trước lúc cô chuẩn bị chuồn đi, Cố Vấn Vi nắm lấy tay cô.

"Cô đừng đi, người cần đi là anh ta!" Cố Vấn Vi bực bội: "Trước kia tôi đúng là bị mù, cho rằng anh là người lịch thiệp, ai mà ngờ ——"

Cố Vấn Vi chỉ ngón tay vào mặt Lục Việt, trên mặt không có một chút tình yêu gì, tràn đầy oán giận, "Cô nhìn gương mặt này đi, có giống tôi nợ anh ta một trăm triệu không, nếu mà không muốn đi với tôi thì tốt nhất đừng đến! Tôi chịu quá đủ rồi!"

Lục Việt nhìn qua Đồng Linh rồi nói cổ quái: "Tôi đã đi với cô rồi còn yêu cầu này nọ? Cố Vấn Vi không phải cô thích tôi à, tôi như này đã không chịu được? Thích của cô thật nông cạn!"

Cố Vấn Vi cả giận: "Rõ ràng là anh thay đổi! Anh mà cứ thế thì sau này chẳng ai thèm thích anh đâu!"

Lục Việt cười ha hả "Cô yên tâm đi, không cần cô phải thích, tôi chỉ tốt với người tôi thích thôi."

Cố Vấn Vi chỉ đáp lại một chữ: "Biến ——!"

Đồng Linh vội vàng trấn an Cố Vấn Vi, khó chịu nhăn mày với Lục Việt, "Lục Việt, anh quá đáng vừa thôi, sao anh lại nói thế với Vi Vi?"

Lục Việt ánh mắt lạnh buốt: "Vi Vi Vi Vi, trong mắt của em chỉ có Vi Vi, thế em xem tôi là cái gì?"

Cố Vấn Vi ôm lấy tay Đồng Linh, mỉa mai: "Anh mà cũng đòi so với tôi à? Linh Linh chướng mắt loại đàn ông như anh, người cô ấy thích là tôi!"

"Thích cô à? Loại phụ nữ kiêu ngạo ngang ngược như cô, ai nhìn thấy cũng phải tránh xa ba thước, Linh Linh mê sảng mới bị cô mê hoặc!"

"Anh nói ai kiêu ngạo ngang ngược!"

"Ai trả lời thì là người đó!"

Đồng Linh nhìn hai người như lửa với nước, vội vàng xua xua tay, "Đi mau đi, anh không thể làm tôi bớt lo chút hay sao!"

"Bớt lo?" Lục Việt cười lạnh: "Mang tôi đi lấy lòng người khác, tôi thấy cô nằm mơ thì nhanh hơn đấy!"

Đồng Linh không hài lòng với sự thay đổi của Lục Việt: "Lục Việt, trước kia anh tốt biết bao, bây giờ anh thật là khó ở!"

Lục Việt tức giận đến mức thái dương co giật, "Tôi khó ở? Tôi khó ở là tại ai!"

Đồng Linh chán chả buồn nói, kéo tay dẫn Cố Vấn Vi đi, để lại mình Lục Việt.

Cố Vấn Vi trước khi rời đi không quên làm vẻ mặt khiêu khích với Lục Việt, làm cho sắc mặt Lục Việt lúc xanh lúc trắng.

m577 vô cùng bi thương: 【 hình tượng hoa hoa công tử vạn người thích cứ vậy mà tan vỡ rồi...】

Đồng Linh cũng tiếc hận vô cùng: "Nếu mà Lục Việt nghe lời, ở cùng phú bà thêm chút nữa, tôi đã có thể kiếm thêm thu nhập rồi, tình nhân của anh ta nhiều như vậy, ít ra cũng kiếm được một ít... Lục Việt đúng là hư quá!"

m577 lại chỉ thấy ký chủ không nói tiếng người: 【....Cô hành xử bình thường chút đi! 】

Coi nam phụ như công cụ tiếp khác, đây là chuyện mà con người làm à? Trách không được hình tượng của Lục Việt sụp đổ nhanh đến vậy, bây giờ đừng nói tới việc lấy lòng phụ nữ, mở miệng ra đã quái gở, độc mồm độc miệng, đến cả Cố Vấn Vi si tình với anh ta đến thế giờ cũng phải bực, đúng là không thể cứu được, hết cứu.

Thỉnh thoảng vào cuối tuần, Đồng Linh hẹn Tống Tinh dập ra để giúp cậu học bổ túc, khác với Lục Việt táo bạo không nghe lời, Tống Tinh Dập càng ngày càng ngoan, làm cho Đồng Linh không kiềm được dạy cho cậu nhiều thứ hơn. Tống Tinh Dập say mê nhiệt tình với học tập vô cùng, nếu không phải Đồng Linh sắp xếp thời gian chặt chẽ đâu vào đó thì sợ là Tống Tinh Dập thật sự dành cả ngày để học.

Để không ảnh hưởng đến cơ thể chó con, thường thường cách một thời gian khá dài Đồng Linh mới hẹn Tống Tinh Dập một lần, dẫn tới chó con này vừa gặp đã dính người muốn chết. May là Tống Tinh Dập sắp thi đại học, thời gian cuối này đều bận ôn thi, mặc dù thời gian gấp rút, Tống Tinh Dập cũng không quên hứa với cô rằng đến khi cậu thi đỗ trường học mong muốn thì nhất định phải khen thưởng cho cậu.

Đồng Linh sao lại không đồng ý, cô thích nhất là giúp đỡ, tạo niềm vui cho người khác mà.

Tính toán một chút, người ở chung với Đồng Linh ít nhất là Diệp Húc.

Nhưng Đồng Linh biết rõ, Diệp Húc trước nay vẫn âm thầm chú ý động thái của cô.

Y tá chăm sóc cho Diệp Hoán là người của Diệp Húc, cô làm gì ở bệnh viện đều được vị y tá đó thuật lại hết cho Diệp Húc.

Ngoài mặt Diệp Húc không hỏi gì cả, nhưng thực tế thì...

Y tá: "Cô Dư, tiếp theo anh Diệp Hoán phải tiến hành khóa hồi phục chức năng, ngài Diệp đã sắp sếp bác sĩ chuyên khoa hồi phục chức năng chuyên nghiệp nhất để chăm sóc chu toàn cho bệnh nhân về chế độ ăn uống và điều dưỡng, cô không cần đến thăm và làm cơm hộp cho bệnh nhân mỗi ngày nữa."

Đồng Linh: "Không cần tôi mang cơm đến?"

Y tá: "Đúng vậy, bệnh viện có phần cơm dinh dưỡng riêng, rất có tác dụng cho sự hồi phục của bệnh nhân.

Đồng Linh: "Thế bao giờ thì khóa đó bắt đầu? Có cần tôi hỗ trợ gì không?"

Hộ công: "Không cần, có mặt người nhà, bệnh nhân khó có thể tập trung được, để bệnh nhân sớm khỏe lại thì cô hãy cứ giao những việc này cho bác sĩ.

Đồng Linh: "......"

Tuyệt vời! Đồng Linh cũng không mấy thích thú đi thăm Diệp Hoán, ngày nào cũng mang đồ ăn đóng hộp đến là việc làm tốt bụng nhất của cô. Diệp Húc sắp xếp như vậy, đúng là vạn sự không cần cô nhọc lòng, cô còn có thể nói gì nữa, Diệp Húc quả nhiên là người công cụ tốt nhất, không gì sánh nổi!"

"Không phải tôi rất khó mới có thể gặp Diệp Hoán một lần sao..." Đồng Linh ra vẻ mất mát: "Hình như tôi không thể giúp ích gì..."

Y tá an ủi: "Có cô Dư đây quan tâm như vậy, chắc chắn anh Diệp Hoán sẽ sớm khỏe mạnh lại thôi."

Đồng Linh gật đầu, đồng tình với y tá, sau đó thì đổi thời gian thăm Diệp Hoán từ một ngày một lần đổi thành một tuần một lần.

Y tá nhớ đến lời của ông chủ, nói: "Về công việc của cô Dư...."

Đồng Linh nghi hoặc: "Sao vậy?"

Y tá đề nghị với Đồng Linh theo mệnh lệnh cấp trên: "Không biết cô Dư có suy xét đến việc đi làm ở chỗ ngài Diệp không? Ngài Diệp dạo này bận quá, không thể thăm hỏi cô Dư được, thật ra cũng là vì từ sau khi tách riêng ra khỏi nhà họ Diệp. Hiện giờ ngài ấy đã có công ty riêng mình, nếu cô Dư đến đó làm việc thì ngài Diệp nhất định sẽ rất vui."

Đồng Linh cười thầm trong lòng, Diệp Húc chắc chắn đã biết cô thực tập ở công ty Lục Việt, không biết anh ta có nghe được tin đồn "Vị hôn thê Lục Việt" không.

Khoảng thời gian này, Đồng Linh không liên hệ gì với Diệp Húc, anh ta cũng nén không nói gì cả, cô còn tưởng rằng anh ta không thèm để ý.

"Sao Diệp Húc lại không tự đi hỏi tôi?" Đồng Linh ra vẻ rầu rĩ không vui, "Nếu sớm biết có thể đi làm ở chỗ anh ấy, tôi đã không tìm đến Lục Việt rồi."

Đồng Linh thở dài trước mặt y tá: "Nhưng thủ tục nhận chức của tôi đã xong xuôi hết cả, cũng có việc làm ổn định ở công ty rồi, giờ mà từ chức thì e là không hay cho lắm, chỉ đành bỏ qua chỗ làm của Diệp Húc thôi."

Y tá còn muốn khuyên nhủ: "Nếu cô muốn đi thì vấn đề này cũng có thể giải quyết."

"Thôi bỏ đi, tôi không muốn làm phiền Diệp Húc......" Đồng Linh mím môi, nhỏ giọng nói: "Cứ tiếp tục như vậy, tôi thật sự không biết làm gì để báo đáp anh ấy.

Tâm tư của cấp trên nhà mình là như thế nào y tá đều hiểu cả, nhìn Đồng Linh muốn từ bỏ như vậy cô cũng sốt ruột: "Cô Dư, nếu là vì cô thì những phiền toái này đối với ngài Diệp không là gì cả."

"Cô cũng đâu phải anh ấy, nói linh tinh cái gì." Đồng Linh trừng mắt nhìn y tá, bước nhanh khỏi bệnh viện.

Vào đêm, Đồng Linh nhận được một cuộc điện thoại từ Diệp Húc.

Diệp Húc có vẻ mệt mỏi, tiếng nói khàn hơn so với bình thường rất nhiều.

"Em không muốn làm phiền anh đến vậy sao?" Diệp Húc vẫn luôn đợi Dư Ngữ Nhu tìm mình, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là anh không nhẫn nại được, "Em hẳn nên biết, anh nguyện ý làm tất cả vì em, không cần em báo đáp gì cả, chỉ cần em tiếp tục coi anh là anh trai và tiếp tục ỷ lại vào anh là được rồi."

Những lời này của Diệp Húc, có thể nói là tự hạ thấp tư thái của mình rất nhiều, người bình thường nghe được ắt hẳn sẽ cảm động, nhưng Đồng Linh không phải người bình thường

Lời của Diệp Húc, một chữ Đồng Linh cũng không tin. Nếu người đàn ông này không có mục đích gì thì sao lại không ngồi yên mà chủ động liên hệ với cô ngay tức khắc sau khi thông qua y tá biết là cô không giống trước đây, không muốn làm phiền đến anh ta nữa?

Trong quá khứ, Dư Ngữ Nhu luôn là người chủ động trong mối quan hệ giữa cô với Diệp Húc, cô đánh giá là anh ta quá lạnh lùng.

Tuy rằng Diệp Húc có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu của Dư Ngữ Nhu nhưng tiền đề là Dư Ngữ Nhu phải "Cầu xin" anh ta trước. Diệp Húc đạt được thỏa mãn bằng cách cho đi, hòng dùng cách này để khiến Dữ Ngữ Nhu không rời khỏi mình.

Đồng Linh không định để cho Diệp Húc cứ thỏa mãn như vậy, cô muốn cho anh ta biết, cô mới là người mà anh ta cần, muốn cô tự mình đi tìm anh ta thì lấy thành ý ra cầu xin cô. Rốt cuộc... cô có kiên nhẫn hơn anh ta rất nhiều.

"Bởi vì biết anh sẽ nói như vậy nên em mới không muốn.." Ngữ điệu Đồng Linh ảo não: "Em cứ cảm thấy thấy là em nợ anh càng ngày càng nhiều, anh bảo em làm sao yên tâm hưởng thụ anh đối xử tốt với em được?"

"Rồi em sẽ không còn bận tâm mấy thứ này nữa đâu." Diệp Húc nhớ tới Dư Ngữ Nhu ấy, sau khi hai người nhận ra nhau, cô yên tâm thoải mái hưởng thụ sự chiếu cố của anh, anh rất vui mừng trong lòng nhưng cũng không khỏi cảm thấy cô gái ấy lớn lên đã thay đổi.

Lòng tham của cô lớn vô cùng, anh cũng không biết rằng ở trong lòng cô thì mình có chiếm vị trí đặc biệt hay không, mình có phải người đặc biệt không.

Diệp Húc muốn vị trí đặc biệt kia, muốn cô nhớ mãi người anh trai nhỏ này, muốn cô mãi mãi không thay đổi.

Cũng may sau khi Dư Ngữ Nhu ở lại trong nước lại trở về là cô trong trí nhớ của anh. Cô vẫn thuần khiết đẹp đẽ như cũ, còn anh ở trong mắt cô cũng là người đặc biệt, là người anh trai nhỏ độc nhất. Cô có thể thân mật đùa giỡn với anh, làm nũng nhiệt tình với anh, ở cô có sự nhu mỹ của người con gái, cũng có sự thiên chân ngây ngô như trẻ thơ.

Cô quả thực là hình bóng mọc ra từ trong mộng của anh, Diệp Húc hôn hình bóng ấy.

Anh cho cô thời gian thích nghi, liên tiếp nhiều ngày không nói câu nào. Anh đã biết chuyện hợp đồng thế thân, biết cô dùng thân phận Dư Linh đi thực tập ở công ty Lục Việt, biết hằng ngày cô tự mình vào bếp nấu cơm cho Diệp Hoán, chăm sóc Diệp Hoán... Cô làm nhiều như vậy, lại chẳng than trách lấy một câu.

Tại sao cô không tìm đến anh? Cái hôn kia làm cô sợ? Cô không cho anh chút cơ hội nào sao?

Diệp Húc không bình tĩnh được, trái tim anh đã rối loạn từ sớm.

"Quá khứ đã qua rồi, bây giờ là hiện tại." Đồng Linh kích thích đủ rồi, chuyển qua chuyện khác: "Chẳng lẽ anh không thấy lạ sao.. Anh.. Anh hôn em, còn muốn em vờ như chưa xảy ra chuyện gì hả? Em không làm được... Em cứ nghĩ đến cái hôn đó, tại anh hết! Làm em miên man trăn trở, em sợ anh trai kia sẽ biến mất, sợ anh thay đổi..."

Trái tim Diệp Húc kinh hoàng, nghĩa của những lời này có giống như anh đang nghĩ không? Cô cũng có cảm giác đối với anh, cũng nghĩ tới anh...

"Anh sẽ không thay đổi." Tiếng nói của Diệp Húc ôn nhu cực kỳ, "Anh vĩnh viễn vẫn là anh trai nhỏ của em."

Đồng Linh lẩm bẩm: "Em không muốn nợ anh."

"Trước giờ em không hề nợ anh gì cả." Diệp Húc khóe miệng cong cong, "Là anh nợ em."

Diệp Húc rất hạnh phúc, thì ra không phải chỉ có mình anh đắm chìm trong mộng mà cô cũng như vậy.

"Chúng ta... Vẫn giống như trước đây chứ?"Đồng Linh hỏi.

Diệp Húc trả lời: "Chưa bao giờ thay đổi."

Nói là chưa bao giờ thay đổi, nhưng hành vi của Diệp Húc vẫn thay đổi, anh thay đổi cách đối xử với Dư Ngữ Nhu, không còn bị động đứng tại chỗ chờ Dư Ngữ Ngu xin sự giúp đỡ của mình. Anh đã hiểu, anh mà còn không chủ động, cô gái của anh sẽ thật sự không để ý tới anh. Cái hôn kia làm cho quan hệ giữa bọn họ thay đổi.

Diệp Húc cảm thấy đây là thay đổi theo chiều hướng tốt.

Hơn hai tháng thoảng qua, cơ thể Diệp Hoán hồi phục rất nhanh, anh thật sự không thể ở bệnh viện được nữa. Mỗi tuần chỉ có thể gặp bạn gái một lần, ngày nào cũng đối mặt với bác sĩ, anh cũng biết đây là ai giở trò quỷ.

Diệp Húc quả nhiên bại lộ dã tâm, không chỉ cản trở việc anh gặp Dư Ngữ Nhu mà tập đoàn Diệp thị cũng bị anh ta làm xáo trộn.

Mấy ngày này Thẩm Mạn không có tới tìm anh, ngoại trừ việc Diệp Hoán giấu diếm Thẩm Mạn trót lọt, thì nguyên nhân quan trọng nhất là Diệp Húc gây phiền toái rất lớn cho Diệp gia.

Diệp Húc bán tháo cổ phần của mình, thành viên trong hội đồng quản trị ai nấy đều ngo ngoe rục rịch muốn gia tăng cổ phần, trước nay mấy người đó với Thẩm Mạn không hợp nhau, cổ phần mang đến nhiều biến động ảnh hưởng trực tiếp đến hội đồng quản trị, hiện giờ tâm tư những người trong hội đồng quản trị thay đổi, tranh đoạt cổ phần khiến cho công ty lâm vào khó khăn...

Càng miễn bàn đến việc trước khi Diệp Húc rời công ty đã đào đi những thành viên kĩ thuật quan trọng, anh nắm giữ quá nhiều phương án hoạt động của công ty, mang theo số người mà anh đào đi được và nguồn tài chính khổng lồ có được nhờ bán tháo cổ phần, Diệp Húc thành lập một công ty mới.

Đó chính là muốn đối nghịch với Diệp gia!

Diệp Hoán nhớ tới việc Diệp Húc cản trở anh với Dư Ngữ Nhu gặp mặt đã giận đến ngứa răng, anh đã biết quyền lợi quan trọng như nào rồi, dù là Thẩm Mạn hay Diệp Húc đều thông qua quyền lợi làm anh không được tự tại, thoải mái.

Tham vọng đối với sự nghiệp của Diệp Hoán tăng vọt chưa từng có, vừa ra khỏi bệnh viện anh đã mã bất đình đề* mà tiến đến công ty, quyết định chính thức tham dự quyết sách công ty, anh muốn tiếp nhận một ít công tác sự vụ từ tay Thẩm Mạn, làm cho những người cản trở anh biến mất.

(Mã bất đình đề: Ngựa không ngừng vó, chỉ sự tiến lên không ngừng.)

Diệp Hoán bận rộn như vậy, Đồng Linh lại sống thoải mái thảnh thơi được một khoảng thời gian, cho đến khi thư mời đến yến hội Tống gia được gửi đến trên tay cô, đồng thời được gửi tới cùng thư mời là lễ phục dạ hội tới từ ba người khác nhau.

Một chiếc váy dài xẻ tà cao màu đỏ.

—— Em mặc nó vào nhất định rất đẹp, làm bạn nữ của tôi, mọi thứ của tôi đều sẽ thuộc về em. (Lục Việt)

Một chiếc váy tiên nữ lụa mỏng màu trắng điểm xuyến vụn kim cương.

—— cô gái của anh, chờ mong bộ dáng em khi mặc nó, em mãi là công chúa của anh. ( Diệp Húc)

Một chiếc áo liền thân thắt eo ưu nhã màu đen.

—— là chủ nhân bữa tiệc, em trịnh trọng mời chị đến tham gia yến hội, chị à, em đợi chị! (Tống Tinh Dập)

Ba chiếc váy dự tiệc xa hoa lộng lẫy, kiểu dáng thiết kế là dựa vào vóc người của cô, Đồng Linh hơi chút buồn rầu, nên chọn váy nào để cho hai người còn lại không thất vọng đây.

【 xong rồi xong rồi......】m577 nghĩ đến tình huống sắp xảy ra ở bữa tiệc, bỗng nhiên nghi ngờ không biết cốt truyện tiếp theo có thuận lợi diễn ra hay không:【 cốt truyện này còn chưa bắt đầu mà đã banh chành hay sao....】

Cốt truyện gốc của bữa tiệc này là —— Diệp Hoán dẫn thế thân tới tham gia yến tiệc, trong yến hội bạn bè Diệp Hoán bắt bẻ Dư Linh đủ kiểu, tỏ ra là bọn họ chỉ chấp nhận Dư Ngữ Nhu là bạn gái Diệp Hoán, thế thân như Dư Linh đừng hòng thay thế được vị trí của Dư Ngữ Nhu. Sau khi Thẩm Mạn gặp Dư Linh, cũng cho rằng Dư Linh không có được như Dư Ngữ Nhu, chỉ là thứ đồ không mang ra ánh sáng được. Tống Tinh Dập thích Dư Ngữ Nhu, để Dư Ngữ Nhu hả giận nên thẳng tay nhốt Dư Linh vào phòng tối, cả bữa tiệc không cho cô rời khỏi phòng.

Thế thân ở trong căn phòng tăm tối nguyên một buổi, đến ngày hôm sau khi yến hội kết thúc mới được Diệp Hoán nhớ tới và đón về.

Đồng Linh cười tủm tỉm: "Cậu yên tâm, tôi sẽ ngoan ngoãn chấp nhận trừng phạt trong phòng tối, đây là số phận của nữ phụ thế thân mà!"

m577 run lẩy bẩy, nghĩ đến mấy người đàn ông kia ai nấy đều OOC kinh khủng..... Phòng tối? Có chắc phòng tối là phòng tối như trong cốt truyện không? Không thể tiếp tục nghĩ nữa, m577 tê rần hết cả hệ thống rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK