Lần này lại giống như lần trước, cậu cưỡi con Birden bay trên bầu trời xanh ngắt kia. Những cơn gió cuốn theo hương thơm của các loài hoa cỏ làm cậu thấy thư thái hơn bao giờ hết. Cậu khoan thai vươn tay lên, bỗng nhiên con Birden ngoái lại nhìn cậu một cách khó chịu. Nó đã bay theo cậu cả tám tiếng rồi, đến giờ phải nghỉ ngơi, cậu hiểu ý liền ra hiệu cho Birden đáp xuống. Lần này, cậu đáp xuống một đồi núi toàn là hoa, trong rừng hoa đó ở giữa là một ngôi nhà tranh. Vikir nhìn vào và thấy chắc chắn có gì đó không ổn liền ngay lập tức quay đầu rời đi.
- Đã đến rồi, thì sao không vào đây. - Một giọng nói thánh thót liền cất ra.
Ngay lập tức Vikir cảm thấy một lực đạo vô hình kéo cả cậu cùng Birden vào trong ngôi nhà. Thân thể của Vikir hiện tại vô cùng cứng cáp vậy mà lại có chút chóng mặt, cậu nhắm mắt lại và khi mở mắt ra liền thấy mình đã ở trong ngôi nhà. Cậu nhổm dậy và phản ứng đầu tiên là quay đầu tìm Birden.
- Đừng tìm nữa. - Giọng nói thánh thót đó lại vang lên. - Ta đã buộc nó ở ngoài kia rồi.
Vikir quay đầu ra ngoài cửa sổ và thấy Birden vẫn còn an toàn lại còn đang cúi xuống ăn cỏ một cách ngon lành. Cậu thở phào một hơi và liền quay lại với chủ nhân ngôi nhà để cảm tạ.
- Cảm ơn ngài thưa tiền bối. - Cậu cúi xuống chắp tay về hướng lời nói.
- Cậu thật thú vị, ngẩng lên đi.
Vikir ngẩng lên và cậu bất ngờ khi nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đang ở trước mặt. Nàng ngồi trên ghế nhưng thân hình lại vô cùng thon thả và thanh tao. Đôi tay nàng đang rót hai chén trà và mời Vikir thưởng thức. Vikir liền lập tức tỉnh khỏi cơn mê vì đây là vị tiền bối đã dễ dàng hút cậu vào đây đấy. Không chừng đã là một bà già hai trăm tuổi rồi cũng nên.
- Sao cậu lại tìm được nơi này của ta.
- Xin lỗi thưa tiền bối, tôi cùng Birden đang bay trên trời liền đáp xuống đây nghỉ chân, làm phiền tiền bối rồi.
- Hãy ngồi xuống đây uống trà với ta.
Vikir nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện cô gái. Nhìn gần mới thấy đây quả là một nhan sắc tuyệt thế giai nhân, cậu cảm thấy thật vô lễ khi nhìn chằm chằm như vậy nên dừng lại ngay.
- Xin hỏi quý danh của tiền bối.
- Ta là Liana.
- Còn tôi là Vikir.
Liana có vẻ nhìn cậu một cách sững sờ, khi cậu không hề biết đến cô ấy.
- Cậu không biết ta sao?
- Xin lỗi, tôi kiến thức nông cạn, không biết tiền bối là ai?
- Thôi bỏ đi. - Liana xua tay. - Cậu chắc chắn mới từ nơi nào chui ra rồi. Cậu đến Tây vực làm gì?
- Tôi đến tham gia tuyển chọn mười năm một lần của Tây vương Christie.
- Ồ, cậu cũng đến tham gia sao, vậy nói không chừng lúc đó chúng ta sẽ gặp lại nhau.
- Tiền bối cũng đến tham gia sao.
- Hồ đồ. - Liana cốc đầu Vikir. - Ta đã quá tuổi rồi, mà đừng có nói tiền bối này tiền bối nọ, gọi ta là cô nương hoặc nàng, làm như ta già lắm không bằng.
Vikir liền nghĩ đến Luna và Violet, những người bạn ở làng của cậu. Lại nghĩ đến mẹ, quả nhiên dù ở đâu tính cách của phụ nữ cũng không thay đổi.
- Vậy thì tôi sẽ gọi ngài là cô nương vậy.
Liana gật đầu hài lòng và ra hiệu cho Vikir uống trà. Vikir nhấp một ngụm liền cảm thấy thư thái vô cùng, một làn hơi nóng liên tục chạy quanh cơ thể cậu. Bất chợt cậu cảm thấy, cậu mạnh thêm một chút. Cậu nhìn cốc trà một cách sững sờ.
- Đây là trà Phượng Nhi, có thể giúp tẩy rửa da thịt, nâng cao võ lực. - Liana nhìn gương mặt sửng sốt của Vikir mà diễn giải.
Vikir liền cảm thấy thích thú và uống thêm ngụm nữa liền cảm thấy lần hai kém hơn lần một.
- Tất nhiên không có loại thuốc nào công dụng là mãi mãi. - Liana nói. - Cậu phải nhớ rằng muốn mạnh lên thì phải dựa vào luyện tập và cố gắng không ngừng nghỉ, đừng dựa vào ngoại lực.
- Cảm ơn cô nương chỉ dạy. - Vikir cúi đầu và để chèn trà xuống.
- Được rồi, giờ cậu có thể đi rồi. - Liana đứng dậy và chạm vào trán Vikir.
Ngay lập tức, cậu cảm thấy trời đất đảo lộn thành một dòng xoáy và bất tỉnh ngay lập tức. Khi cậu tỉnh lại thì thấy mình đang nằm dưới một cái cây và con Birden cũng đang nằm phủ phục bên cạnh. Cậu liền xoa vào cổ Birden để gọi nó dậy, chẳng lẽ là một giấc mơ nhưng cậu cảm thấy tác dụng của trà Phượng Nhi vẫn còn. Cậu liền leo lên lưng ngựa để tiếp tục hành trình. Sau khi cậu đi rồi, liền có một cánh cổng mở ra chỗ cậu nằm, liền đó một người thiếu nữ xinh đẹp bước ra.
- Quả là hạt giống tốt, trà Phượng Nhi trên cơ thể cậu ta lại có hiệu quả mạnh mẽ đến vậy, thú vị. - Liana cười nói. - Quả như lời cậu đã nói Leki và hi vọng cậu không làm ta thật vọng, Vikir. Truyện Linh Dị
Liền đó Liana biến thành những cánh hoa và tan biến trong gió.
- Đã đến rồi, thì sao không vào đây. - Một giọng nói thánh thót liền cất ra.
Ngay lập tức Vikir cảm thấy một lực đạo vô hình kéo cả cậu cùng Birden vào trong ngôi nhà. Thân thể của Vikir hiện tại vô cùng cứng cáp vậy mà lại có chút chóng mặt, cậu nhắm mắt lại và khi mở mắt ra liền thấy mình đã ở trong ngôi nhà. Cậu nhổm dậy và phản ứng đầu tiên là quay đầu tìm Birden.
- Đừng tìm nữa. - Giọng nói thánh thót đó lại vang lên. - Ta đã buộc nó ở ngoài kia rồi.
Vikir quay đầu ra ngoài cửa sổ và thấy Birden vẫn còn an toàn lại còn đang cúi xuống ăn cỏ một cách ngon lành. Cậu thở phào một hơi và liền quay lại với chủ nhân ngôi nhà để cảm tạ.
- Cảm ơn ngài thưa tiền bối. - Cậu cúi xuống chắp tay về hướng lời nói.
- Cậu thật thú vị, ngẩng lên đi.
Vikir ngẩng lên và cậu bất ngờ khi nhìn thấy một cô gái vô cùng xinh đẹp đang ở trước mặt. Nàng ngồi trên ghế nhưng thân hình lại vô cùng thon thả và thanh tao. Đôi tay nàng đang rót hai chén trà và mời Vikir thưởng thức. Vikir liền lập tức tỉnh khỏi cơn mê vì đây là vị tiền bối đã dễ dàng hút cậu vào đây đấy. Không chừng đã là một bà già hai trăm tuổi rồi cũng nên.
- Sao cậu lại tìm được nơi này của ta.
- Xin lỗi thưa tiền bối, tôi cùng Birden đang bay trên trời liền đáp xuống đây nghỉ chân, làm phiền tiền bối rồi.
- Hãy ngồi xuống đây uống trà với ta.
Vikir nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện cô gái. Nhìn gần mới thấy đây quả là một nhan sắc tuyệt thế giai nhân, cậu cảm thấy thật vô lễ khi nhìn chằm chằm như vậy nên dừng lại ngay.
- Xin hỏi quý danh của tiền bối.
- Ta là Liana.
- Còn tôi là Vikir.
Liana có vẻ nhìn cậu một cách sững sờ, khi cậu không hề biết đến cô ấy.
- Cậu không biết ta sao?
- Xin lỗi, tôi kiến thức nông cạn, không biết tiền bối là ai?
- Thôi bỏ đi. - Liana xua tay. - Cậu chắc chắn mới từ nơi nào chui ra rồi. Cậu đến Tây vực làm gì?
- Tôi đến tham gia tuyển chọn mười năm một lần của Tây vương Christie.
- Ồ, cậu cũng đến tham gia sao, vậy nói không chừng lúc đó chúng ta sẽ gặp lại nhau.
- Tiền bối cũng đến tham gia sao.
- Hồ đồ. - Liana cốc đầu Vikir. - Ta đã quá tuổi rồi, mà đừng có nói tiền bối này tiền bối nọ, gọi ta là cô nương hoặc nàng, làm như ta già lắm không bằng.
Vikir liền nghĩ đến Luna và Violet, những người bạn ở làng của cậu. Lại nghĩ đến mẹ, quả nhiên dù ở đâu tính cách của phụ nữ cũng không thay đổi.
- Vậy thì tôi sẽ gọi ngài là cô nương vậy.
Liana gật đầu hài lòng và ra hiệu cho Vikir uống trà. Vikir nhấp một ngụm liền cảm thấy thư thái vô cùng, một làn hơi nóng liên tục chạy quanh cơ thể cậu. Bất chợt cậu cảm thấy, cậu mạnh thêm một chút. Cậu nhìn cốc trà một cách sững sờ.
- Đây là trà Phượng Nhi, có thể giúp tẩy rửa da thịt, nâng cao võ lực. - Liana nhìn gương mặt sửng sốt của Vikir mà diễn giải.
Vikir liền cảm thấy thích thú và uống thêm ngụm nữa liền cảm thấy lần hai kém hơn lần một.
- Tất nhiên không có loại thuốc nào công dụng là mãi mãi. - Liana nói. - Cậu phải nhớ rằng muốn mạnh lên thì phải dựa vào luyện tập và cố gắng không ngừng nghỉ, đừng dựa vào ngoại lực.
- Cảm ơn cô nương chỉ dạy. - Vikir cúi đầu và để chèn trà xuống.
- Được rồi, giờ cậu có thể đi rồi. - Liana đứng dậy và chạm vào trán Vikir.
Ngay lập tức, cậu cảm thấy trời đất đảo lộn thành một dòng xoáy và bất tỉnh ngay lập tức. Khi cậu tỉnh lại thì thấy mình đang nằm dưới một cái cây và con Birden cũng đang nằm phủ phục bên cạnh. Cậu liền xoa vào cổ Birden để gọi nó dậy, chẳng lẽ là một giấc mơ nhưng cậu cảm thấy tác dụng của trà Phượng Nhi vẫn còn. Cậu liền leo lên lưng ngựa để tiếp tục hành trình. Sau khi cậu đi rồi, liền có một cánh cổng mở ra chỗ cậu nằm, liền đó một người thiếu nữ xinh đẹp bước ra.
- Quả là hạt giống tốt, trà Phượng Nhi trên cơ thể cậu ta lại có hiệu quả mạnh mẽ đến vậy, thú vị. - Liana cười nói. - Quả như lời cậu đã nói Leki và hi vọng cậu không làm ta thật vọng, Vikir. Truyện Linh Dị
Liền đó Liana biến thành những cánh hoa và tan biến trong gió.