• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vikir ngồi thả mình theo gió, mơ màng nghĩ đến sự việc vừa rồi, không biết là mơ hay là thực, nếu là mơ thì nó cũng quá đỗi chân thực. Cậu sờ xuống bụng mình và vẫn cảm thấy sự mát mẻ của loại trà Phượng Nhi. Sau khi bay được nửa ngày, cậu nhìn xuống thì một hình ảnh khiến cậu bất ngờ. Ở dưới đó là một con đường lớn dài, hai bên đường là một rừng hoa cỏ, ở phía cuối đường là một tòa thành trì vô cùng to lớn, to hơn cả thành của Leki. Trên con đường đó là một dòng người nối đuôi nhau để đi đến tòa thành đó, mặc dù có một số người đang dắt vật cưỡi và không hề có ý bay lên trời. Vikir cũng đáp xuống và đi hỏi một người rằng sao họ không bay đến tòa thành vì vậy sẽ nhanh hơn.

- Cậu chắc là người nơi khác đến Tây vực đúng không? - Một ông lão dắt theo một con chim sẻ to nói với giọng khàn khàn. - Tây vương Christie nghiêm cấm bay vào gần Tây đô, hơn nữa ở đây không ai là không muốn thưởng thức cánh đồng hoa này cả.

Vikir nhìn xung quanh thì thấy ai cũng đang đi thật chậm để có thể từ từ thưởng thức cái hương thơm ngào ngạt này. Cậu cũng dắt con Birden để đi cùng họ. Vikir còn nghe thấy một số người xì xầm háo hức về cuộc tuyển chọn mười năm một lần, một số sắc lệnh mới của Christie. Chẳng mấy chốc cậu đã đi đến cổng thành Tây đô, ở hai bên cổng thành là hai hàng lính gác lên đến mười người. Ai cũng oai phong lẫm liệt và cho cảm giác không nên trêu chọc. Họ hướng dẫn Vikir để con Birden có thể thu nhỏ lại giống như lúc vào thành của Leki.

- Cậu đến Tây đô thăm quan hả, chàng trai. - Một người lính gác trống lúc hướng dẫn đã hỏi Vikir. - Cậu dường như không hề mang quá nhiều hành lí.

- À không, tôi đến để tham gia tuyển chọn của Tây đô.

- Ồ, vậy sao, chúc cậu may mắn, thưa cậu Vikir Leonardo. - Lính gác nhìn vào gương mặt của Vikir và nói. - Xin đừng ngạc nhiên vậy, tên cậu đã hiện lên trên cái bảng kia, đó là nơi chúng tôi quản lí những người xuất nhập thành.

Lính gác chỉ cho cậu một tấm bảng lớn treo trên tường. Tên từng người một cứ thế hiện lên trên bảng mà không cần người viết, nơi này thật sự quá đỗi thú vị.

- Một lần nữa chào mừng cậu đến với Tây đô Florence. - Lính gác nói gật đầu với Vikir.

Vikir khiêm tốn gật đầu chào lại và bước vào trong thành. Dù cậu đã nghe Tây vực là vùng đất của võ thuật nhưng cậu không hề tưởng tượng nó lại hoành tráng đến vậy. Ở đây có những con người sử dụng các đòn đẩy tay để đưa đồ giữa hai bên đường, có những đầu bếp sử dụng võ thuật để nhào nặn bột, hay lại có thể sử dụng võ thuật để đẩy nhanh tốc độ di chuyển bằng cách nhào lộn trên không trung. Cậu bước đi và nhìn ngắm đủ thứ lạ trên đường, các loại võ ở đây vô cùng đa dạng mà không hề giới hạn ở ma thuật. Ở đây họ sử dụng các loài hoa leo tường để trang hoàng nhà cửa nên nhìn nhà nào cũng lung linh và ngập tràn sắc hoa. Cậu liền tìm thấy một quán trọ mà có thấy rất nhiều người ngoài Tây vực bước vào. Quán trọ này cũng có hoa mọc leo trên tường, biển tiệm trọ cũng có hoa mọc xung quanh. Cậu bước vào và đặt một phòng trọ trên lầu, ở tầng triệt là nơi mọi người uống nước và nói chuyện. Có một chỗ để Bartender pha chế thức uống giống quán ở thị trấn Westmore, nơi gặp bác Arthur. Vikir gọi một đồ uống thanh mát một chút, sau một loạt thao tác, Bartender đưa cho Vikir một ly rượu mà có đám mây lơ lửng trên miệng cốc và giữa đám mây là một miếng chanh.

- Đó là ly Losyking, một ly rượu dành cho nhà thám hiểm. - Một người đàn ông đội mũ vành bên cạnh Vikir lên tiếng.

- Xin hỏi, chú là..

- Cậu đã quên tôi rồi sao, Vikir.

Vikir bất chợt nhớ ra đây là người đã cung cấp thông tin cho Vikir về bốn vực. Bây giờ chú ấy đã xuất hiện với một bộ quần áo giống như những cao bồi.

- Chú Oliver, rất vui được gặp lại chú. - Vikir niềm nở. - Sao chú lại ở Tây đô này.



- Tây đô này sắp diễn ra cuộc tuyển chọn mười năm một lần, ta cũng muốn theo dõi.

- Chú không tham gia à.

- Chậc, ta cũng muốn lắm nhưng ta đã quá tuổi mất rồi.

Oliver nở một nụ cười sảng khoái và uống một ngụm rượu rồi thở phào một cái. Cậu nhìn cái tính cách tự do thoải mái của Oliver với một nụ cười mỉm. Vikir kể lại cho Oliver nghe về hành trình trên đường đi của mình. Khi Vikir kể đến đoạn giấc mơ kì lạ về Liana, Oliver liền ngắt lời:

- Sao cơ, cháu nói là Liana à? Cháu đã gặp Liana á? Cô ta có làm gì nhóc không?

- Dạ không, cô ấy chỉ cho cháu uống trà Phượng Nhi thôi, đó là ai vậy ạ?

- Cái này cháu cũng không biết à? Cô ta là một người vô cùng ghê gớm đây, cô ta là..

Oliver chưa nói dứt câu thì ngay lập tức cánh cửa phòng trọ mở toang, liền đó tiến vào là những con người nhìn vô cùng lực lưỡng tiến vào. Cả tầng triệt phòng trọ huyên náo liền im bặt theo dõi tình hình, các tên đó liền lập tức đến quầy Bartender, cái thân thể đó ngồi xuống ghế.

- Cho tôi một ly Styler, nhiều ga chút. - Cái giọng của tên vừa ngồi cạnh chú Oliver cất lên.

- Vâng thưa ngài. - Bartender lên tiếng và ngay lập tức vào pha chế.

Tên cơ bắp đó ngoài sang bên cạnh.

- Ồ, đây chẳng phải là Oliver sao, giờ đã gặp lại rồi. - Tên đó nói.

Chú Oliver hé mắt nhìn đầy ẩn ý

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK