Edit + beta: hkanvhan.
Lục Việt đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, gõ cửa.
Sau khi được sự cho phép "Mời vào", anh vô thức mà sửa soạn vẻ bề ngoài rồi mới đẩy cửa phòng bước vào.
Tiến vào bàn làm việc, Lục Việt lập tức đã bị Đồng Linh đang ngồi trên ghế hấp dẫn sự chú ý.
Khác với ấn tượng từ đó giờ, cô mặc trang phục công sở chỉn chu, mái tóc dài đen nhánh được búi lên gọn gàng, chỉ còn vài lọn tóc đen rụng rơi trên gương mặt trắng nõn. Dáng ngồi của cô rất có duyên, hơi ngẩng đầu một chút là lộ ra chiếc cổ thiên nga trắng ngần.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô phảng phất như thấy được một vị mỹ nhân đoan trang nhã nhặn, mặc dù cô chưa nói nửa lời nhưng cũng đủ làm người ta sinh ra cảm giác muốn lấy lòng cô.
Lục Việt phần nào hiểu được tại sao bí thư của mình và nhân viên trong công ty sao lại dễ bị lừa gạt như vậy.
Người như vậy đúng là không giống viên chức bình thường, chỉ có thân phận vị hôn thê mới thích hợp với cô.
Nghĩ đến đây, Lục Việt cầm lòng không đậu mỉm cười: "Xem ra vị hôn thê của tôi ở chỗ này rất tự tại."
"Vị hôn thê gì chứ?" Đồng Linh làm bộ nghe không hiểu, xụ mặt nói: "Ở đây không có vị hôn thê của anh, đừng có nói linh tinh."
"Cô chiếm tiện nghi của tôi còn không muốn phụ trách à?" Lục Việt nhìn qua căn phòng, nói: "Cô đã đổi ghế sô pha thành nơi uống nước trà, lại còn thêm tủ lạnh, TV, thậm chí còn mang cả trò chơi vào nữa, cải tạo phòng làm việc thành như vậy, ngoại trừ vị hôn thê của tôi thì còn có ai dám làm như thế nữa?"
"Còn có cà phê trên bàn là bí thư của tôi pha cho cô, bánh kem cũng là bí thư của tôi mua cho cô, chỉ cần cô muốn thì lúc nào cũng có hoa quả tươi ngon và điểm tâm..." Lục Việt nhớ đến Lục Việt suốt ngày chuẩn bị thực đơn cho Đồng Linh, đến tổng tài như anh cũng chưa kén chọn như vậy, "Cô ăn sung mặc sướng như vậy là nhờ ai mà có?"
Đồng Linh quay đầu đi: "Là bí thư Hứa chứ ai, bí thư Hứa đúng là một người đàn ông tốt!"
Lục Việt suýt chút nữa bị cô chọc tức đến cười ra tiếng: "Đây rõ ràng đều là nhờ tôi mà có, cô nhớ thương người khác làm gì?"
Nghe xong lời Lục Việt nói, Đồng Linh rất là không vui: "Lục tổng đừng có tự dát vàng lên mặt mình, người chiêu đãi tôi là bí thư Hứa, mà tôi đạt được đãi ngộ như vậy là nhờ nỗ lực của tôi. Còn anh ấy à..."
Đồng Linh một tay chống cằm, bĩu môi nói: "Anh ngoại trừ làm phông nền thì còn làm gì nữa? Tới đây đến một lời xin lỗi cũng không có, còn đoạt công lao của người ta, có mất mặt không chứ?"
Lục Việt nào đã bị người ta ghét bỏ như vậy bao giờ, nhất thời cảm xúc rất là phức tạp.
"Tôi chỉ hối hận là không tự chiêu đãi cô." Lục Việt thở dài một tiếng, đi tới bàn làm việc của Đồng Linh, trịnh trọng nhận sai: "Xin lỗi, tôi là vì thất hứa mà xin lỗi, cô có thể tha thứ cho tôi không?"
Lục Việt biểu cảm rất nghiêm túc, tư thế nhận sai cũng không thể chê vào đâu được, quả thật là một người đàn ông EQ cao, biết làm thế nào để khiến phụ nữ mềm lòng.
"Nếu là tôi chiêu đãi cô thì nhất định sẽ làm tốt hơn bí thư Hứa" Lục Việt trầm giọng nói: "Tôi hy vọng rằng người chiếu cố cô là tôi chứ không phải người đàn ông khác, trước mặt cô tôi cũng sẽ ghen."
Lục Việt dùng cặp mắt đào hoa ôn nhu đa tình kia nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mặt: "Cho nên hãy nhìn tôi nhiều hơn một chút, đừng nghĩ đến người khác nữa được không?"
Đồng Linh bị Lục Việt dụ dỗ nhất thời ngây người, cô nâng tay chạm khẽ vào gương mặt Lục Việt: "Anh là đang xin lỗi hay là thổ lộ đây?"
"Nếu cô coi đó là xin lỗi vậy thì đó là xin lỗi, nếu cô coi đó là thổ lộ vậy thì là thổ lộ." Lục Việt cong lưng, nắm lấy tay Đồng Linh, đặt bàn tay ấy lên má mình: "Cho dù cô lựa chọn thế nào, tôi cũng sẽ chấp nhận."
Đồng Linh hơi nhíu mày, "Nếu tôi không chọn cả hai thì sao?" .
Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
"Vậy thì chỉ có thể là tôi chưa đủ tốt, tôi sẽ cố gắng chứng minh cho cô thấy tôi không hề thua kém những người khác." Khi Lục Việt nói những lời này, trong mắt anh có sự tự tin mãnh liệt.
Một người đàn ông phong lưu, tuấn mỹ, khí phách, lãng mạn nói ra câu như vậy đúng là rất thu hút.
Bàn tay Đồng Linh ở trên mặt Lục Việt chạm rãi lướt xuống, cô khẽ vuốt qua cổ, hầu kết, rồi nắm lấy cà vạt, kéo Lục Việt cúi đầu xuống trước mặt mình.
"Lục Việt, anh biết rõ tôi là bạn gái của Diệp Hoán." Ngón tay Đồng Linh quẩn quanh cà vạt, ánh mắt băn khoăn dừng trên mặt Lục Việt, "Anh muốn đoạt bạn gái của Diệp Hoán sao."
"Cô nói xem làm một người bạn gái không được Diệp gia thừa nhận hay là làm phu nhân tương lai của Lục gia sẽ tốt hơn?" Lục Việt chống tay lên bàn, để cho Đồng Linh kéo cà vạt tùy thích, mới nãy Đồng Linh làm như là khiêu khích lại như là vuốt ve, làm cho ánh mắt của anh trở nên nóng rực.
Khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau một cái bàn, hơi thở ấm nóng của họ hòa quyện lẫn nhau.
"Lục gia đúng là không tồi, nhưng anh thì... Không đủ nghe lời." Đồng Linh cong khóe miệng, đếm lại điểm tốt của Diệp Hoán: "Diệp Hoán bây giờ tuy rằng rất vô dụng, nhưng trong mắt anh ta chỉ có tôi, không giấu giếm tôi điều gì cả, tin tưởng hết mực và cũng rất yêu tôi nữa. Tôi cũng chẳng cần được Diệp gia thừa nhận, chỉ cần chờ đến lúc Diệp Hoán kế thừa tài sản của Diệp gia thì nghiễm nhiên tôi sẽ là con dâu của Diệp gia."
"Anh nói đi, tôi sẽ chọn một người mình không thể kiểm soát được, hay là chọn một người ngoan ngoãn vẫy đuôi với mình?" Đồng Linh tiến đến bên tai Lục Việt, khẽ cười: "Lục tổng, người thông minh như anh hẳn sẽ biết nên chọn cái gì đúng chứ?"
Đồng Linh phơi bày dã tâm của Dư Ngữ Nhu quang minh chính đại trước mặt Lục Việt, không hề có ý che giấu, cô nhìn Lục Việt như nhìn một túi thịt heo đã nấu xong và đóng gói đẹp đẽ mà không thể ăn được, đầy tiếc nuối mà đẩy anh ta ra.
Lục Việt đã sớm biết Dư Ngữ Nhu là loại người như thế nào, khi người phụ nữ kệch cỡm kia cố làm ra vẻ chu toàn trước mặt đàn ông thì anh chỉ coi cô như một thứ đồ chơi tiêu khiển. Cô cũng chỉ khác so với những người phụ nữ kia ở chỗ cô có tâm cơ và biết giữ gìn hình tượng của mình trước cánh đàn ông hơn.
Dã tâm của cô được bao bọc ở dưới nụ cười thuần tịnh, Lục Việt vừa cảm thấy cô dối trá lại vừa tò mò không biết cô có thể làm được những gì. Vì thế anh quan sát cô, tiếp cận cô, khi đó anh cho rằng cô đã không còn có sức ảnh hưởng nào đối với mình, anh đã nhìn thấu cô.
Nhưng Lục Việt không thể ngờ được là từ khi cô quyết định trở về nước, tất cả mọi thứ lại thay đổi.
Cô đem đến cho anh rất nhiều chuyện ngoài dự kiến muốn, thậm chí anh còn muốn xác định quan hệ với cô, muốn cô trở thành vị hôn thê của mình, nhưng kết quả là anh bị từ chối không chút lưu tình.
Lục Việt vốn nên tức giận mới phải, nhưng nhìn người phụ nữ dã tâm bừng bừng trước mặt, anh chỉ thấy rung động không thôi.
Anh sâu sắc mà nhận thức được một việc: Đây là người phụ nữ mà anh hoàn toàn không thể khống chế.
Chiếc cà vạt bị Đồng Linh kéo ra giờ lỏng lẻo vắt vưởng trên cổ Lục Việt, anh hơi chút bực bội mà cởi vài cái cúc áo, nhìn Đồng Linh vẫn sắc mặt ấy, không biết là nhận mệnh hay là phiền muộn mà cười khổ: "Tôi đã bị em nắm trong tay rồi."
"Thật không?" Đồng Linh lười biếng dựa vào cạnh bàn, biểu cảm khinh mạn nói: "Tôi không tin."
Lục Việt đang định giãi bày cõi lòng thì đã bị Đồng Linh nhanh chóng cắt ngang: "Tôi nói không tin, không phải không tin tình cảm của anh là giả mà là không tin tình cảm ấy có thể vẹn nguyên kéo dài."
Đồng Linh nhẹ liếc qua Lục Việt một cái, "Đừng nói với tôi rằng tình cảm của anh vô cùng thâm sâu, không bao giờ thay đổi, anh chắc cũng biết rõ những lời đó giả trân như thế nào."
"Hứng thú của anh đối với tôi có thể kéo dài trong bao lâu? Một tháng, một năm hay là mười năm?"
"Nếu như vậy làm cho quan hệ chúng ta lâm vào bế tắc không bằng chúng ta tiếp tục quan hệ bây giờ, làm bạn bè không phải là tốt sao, thân là bạn, tôi cũng rất thích anh." Đồng Linh nói thật lòng.
Lục Việt tất nhiên đã bị thuyết phục, nhưng anh vẫn còn giãy giụa chày cối một chút: "Mọi người trong công ty đều cho rằng cô là vị hôn thê của tôi."
"Đó là suy nghĩ của người khác, liên quan gì đến chúng ta đâu?" Đồng Linh nhún vai, "Sau này nếu có truyền đến tai Diệp Hoán thì anh giải thích một chút là được."
"Có người chỉ muốn chiếm tiện nghi của người khác mà không trả giá gì như cô sao!" Lục Việt không còn sự mất mát trên mặt, thay vào đó lại là nụ cười quyến rũ mọi khi, "Nếu giúp cô thì tôi được lợi gì?"
Đồng Linh vẫy tay với Lục Việt.
Lục Việt nghi hoặc đi đến trước mặt Đồng Linh, "Thế nào, cô muốn.."
Lục Việt còn chưa nói xong thì một chiếc hôn mềm nhẹ đã dừng trên môi anh.
Hai tay Đồng Linh câu lấy cổ Lục Việt cổ, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với anh: "Đủ chưa?"
Hơi thở Lục Việt trở nên gấp gáp, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đùa với lửa này, vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh rồi nâng cô từ ghế ngồi đặt lên bàn làm việc, "Đây là việc mà bạn bè có thể làm sao?"
Đồng Linh mặc trang phục công sở, chiều dài váy chỉ đến tới đùi, tiếp xúc với mặt bàn lạnh lẽo là cô không khỏi rung mình, "Thả tôi xuống đi, hơi lạnh."
"Cô có thể ôm tôi." Lục Việt dùng tay đẩy hết đống văn kiện trên bàn xuống, đỡ lấy gáy Đồng Linh và cúi người xuống hôn, "Chân cũng có thể đặt lên người tôi."
"Lưu ——"chữ manh còn chưa nói ra mà Lục Việt đã hôn rồi.
Nụ hôn của anh ta vừa ôn nhu vừa tinh tế, cùng với sự chuyên chú và lấy lòng, mùi rượu hạt thông và hơi thở nồng nàn của Lục Việt truyền đến xoang mũi Đồng Linh, cô run rẩy đôi mi rồi nhắm mắt lại khi chạm đến vùng ngực nóng bỏng của anh.
Nụ hôn này quả thật rất hoàn hảo, kỹ thuật của Lục Việt khó có thể bắt bẻ, Đồng Linh ôm chặt cổ Lục Việt, vui sướng mà hưởng thụ chiếc hôn này.
Lục Việt cũng đang đắm chìm trong nụ hôn rất là hợp phách này, nhịp tim đập mạnh dữ dội làm anh chẳng còn tâm hơi để ý đến tiếng động xung quanh.
Mãi đến khi có một tiếng đập cửa lớn vang lên thì hai người mới thoát ra khỏi bầu không khí ái muội này.
"Phanh ——!"
Cửa phòng bị người ta phá cửa xông vào, Đồng Linh nằm trên bàn gỗ đỏ còn chưa kịp đứng dậy đã thấy một người phụ nữ khuôn mặt xinh đẹp, dáng người quyến rũ vọt vào.
Người phụ nữ gợi cảm có mái xoăn sóng lọn to này vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong cánh cửa đã vô cùng tức giận mà hét lên: "Lục Việt!! Anh cứ mãi trốn tránh tôi là vì người phụ nữ kia à? Vị hôn thê? Không phải anh đã nói rằng cả đời đều không kết hôn sao? Sao lại có vị hôn thê được?!!"
Lục Việt đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, gõ cửa.
Sau khi được sự cho phép "Mời vào", anh vô thức mà sửa soạn vẻ bề ngoài rồi mới đẩy cửa phòng bước vào.
Tiến vào bàn làm việc, Lục Việt lập tức đã bị Đồng Linh đang ngồi trên ghế hấp dẫn sự chú ý.
Khác với ấn tượng từ đó giờ, cô mặc trang phục công sở chỉn chu, mái tóc dài đen nhánh được búi lên gọn gàng, chỉ còn vài lọn tóc đen rụng rơi trên gương mặt trắng nõn. Dáng ngồi của cô rất có duyên, hơi ngẩng đầu một chút là lộ ra chiếc cổ thiên nga trắng ngần.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô phảng phất như thấy được một vị mỹ nhân đoan trang nhã nhặn, mặc dù cô chưa nói nửa lời nhưng cũng đủ làm người ta sinh ra cảm giác muốn lấy lòng cô.
Lục Việt phần nào hiểu được tại sao bí thư của mình và nhân viên trong công ty sao lại dễ bị lừa gạt như vậy.
Người như vậy đúng là không giống viên chức bình thường, chỉ có thân phận vị hôn thê mới thích hợp với cô.
Nghĩ đến đây, Lục Việt cầm lòng không đậu mỉm cười: "Xem ra vị hôn thê của tôi ở chỗ này rất tự tại."
"Vị hôn thê gì chứ?" Đồng Linh làm bộ nghe không hiểu, xụ mặt nói: "Ở đây không có vị hôn thê của anh, đừng có nói linh tinh."
"Cô chiếm tiện nghi của tôi còn không muốn phụ trách à?" Lục Việt nhìn qua căn phòng, nói: "Cô đã đổi ghế sô pha thành nơi uống nước trà, lại còn thêm tủ lạnh, TV, thậm chí còn mang cả trò chơi vào nữa, cải tạo phòng làm việc thành như vậy, ngoại trừ vị hôn thê của tôi thì còn có ai dám làm như thế nữa?"
"Còn có cà phê trên bàn là bí thư của tôi pha cho cô, bánh kem cũng là bí thư của tôi mua cho cô, chỉ cần cô muốn thì lúc nào cũng có hoa quả tươi ngon và điểm tâm..." Lục Việt nhớ đến Lục Việt suốt ngày chuẩn bị thực đơn cho Đồng Linh, đến tổng tài như anh cũng chưa kén chọn như vậy, "Cô ăn sung mặc sướng như vậy là nhờ ai mà có?"
Đồng Linh quay đầu đi: "Là bí thư Hứa chứ ai, bí thư Hứa đúng là một người đàn ông tốt!"
Lục Việt suýt chút nữa bị cô chọc tức đến cười ra tiếng: "Đây rõ ràng đều là nhờ tôi mà có, cô nhớ thương người khác làm gì?"
Nghe xong lời Lục Việt nói, Đồng Linh rất là không vui: "Lục tổng đừng có tự dát vàng lên mặt mình, người chiêu đãi tôi là bí thư Hứa, mà tôi đạt được đãi ngộ như vậy là nhờ nỗ lực của tôi. Còn anh ấy à..."
Đồng Linh một tay chống cằm, bĩu môi nói: "Anh ngoại trừ làm phông nền thì còn làm gì nữa? Tới đây đến một lời xin lỗi cũng không có, còn đoạt công lao của người ta, có mất mặt không chứ?"
Lục Việt nào đã bị người ta ghét bỏ như vậy bao giờ, nhất thời cảm xúc rất là phức tạp.
"Tôi chỉ hối hận là không tự chiêu đãi cô." Lục Việt thở dài một tiếng, đi tới bàn làm việc của Đồng Linh, trịnh trọng nhận sai: "Xin lỗi, tôi là vì thất hứa mà xin lỗi, cô có thể tha thứ cho tôi không?"
Lục Việt biểu cảm rất nghiêm túc, tư thế nhận sai cũng không thể chê vào đâu được, quả thật là một người đàn ông EQ cao, biết làm thế nào để khiến phụ nữ mềm lòng.
"Nếu là tôi chiêu đãi cô thì nhất định sẽ làm tốt hơn bí thư Hứa" Lục Việt trầm giọng nói: "Tôi hy vọng rằng người chiếu cố cô là tôi chứ không phải người đàn ông khác, trước mặt cô tôi cũng sẽ ghen."
Lục Việt dùng cặp mắt đào hoa ôn nhu đa tình kia nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mặt: "Cho nên hãy nhìn tôi nhiều hơn một chút, đừng nghĩ đến người khác nữa được không?"
Đồng Linh bị Lục Việt dụ dỗ nhất thời ngây người, cô nâng tay chạm khẽ vào gương mặt Lục Việt: "Anh là đang xin lỗi hay là thổ lộ đây?"
"Nếu cô coi đó là xin lỗi vậy thì đó là xin lỗi, nếu cô coi đó là thổ lộ vậy thì là thổ lộ." Lục Việt cong lưng, nắm lấy tay Đồng Linh, đặt bàn tay ấy lên má mình: "Cho dù cô lựa chọn thế nào, tôi cũng sẽ chấp nhận."
Đồng Linh hơi nhíu mày, "Nếu tôi không chọn cả hai thì sao?" .
Truyện đề cử: Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
"Vậy thì chỉ có thể là tôi chưa đủ tốt, tôi sẽ cố gắng chứng minh cho cô thấy tôi không hề thua kém những người khác." Khi Lục Việt nói những lời này, trong mắt anh có sự tự tin mãnh liệt.
Một người đàn ông phong lưu, tuấn mỹ, khí phách, lãng mạn nói ra câu như vậy đúng là rất thu hút.
Bàn tay Đồng Linh ở trên mặt Lục Việt chạm rãi lướt xuống, cô khẽ vuốt qua cổ, hầu kết, rồi nắm lấy cà vạt, kéo Lục Việt cúi đầu xuống trước mặt mình.
"Lục Việt, anh biết rõ tôi là bạn gái của Diệp Hoán." Ngón tay Đồng Linh quẩn quanh cà vạt, ánh mắt băn khoăn dừng trên mặt Lục Việt, "Anh muốn đoạt bạn gái của Diệp Hoán sao."
"Cô nói xem làm một người bạn gái không được Diệp gia thừa nhận hay là làm phu nhân tương lai của Lục gia sẽ tốt hơn?" Lục Việt chống tay lên bàn, để cho Đồng Linh kéo cà vạt tùy thích, mới nãy Đồng Linh làm như là khiêu khích lại như là vuốt ve, làm cho ánh mắt của anh trở nên nóng rực.
Khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau một cái bàn, hơi thở ấm nóng của họ hòa quyện lẫn nhau.
"Lục gia đúng là không tồi, nhưng anh thì... Không đủ nghe lời." Đồng Linh cong khóe miệng, đếm lại điểm tốt của Diệp Hoán: "Diệp Hoán bây giờ tuy rằng rất vô dụng, nhưng trong mắt anh ta chỉ có tôi, không giấu giếm tôi điều gì cả, tin tưởng hết mực và cũng rất yêu tôi nữa. Tôi cũng chẳng cần được Diệp gia thừa nhận, chỉ cần chờ đến lúc Diệp Hoán kế thừa tài sản của Diệp gia thì nghiễm nhiên tôi sẽ là con dâu của Diệp gia."
"Anh nói đi, tôi sẽ chọn một người mình không thể kiểm soát được, hay là chọn một người ngoan ngoãn vẫy đuôi với mình?" Đồng Linh tiến đến bên tai Lục Việt, khẽ cười: "Lục tổng, người thông minh như anh hẳn sẽ biết nên chọn cái gì đúng chứ?"
Đồng Linh phơi bày dã tâm của Dư Ngữ Nhu quang minh chính đại trước mặt Lục Việt, không hề có ý che giấu, cô nhìn Lục Việt như nhìn một túi thịt heo đã nấu xong và đóng gói đẹp đẽ mà không thể ăn được, đầy tiếc nuối mà đẩy anh ta ra.
Lục Việt đã sớm biết Dư Ngữ Nhu là loại người như thế nào, khi người phụ nữ kệch cỡm kia cố làm ra vẻ chu toàn trước mặt đàn ông thì anh chỉ coi cô như một thứ đồ chơi tiêu khiển. Cô cũng chỉ khác so với những người phụ nữ kia ở chỗ cô có tâm cơ và biết giữ gìn hình tượng của mình trước cánh đàn ông hơn.
Dã tâm của cô được bao bọc ở dưới nụ cười thuần tịnh, Lục Việt vừa cảm thấy cô dối trá lại vừa tò mò không biết cô có thể làm được những gì. Vì thế anh quan sát cô, tiếp cận cô, khi đó anh cho rằng cô đã không còn có sức ảnh hưởng nào đối với mình, anh đã nhìn thấu cô.
Nhưng Lục Việt không thể ngờ được là từ khi cô quyết định trở về nước, tất cả mọi thứ lại thay đổi.
Cô đem đến cho anh rất nhiều chuyện ngoài dự kiến muốn, thậm chí anh còn muốn xác định quan hệ với cô, muốn cô trở thành vị hôn thê của mình, nhưng kết quả là anh bị từ chối không chút lưu tình.
Lục Việt vốn nên tức giận mới phải, nhưng nhìn người phụ nữ dã tâm bừng bừng trước mặt, anh chỉ thấy rung động không thôi.
Anh sâu sắc mà nhận thức được một việc: Đây là người phụ nữ mà anh hoàn toàn không thể khống chế.
Chiếc cà vạt bị Đồng Linh kéo ra giờ lỏng lẻo vắt vưởng trên cổ Lục Việt, anh hơi chút bực bội mà cởi vài cái cúc áo, nhìn Đồng Linh vẫn sắc mặt ấy, không biết là nhận mệnh hay là phiền muộn mà cười khổ: "Tôi đã bị em nắm trong tay rồi."
"Thật không?" Đồng Linh lười biếng dựa vào cạnh bàn, biểu cảm khinh mạn nói: "Tôi không tin."
Lục Việt đang định giãi bày cõi lòng thì đã bị Đồng Linh nhanh chóng cắt ngang: "Tôi nói không tin, không phải không tin tình cảm của anh là giả mà là không tin tình cảm ấy có thể vẹn nguyên kéo dài."
Đồng Linh nhẹ liếc qua Lục Việt một cái, "Đừng nói với tôi rằng tình cảm của anh vô cùng thâm sâu, không bao giờ thay đổi, anh chắc cũng biết rõ những lời đó giả trân như thế nào."
"Hứng thú của anh đối với tôi có thể kéo dài trong bao lâu? Một tháng, một năm hay là mười năm?"
"Nếu như vậy làm cho quan hệ chúng ta lâm vào bế tắc không bằng chúng ta tiếp tục quan hệ bây giờ, làm bạn bè không phải là tốt sao, thân là bạn, tôi cũng rất thích anh." Đồng Linh nói thật lòng.
Lục Việt tất nhiên đã bị thuyết phục, nhưng anh vẫn còn giãy giụa chày cối một chút: "Mọi người trong công ty đều cho rằng cô là vị hôn thê của tôi."
"Đó là suy nghĩ của người khác, liên quan gì đến chúng ta đâu?" Đồng Linh nhún vai, "Sau này nếu có truyền đến tai Diệp Hoán thì anh giải thích một chút là được."
"Có người chỉ muốn chiếm tiện nghi của người khác mà không trả giá gì như cô sao!" Lục Việt không còn sự mất mát trên mặt, thay vào đó lại là nụ cười quyến rũ mọi khi, "Nếu giúp cô thì tôi được lợi gì?"
Đồng Linh vẫy tay với Lục Việt.
Lục Việt nghi hoặc đi đến trước mặt Đồng Linh, "Thế nào, cô muốn.."
Lục Việt còn chưa nói xong thì một chiếc hôn mềm nhẹ đã dừng trên môi anh.
Hai tay Đồng Linh câu lấy cổ Lục Việt cổ, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với anh: "Đủ chưa?"
Hơi thở Lục Việt trở nên gấp gáp, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm người phụ nữ đang đùa với lửa này, vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh rồi nâng cô từ ghế ngồi đặt lên bàn làm việc, "Đây là việc mà bạn bè có thể làm sao?"
Đồng Linh mặc trang phục công sở, chiều dài váy chỉ đến tới đùi, tiếp xúc với mặt bàn lạnh lẽo là cô không khỏi rung mình, "Thả tôi xuống đi, hơi lạnh."
"Cô có thể ôm tôi." Lục Việt dùng tay đẩy hết đống văn kiện trên bàn xuống, đỡ lấy gáy Đồng Linh và cúi người xuống hôn, "Chân cũng có thể đặt lên người tôi."
"Lưu ——"chữ manh còn chưa nói ra mà Lục Việt đã hôn rồi.
Nụ hôn của anh ta vừa ôn nhu vừa tinh tế, cùng với sự chuyên chú và lấy lòng, mùi rượu hạt thông và hơi thở nồng nàn của Lục Việt truyền đến xoang mũi Đồng Linh, cô run rẩy đôi mi rồi nhắm mắt lại khi chạm đến vùng ngực nóng bỏng của anh.
Nụ hôn này quả thật rất hoàn hảo, kỹ thuật của Lục Việt khó có thể bắt bẻ, Đồng Linh ôm chặt cổ Lục Việt, vui sướng mà hưởng thụ chiếc hôn này.
Lục Việt cũng đang đắm chìm trong nụ hôn rất là hợp phách này, nhịp tim đập mạnh dữ dội làm anh chẳng còn tâm hơi để ý đến tiếng động xung quanh.
Mãi đến khi có một tiếng đập cửa lớn vang lên thì hai người mới thoát ra khỏi bầu không khí ái muội này.
"Phanh ——!"
Cửa phòng bị người ta phá cửa xông vào, Đồng Linh nằm trên bàn gỗ đỏ còn chưa kịp đứng dậy đã thấy một người phụ nữ khuôn mặt xinh đẹp, dáng người quyến rũ vọt vào.
Người phụ nữ gợi cảm có mái xoăn sóng lọn to này vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong cánh cửa đã vô cùng tức giận mà hét lên: "Lục Việt!! Anh cứ mãi trốn tránh tôi là vì người phụ nữ kia à? Vị hôn thê? Không phải anh đã nói rằng cả đời đều không kết hôn sao? Sao lại có vị hôn thê được?!!"